Xuyên vào câu chuyện trong sách 3
Chương 50 : chương 9.4
Anh bế cô rời xa chiếc xe độc mã, mát vẫn để ý quan sát mọi chuyện trên sân. Charlotte đã hạ đo ván đối thủ, còn Bridget và Henry đang dở chém một con khác. Sophie, Gideon, Gabriel và Cecily đã hạ được hai người máy, và đang xả nó như cắt món gà tay đút lò. Jem không trở lại.
“Will,” Jessie nói, giọng mảnh như sợi chỉ. “Will, đặt em xuống.”
“Anh phải đưa em vào trong, Jessamine.”
“Không,” cô ho, và Will hoảng hốt thấy máu ứa ra ở khóe miệng Jessie. “Em sẽ không sống được tới lúc đó. Will - nếu anh quan tâm chút nào đến em, hãy đặt em xuooang “
Will ngồi xuống chân thềm, cố hết sức để ôm Jessie kề vào đầu vai mình. Máu tha hồ chảy xuống cổ và cái váy trắng của Jessamine, dính trên cơ thể cô gái. Jessie gầy khủng khiếp, xương quai xanh dồ ra như cánh chim, má hóp sâu. Cô giống một bệnh nhân vừa lảo đảo bước ra từ Bedlam* hơn là cô gái xinh đẹp đã rời khỏi nơi này tám tuần trước.
(*) Bệnh viện Hoàng gia Bedlam là bệnh viện đầu tiên tại Luân Đôn chuyên điều trị các chứng bệnh tâm thần.
“Jess,” anh nói khẽ. “Jessie. Em bị thương ở đâu?”
Cô cười yếu ớt. Máu nhuộm đỏ răng cô. “Mooty móng vuốt của đán người máy kia đã đâm xuyên lưng em,” cô thì thào, và quả vậy, khi Will nhìn xuống, anh thấy đằng sau váy cô đầm đìa máu. Máy nhuộm đỏ tay, áo , quần, và anh ngửi thấy rõ mùi máu tanh nồng. “Nó đâm trúng tim em rồi. Em biết.”
“Iratze...” Will bắt đầu lục thắt lưng tìm thanh stele.
“Giờ nó chẳng giúp được em đâu.” Giọng cô rất chắc chắn.
“Còn Tu Huynh Câm...”
“Kể cả họ cũng bó tay. Hơn nữa, em không thể chịu nổi để họ chạm vào mình. Em thà chết. Em sắp chết, và em mừng vì điều ấy.”
Will bàng hoàng nhìn cô. Anh nhớ ngày Jessie đến Học Viện. Hồi ấy cô mười bốn và tính tình khó chịu như con mèo già lúc nào những nhe nanh vựng vuốt. Anh chưa từng đói xử tốt với cô, và cô cũng vậy – anh chưa từng tốt với anh ngoài Jem – nhưng anh không hề hối hận. Ấy vậy nhưng không hiểu sao, anh vẫn ngưỡng mộ cô, ngưỡng mộ sức mạnh của mình hận thù và ý chí nơi cô.
“Jessie.” Anh đặt tay lên má Jessamine, và vụng về chùi máu.
“Không cần đâu.” Cô lại ho. “Không phải đối tốt với em làm gì. Em bieeys anh ghét em.”
“Anh không ghét em.”
“Anh chưa tùng tới Thành phố Câm Lặng thăm em. Những người khác đều đến. Tessa và Jem, Henry và Charlotte. Nhưng anh thì không. Anh không phải người vị tha, Will.”
“Ừ.” Anh nói vì đó là sự thật, và một phần lí do anh chưa từng thích Jessamine là do cô ít nhiều làm anh nhớ đến mình. “Jem mới là người vị tha.”
“Thế mà em lại thích anh hơn anh ấy.” Đôi mắt cô trầm tư nhìn kỹ gương mặt anh. “Ôi, không phải như anh nghĩ đâu. Đừng nghĩ vậy. Nhưng cái cách anh căm ghét bản thân... em hiểu. Jem luôn muốn cho em cơ hội, Charlotte cũng thế. Nhưng em không muốn nhận quà từ những tấm lòng rộng lượng. Em muốn họ thấy con người thật của em. Vì anh không thương hại em, em biết nếu em yêu cầu anh làm gì, anh đều thực hiện.”
Cô thở một hơi hổn hển. Máu lúng búng trên môi cô. Will hiểu dấu hiệu này: Phổi cô bị thủng hoặc ngừng làm việc, và máu đã tràn vào phổi. “Là gì?” anh vội hỏi. “Em muốn anh làm gì?”
“Chăm sóc chúng,” cô thì thào. “Bé Jessie và những đứa khác.”
Will mất một lúc mới hiểu cô đang nói tới đám búp bê. “Anh sẽ không để ai phá hỏng đồ của em, Jessamine.”
Cô cười yếu ớt. “Em nghĩ họ sẽ không muốn...thấy bất cứ đồ gì nhắc tới em.”
