Xuyên vào câu chuyện trong sách 3
Chương 24 : chương 5.3
Không ai đề nghị cầm mũ và áo khoác cho họ, và khi họ vừa vào phòng khách, Tessa liền cởi găng tay và đứng hơ tay trước lửa, người hơi run. tóc sau gáy cô bị ướt, và Will vội nhìn đi chỗ khác trước khi nhớ ra cảm giác được vuốt tóc cô, cảm nhận những lọn tóc quấn quýt nơi ngón tay. Anh thấy chuyện dễ dàng hơn hẳn khi ở Học Viện, có Jem và những người khác làm anh phân tán tư tưởng, để nhớ rằng mình không được nghĩ về Tessa theo cách đó. Nhưng ở đây, cảm nhận như thể anh có thể đối mặt với cả thế giới khi có cô ở bên- cảm giác cô ở đây vì anh, chứ không phải vì sức khỏe của chồng sắp cưới- điều ấy dường như không thể.
Woolsey ngồi phịch xuống một chiếc ghế bọc vải hoa. Anh ta đã tháo cái kính độc tròng và tay đang đung đưa sợi dây vàng treo kính. “Tôi không thể đợi xem có chuyện gì.”
Magnus tiến tới bên lò sưởi và dựa vào bệ lò, trông rất giống một quý ông nhàn nhã. Căn phòng được sơn xanh nhạt, và trang trí những bức họa vẽ các cánh đồng đá hoa cương rộng mênh mông, biển xanh lấp lánh, phụ nữ và đàn ông mặc trang phục thời xưa. Will nghĩ mình nhận ra một bức tranh chép lại tranh của Alma-Tadema-hoặc ít nhất nó phải là bức chép lại, đúng không nhỉ?
“Đừng nhìn tương chòng chọc nữa, Will,” Magnus nói. “Cậu đã ngừng quấy quả tôi vài tháng rồi. Thế sao giờ cậu lại đến?”
“Tôi không muốn gây rắc rối cho anh,” Will lầm bầm. Đấy chỉ là một phần sự thật. Khi lời nguyền Will tin mình mắc phải được Magnus chứng minh là giả hiệu, anh đã tránh mặt Magnus -không phải vì anh giận pháp sư, hoặc không cần anh ta nữa, mà vì trông thấy Magnus lại khiến anh đau lòng. Anh đã viết cho anh ta một bức thư ngắn, thông báo rằng bí mật của anh đã không còn là bí mật nữa. Anh đề cập tới chuyện Jem hứa hôn với Tessa. Anh đã bảo Magnus đừng phúc đáp. “Nhưng chuyện này...chuyện này rất nghiêm trọng.”
Đôi mắt mèo của Magnus mở to. “Nghiêm trọng kiểu gì?”
“Liên quan đến ngân phiến,” Will nói.
“Tuyệt,” Woolsey nói. “Đừng nói là đám người sói của tôi lại dùng thứ đó nhé?”
“Không,” Will nói. “Làm gì còn nữa đâu.” Anh thấy vẻ ngờ ngợ hiểu ra của Magnus và tiếp tục giải thích tình huống theo cách tốt nhất có thể. Magnus không thay đổi thái độ, hêt như Church khi nghe người ta nói chuyện với mình. Magnus chỉ mở to đôi mắt màu xanh vàng tới khi Will kể xong xuôi.
“Và không có ngân phiến...?” cuối cùng Magnus nói.
“Cậu ấy sẽ chết,” Tessa nói và quay lưng với lò sưởi. Má cô ửng hồng, nhưng Will không rõ vì hơi ấm từ ngọn lửa hai vì mức độ nghiêm trọng của tình hình. “Không chết ngay, nhưng trong độ một tuần. Cơ thể anh ấy không thể làm việc nếu không có thứ bột đó.”
“Cậu ấy dùng thuốc thế nào?”
“Hòa với nước, hoặc hít... Mà thế đã sao?” Will hỏi.
“Chẳng sao cả,” Woolsey nói. “Tôi chỉ thắc mắc thôi. Thuốc phiện quỷ là thứ rất hay ho mà.”
“Với chúng tôi, những người quý mến anh ấy, đấy không phải thứ để người ta hiểu kỳ,” Tessa nói. Cô hất cằm và Will nhớ điều mình từng nói với cô, rằng hãy tỏ ra giống Boadicea. Cô dũng cảm, và anh yêu cô bởi điều ấy, dù cho đây là cô đang bảo vệ một người khác.
“Sao hai người lại tới gặp tôi vì vấn đề này?” Giọng Magnus bình tĩnh.
