Xuyên vào câu chuyện trong sách 3

Chương 22 : trái tim chia nửa

Gửi: Thành viên Hội Đồng Từ: Quan Chấp Chính Josiad Wayland Lòng tôi trĩu nặng trong phút cầm bút viết thư cho quý vị. Rất nhiều người trong số quý vị đã biết tôi nhiều năm, và trong cương vị Quan Chấp Chính, tôi là cấp trên của rất nhiều người. Tôi tin mình đã làm tốt chức trách, và tận tụy phục vụ Thiên Thần. Nhưng, nhân vô thập toàn, Và tôi tin mình đã sai lầm khi bổ nhiệm Charlotte Branwell vào vị trí lãnh đạo Học Viện Luân Đôn. Khi tôi trao trọng trách này cho cô ta, tôi tin cô ta sẽ theo bước cha mình và chứng tỏ là một người lãnh đạo tận tâm, chấp hành tốt luật lệ của Clave. Tôi cũng tin chồng cô ta sẽ kiềm chế được bản tính nữ giới thường bốc đồng bộp chộp. Nhưng không may thay, những gì tôi mong đợi lại không thành hiện thực. Henry Branwell thiếu sự mạnh mẽ để cầm cương vợ mình, và vì được thỏa sức, cô ta không thèm nghĩ đến chuyện phục tùng. Mới ngày hôm kia thôi, tôi phát hiện ra Charlotte đã ra lệnh đưa gián điệp Jessamine Lovelace trở về Học Viện sau khi cô ta được phóng thích khỏi Thành phố Câm Lặng, dù cho tôi đã đề nghị đưa cô ta về Idris. Và thành viên thích tỏ ra bí ẩn không bao giờ ở trong Học Viện với lai lịch không rõ ràng. Cũng có khi lại là tay trong của Mortmain. Charlotte đã quá lơ là không biết cách kiểm soát các thành viên chặt chẽ. Tôi cũng nghi ngờ cô Branwell sử dụng tai mắt là những kẻ không quý mến gì Nephilim và có thể còn là đồng minh với I Mortmain, như người sói Woolsey Scott chẳng hạn. Hội Đồng không phục vụ Quan Chấp Chính, mad luôn là ngược lại. Tôi là biểu tượng sức mạnh của Hội Đồng và Clave. Khi thẩm quyền của tôi bị khinh nhờn, vậy chứng tỏ thẩm quyền của chúng ta đều bị khinh nhờn. Tốt hơn hết, Hãy để một chàng trai sẵn sàng làm tròn bổn phận-tuy anh ta chưa có cơ hội chứng tỏ năng lực, hơn là một kẻ đã được thử thách và cho thấy rằng mình không có đủ tài đức. Nhân danh Thiên Thần, Quan Chấp Chính Josiad Wayland. Will nhớ rồi. Vào một ngày cách đây vài tháng, ở trong phòng Jem, mưa táp vào ô cửa sổ Học Viện, để lại những vệt nước trắng xóa... “Và chỉ có thế?” Jem đã hỏi. “Là toàn bộ sự thật đấy à?” Jem ngồi trên bàn, một chân gác lên cái ghế bên dưới, và trông rất trẻ. Cây vĩ cầm được dựng dựa vào ghế. Cậu ấy đang chơi đàn khi Will bước vào và thông báo không hề ngượng mồm rằng thời gian giả bộ đã chấm dứt-anh phải thú nhận, và anh muốn thú nhận ngay. Thế là kết thúc bản nhạc Bach. Jem bỏ cây vĩ cầm sang bên, mắt luôn chăm chú nhìn Will không rời một khắc nào, vẻ căng thẳng bùng nổ đằng sau đôi mắt bạc khi Will đi đi lại lại và nói, nói rồi đi đi lại lại, tới khi cạn cả vốn từ. “Chỉ có thế thôi,” Will nói khi kể xong. “Và tôi không trách bồ nếu bồ ghét tôi. Tôi hiểu mà.” Jem không