“Không ai ghét em, Jessamine. Rủ thế giới sau đây ra sao, em cũng đừng mang suy nghĩ đó theo.”
“Không ư?” Mắt cô hấp hát nhắm. “Dù chắc chắn mọi người sẽ thích em hơn chút ít nếu em nói ra chỗ ở của Mortmain. Vậy em sẽ không đánh mất tình thương yêu của mọi người.”
“Vậy nói đi,” Will giục. “Nói đi, nếu em có thể, là lấy lại tình thương...”
“Idris...” cô thều thào.
“Jessamine, chúng ta đều biết đó không phải...”
Mắt Jessamine mở trừng trừng. Lòng trắng đã bị nhuốm sắc đỏ, như máu hòa trong nước. “Anh” cô nói. “Hơn ai hết anh phải hiểu chứ.” Những ngón tay cô đột nhiên co giật nắm chặt ve áo anh. “Anh thật không xứng là người xứ Wales,” cô nói líu ríu, nấc lên một tiếng rồi im bặt. Cô chết.
Mắt cô mở, nhìn thẳng vào mặt anh. Anh chạm nhẹ, vuốt mắt cho cô, để lại vân tay ngón cái và ngón trỏ dính máu trên đó. “Ave atque vale, Jessamine Lovelace.”
“Không!” Đó là Charlotte. Will bàng hoàng ngước lên và thấy những người khác đang tụ tập quanh anh – Charlotte, lả đi trong tay Henry; Cecily mở to mắt; còn Bridget đang cầm hai con dao nhờn dầu, trông khá vô cảm. Đằng sau họ, Gideon ngồi trên thềm Học Viện với em trai và Sophie ở hai bên. Anh ta ngửa ra sau, mặt tái xanh, áo khoác đã cởi ra; một mảnh vải được buộc quanh một chaanGideon, và Gabriel hình như đang vẽ chữ rune trị thương cho anh mình.
Heny vùi mặt vào cổ Charlotte và lầm bầm an ủi gì đó khi thấy nước mắt lăn dài trên mặt vợ. Will nhìn họ, rồi nhìn em gái.
“Jem,” anh nói, ý hỏi.
“Anh ấy đuổi theo Tessa rồi,” Cecily nói. Cô đang nhìn Jessamine, vẻ mặt vừa thương vừa hoảng.
Will có cảm giác như bị một luồng ánh sáng trắng chiếu thẳng vào mắt. “Đuổi theo Tessa? Ý em là sao?”
“Một...một người máy đã tóm và lôi chị ấy lên xe rồi.” Cecily ngập ngừng khi nghe thấy sự dữ dội trong guọng anh. “Chúng em không đuổi theo được. Đám người máy chặn đường bọn em. Rồi Jem lao qua cổng. Em đoán...”
Trong vô thức, Will siết chặt cánh tay Jessamine, để lại một vết đỏ trên da người đã khuất. “Ai đỡ Jessamine hộ tôi,” anh khào khào nói. “Tôi phải đuổi theo họ.”
“Will, đừng...” Charlotte lên tiếng.
“Charlotte.” Anh gằn giọng. “Em phải đi...”
Có tiếng loảng xoảng - tiếng cửa Học Viện đóng sầm lại. Will ngẩng phắt lên, và thấy Jem.
Cổng vừa đóng sau lưng Jem, và cậu ấy đi về phía họ. Jem di chuyển chậm như người bị say hay bị thương, và khi cậu ấy tới gần hơn, Will thấy người bạn mình toàn máu. Máu đen như than của người máy, nhưng cũng có kha khá vết màu đỏ - trên áo, mặt, tay và cả tóc nữa.
Jem lại gần họ, rồi đuengfs như trời trồng. Cậu ấy trông giống hệt Thomas khi Will nhìn thấy cậu ấy trên thềm Học Viện, máu chảy đầm đìa và sắp chết.
“James?” Will nói.
Một từ đó thôi mà chứa ngàn vạn câu hỏi.
“Cô ấy biến mất rồi,” Jem nói bằng giọng đều đều, vô cảm. “Tôi đuổi theo chiếc xe - nhưng nó tăng tốc và tôi đuổi không kịp. Tôi mất dấu họ ở gần cửa ô Temple Bar. Mắt anh nhìn sang Jessamine, nhưng có vẻ chẳng thấy thì để cô, hay Will đang ôm cô, hoặc bất cứ điều gì. “Nếu tôi chạy được nhanh hơn...” Cậu ấy nói, rồi gập người như bị đấm, và ho như muốn nổ phổi. Jem đổ gục, chống khuỷu tay và đầu gối xuống, máu lấm tấm trên mặt đất dưới chân. Tay cậu ấy nắm chặt lấy một viên đá. Sau đó, Jem lăn người năm ngửa và bất động.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
6 chương
59 chương
380 chương
116 chương
64 chương
9 chương