Xuyên vào câu chuyện trong sách 3

Chương 23 : chương 5.2

“Buồn chứ không thương hại,” Will nói. “Jem luôn cho anh chính xác cái anh muốn đúng như anh cần, kể cả khi anh không biết mình muốn gì. Tất cả parabatai đều tận tâm. Bọn anh phải như vậy, phải trao rất nhiều thứ của mình cho người kia, kể cả nếu có yếu đi cũng chấp nhận. Nhưng Jem lại khác. Rất nhiều năm nay anh muốn cậu ấy sống, và cậu ấy giúp anh sống sót. Anh nghĩ cậu ấy không ý thức được điều đấy, nhưng có lẽ cậu ấy biết.” “Có lẽ,” Tessa nói. “Anh ấy hình như chưa từng cho rằng mình đã phí phạm bất cứ một nỗ lực nào.” “Cậu ấy không nói gì với em về chuyện đó ư?” Cô lắc đầu. Đôi bàn tay nhỏ đeo găng trắng của cô đang nắm lại đặt trên đùi. “Anh ấy chỉ nói về anh với sự tự hào vô bờ bến, Will ạ,” cô nói. “Anh ấy ngưỡng mộ anh nhiều thế nào anh không biết được đâu. Khi anh ấy biết về lời nguyền, anh ấy đau lòng vì anh, nhưng còn như được...được...” “Chứng thực?” Cô gạt đầu. “Anh ấy luôn tin anh là người tốt,” cô nói. “Và điều đó đã được chứng minh.” “Ồ, anh không biết,” anh cay đắng nói. “Là người tốt, và kẻ bị nguyền rủa không phải là một.” Cô nhoài người và đưa hai bàn tay nắm tay anh. Sự tiếp xúc giống như đưa một ngọn lửa trắng vào huyết quản anh. Anh không cảm nhận được da cô, chỉ có lớp vải găng tay, nhưng thế cũng đủ. ‘Em thổi bùng đống tro tàn là anh lên thành lửa. Anh từng có lần tự hỏi vì sao người ta luôn ví von tình yêu với lửa. Đám cháy lớn trong huyết quản anh lúc này đã cho anh đáp án. “Anh là người tốt, Will,” cô nói. “Không ai hơn em có thể tự tin tuyên bố rằng anh thật sự tốt ra sao.” Anh chậm rãi nói, không muốn cô buông tay. “Em biết không, hồi bọn anh mười lăm tuổi, Diêm La, co quỷ đã giết bố mẹ Jem, cuối cùng cũng bị giết. Chú của Jem quyết định chuyển từ Trung Quốc về sống tại Idris và bảo Jem đến ở cùng. Jem từ chối-vì anh. Cậu ấy không rời xa parabatai của mình. Đó là một phần của lời thề. ‘Người thân của bạn là người thân của tôi.’ Anh tự hỏi, nếu mình có cơ hội được trở về nhà, liệu anh có dám hành động như cậu ấy không?” “Anh sẽ,” Tessa nói. “Đừng nghĩ em không biết Cecily muốn anh cùng cô ấy về nhà. Và đừng nghĩ em không biết anh ở lại vì Jem.” “Và vì em nữa,” anh buột miệng. Cô rụt tay lại, và anh thầm rủa sả mình: ‘Sao mày ngu thế? Sao mày có thể hành động như vậy sau hai tháng rồi? Mày vẫn luôn cẩn trọng cơ mà. Tình yêu của mày dành cho cô ấy chỉ là gánh nặng cô ấy phải chịu đựng vì lịch sự thôi. Nhớ lấy.’ Nhưng Tessa chỉ kéo rèm cửa sổ sang bên khi cỗ xe dừng lại. Họ đã vào một khu trại nuôi ngựa, trên lối vào có treo biển: đề nghị mọi xà ích xuống dắt ngựa đi qua cổng vòm này. “Chúng ta đến rồi,” cô nói như thể anh chưa từng nói gì. Có lẽ anh chưa nói gì thật, Will nghĩ bụng. Có lẽ anh không nói thành lời. Có Lẽ anh vừa mất trí thôi. Chắc chắn không đời nào anh nói vậy. Cửa xe mở, đưa theo làn gió mát lành của vùng Chelsea ùa vào. Anh thấy Tessa ngẩng đầu khi Cyril giúp cô xuống. Anh bước xuống nền đá cuội đứng cạnh cô. Nơi này có mùi sông Thames. Trước khi bờ đê xây dựng, dòng sông tiến vào rất gần những dãy nhà này, những góc cạnh của chúng được làm cho dịu đi nhờ ánh đèn khí đốt trong buổi tối. Giờ dòng sông bị ngăn ra xa, nhưng người ta vẫn ngửi thấy mùi tanh mằn mặn của nước. Mặt tiền của nhà số 16 được xây dựng theo phong cách George bằng gạch mộc đỏ, có ô cửa sổ nhô ra bên trên cửa chính. Có một khoảng sân lát và vườn đằng sau hàng rào thanh nhã bằng sắt uốn. Cổng đã mở sẵn. Tessa đi qua và tới thềm rồi gõ cửa, Will chỉ sau cô vài bước. Người ra mở cửa là Woolsey Scott, mặc áo choàng ngủ bằng lụa thêu kim tuyến quét ngoài quần vải và áo sơ mi. Anh ta đeo kính độc tròng, và nhìn cả hai với vẻ chán ghét. “Chán thật,” anh ta nói. “Nếu biết là hai người thì tôi đã sai quản gia ra đuổi rồi, nhưng tôi tưởng người khác goc cửa cơ.” “Là ai?” Tessa hỏi, Will thấy câu hỏi đó chẳng vấn đề gì, vì Tessa vẫn hay hỏi; nếu để cô lại trong phòng phòng, cô sẽ bắt đầu hỏi về đồ nội thất và cây cối. “Người đâu rượu ngải đắng.” “Uống lắm cái thứ đó vào rồi anh sẽ nghĩ mình là người khác thôi,” Will nói. “chúng tôi đang tìm Magnus Bane; nếu anh ấy không ở đây, cứ nói và chúng tôi không làm phiền anh thêm.” Woolsey thở dài như thể cực kỳ bị thuyết phục. “Magnus, “ anh ta gọi. “Anh chàng mắt xanh của anh này.” Có tiếng chân trong hành lang đằng sau Woolsey, và Magnus xuất hiện trong nguyên bộ lễ phục, như thể anh ta vừa đi dự dạ hội về. Áo sơ mi trắng hồ cứng, áo vest đuôi tôm, và tóc lỉa chỉa đen như mực. Đôi mắt anh ta nhìn từ Will sang Tessa. “Muộn thế này sao rồng lại đến nhà tôm thế?” “Tới có chuyên muốn nhờ anh,” Will nói và sửa lại khi thấy lông mày Magnus nhướng lên. “À, muốn hỏi anh.” Woolsey thở dài và bước lùi khỏi cửa. “Thôi được. Vào phòng khách đi.”