nói gì một hồi lâu. Ánh mắt Jem vẫn nhìn thẳng vào mặt anh, vững vàng và bàng bạc dưới ánh lửa chập chờn. “Tôi không thể nào ghét bồ, William.” Bụng dạ Will khi ấy quặn lại khi nhớ đến một gương mặt khác, một đôi mắt xám xanh kiên định ngước nhìn anh. “Em đã cố ghét anh, Will, nhưng không nổi,” cô đã nói thế. Vào khoảnh khắc ấy, Will đau đớn nhận ra mình không kể “toàn bộ sự thật” với Jem. Còn một điều nữa. Đó là tình yêu anh dành cho Tessa. Nhưng đó là gánh nặng của anh, không phải của Jem. Anh phải giấu nhẹm nó để Jem được hạnh phúc. “Tôi xứng đáng bị bồ ghét,” Will đã run run nói với Jem như thế. “Tôi đẩy bồ vào vòng nguy hiểm. Tôi tin tôi bị nguyền rủa và những ai quan tâm đến tôi sẽ chết; tôi để mình quan tâm đến bồ, để bồ là anh em của tôi, để bồ phải chịu hiểm nguy.” “Làm gì có nguy hiểm nào.” “Nhưng tôi tin là có. Nếu tôi gí súng vào đầu bồ, James, và kéo cò, vậy liệu chuyện tôi không biết có đạn trong ổ quay hay chăng có quan trọng không?” Mắt Jem mở to, rồi anh bật cười nhẹ nhàng. “Bồ tưởng tôi không biết bồ có bí mật à?” Jem nói. “Bồ tưởng tôi nhắm mắt kết bạn bừa chắc? Tôi không biết bản chất gánh nặng bồ mang, nhưng tôi biết nó có tồn tại.” Cậu ấy đứng lên. “Tôi biết bồ nghĩ mình là độc dược đối với những người xung quanh,” Jem nói tiếp. “Tôi biết bồ nghĩ có một lực thối nát nào đó từ bồ sẽ làm hại tôi. Tôi muốn cho bồ thấy không đời nào có chuyện đó, rằng tình yêu thương không mong manh dễ vỡ đến vậy. Tôi thành công chứ?” Will nhún vai một cái, hết nói nổi. Anh cứ ước Jem sẽ giận mình. Vậy chuyện sẽ dễ dàng hơn. Anh chưa từng thấy mình nhỏ bé như vậy khi đối diện với lòng nhân hậu lớn lao của Jem. Anh nghĩ tới quỷ Satan của Milton. ‘Con quỷ ngượng ngùng đứng đó/ Và biết rằng lòng tốt mới tệ làm sao’. “Bồ đã cứu mạng tôi,” Will nói. Một nụ cười nở trên gương mặt Jem, rạng rỡ nhưng ánh bình minh tỏa chiếu sông Thames. “Tôi cũng chỉ mong được vậy.” “Will?” Một giọng dịu dàng kéo anh khỏi cơn hồi tưởng. Tessa, ngồi đối diện anh trong cỗ xe ngựa, đôi mắt xám giống màu mưa trong không gian tối. “Anh đang nghĩ gì thế?” Anh cố lắm mới thôi hồi tưởng, và nhìn chăm chú gương mặt c. Gương mặt Tessa. Cô không đội mũ, và muốn áo choàng vải gấm thêu kim tuyến cũng đã được bỏ xuống. Gương mặt cô xanh xao-hơi mở rộng ở phần gò má và nhọn lại ở cằm. Anh nghĩ mình chưa từng thấy gương mặt nào có khả năng biểu cảm thế này: Mỗi nụ cười của cô lại làm trái tim anh anh chia nữa như sét bổ đôi một thân cây, và vẻ buồn rầu cũng vậy. Ngay giây phút cô nhìn anh với vẻ lo âu làm anh nghẹn lòng. “Jem,” anh nói, cực kỳ thành thật. “Anh đang nhớ lại phản ứng của cậu ấy khi nghe anh kể về lời nguyền của quỷ Marbas.” “Anh ấy chỉ buồn cho anh thôi,” cô nói ngay. “Em biết mà; anh ấy cũng bảo với em như thế.”