“Anh đã từng giúp chúng tôi,” Tessa nói. “Chúng tôi nghĩ biết đâu ahh sẽ lại giúp được. Anh giúp vụ de Quincey...và lời nguyền của Will...”
“Tôi không phải người hầu của các vị,” Magnus nói. “Tôi giúp vụ de Quincey do Camille đề nghị, và Will vì cậu ấy giúp tôi để trả công. Tôi là pháp sư. Và tôi không giúp Thợ Săn Bóng Tối miễn phí.”
“Và tôi không phải Thợ Săn Bóng Tối,” Tessa bảo.
Im lặng. Rồi, “Hừ,” Magnus lên tiếng và quay lưng với lò sưởi. “Tessa, tôi nên chúc mừng mới phải, nhỉ?”
“Tôi...”
“Về chuyện cô hứa hôn với Jwames Carstairs. “
“À.” Cô đỏ mặt và đưa tay lên cổ, nơi cô luôn đeo mặt dây chuyền của mẹ Jem, món quà anh tặng cô. “Đúng. Cảm ơn anh.”
Will có cảm giác đôi mắt Woolsey đang lướt qua cả ba người họ-Magnus, Tessa và anh-tùng người từng người một, trí óc đằng sau đôi mắt đó đang dò xét, suy diễn, thưởng thức.
Vai Will gồng cứng. “Tôi sẵn lòng giao bất cứ thứ gì,” anh nói. “Lần này. Một ân huệ nữa, hoặc bất cứ cái gì anh muốn, để đổi lấy ngân phiến. Nếu anh muốn tiền, tôi sẽ có thể thu xếp-hoặc cố...”
“Có lẽ tôi từng giúp quý vị,” Magnus nói. “Nhưng vụ này...” Anh ta thở dài. “Nghĩ đi, cả hai người. Nếu có người mua hết ngân phiến tại đất nước này, vậy kẻ đó ắt phải có lý do. Và ai có lí do nào?”
“Mortmain, “ Tessa thì thầm trước khi Will kịp lên tiếng. Anh còn nhớ y nguyên câu nói của mình:
[“Lũ lâu la của Mortmain đã mua sạch ngân phiến ở East End. Tôi vừa xác nhận xong. Nếu bồ hết thuốc còn hắn là người duy nhất nằm nguồn hàng...”
“Vậy ta bị hắn thao túng,” Jem nói. “Tất nhiên là trừ khi bồ đồng ý để tôi chết, và đấy là phương án hay nhất.”]
Nhưng với lượng ngân phiến đủ dùng cho mười hai tháng, Will những tưởng không còn hiểm họa nào. Anh đã nghĩ rằng Mortmain sẽ nghĩ ra cách khác để quấy rầy và hành hạ họ, vì chắc chắn ông ta sẽ nhận thấy kế hoạch kia không thành. Will không nghĩ lượng thuốc dùng cho một năm lại bị xài hết trong vẻn vẹn tám tuần.
“Anh không muốn giúp chúng tôi,” Will nói. “Anh không muốn trở thành kẻ thù của Mortmain.”
“Ờ, cậu trách được anh ấy sao?” Woolsey trong bộ đồ lục vàng đứng lên. “Cậu có thể trả cái giá nào để khiến anh ấy chịu liều mạng đây?”
“Tôi sẽ đua anh ấy bất cứ cái gì,” Tessa nói nhẹ nhàng khiến Will thấy mềm cả xương. “Bất cứ thứ gì, nếu anh có thể giúp Jem.”
Magnus đưa tay lên bứt tóc. “Chúa ơi, hai người. Để tôi đi hỏi vậy. Tìm xem có tuyến buôn bán khác thường nào nữa không. Già Molly...”
“Tôi tới rồi,” Will nói. “Không hiểu bà ấy bị ai dọn cho sợ hết hồn, nhất quyết không chịu chui ra khỏi mộ.”
Woolsey khịt mũi. “Và thế mà cậu không hiểu gì hả, nhóc Thợ Săn Bóng Tối? Kéo dài mạng cho bạn cậu thêm vài tháng, một năm nữa có đáng không? Đằng nào cậu ấy cũng chết. Và cậu ấy càng chết sớm, cậu càng sớm có được vị hôn thê của cậu ấy, người mà cậu yêu ấy.” Anh ta vui vẻ nhìn Tessa. “Tôi chắc mẩm cậu phải hào hứng đếm đến ngày cậu ấy đi đời nhà ma ấy chứ.”
Will không biết chuyện gì xảy ra sau đó; mọi thứ đột ngột trắng xóa, và cái kính độc tròng của Woolseyz bay vèo qua phòng. Đầu Will đập vào cái gì đó phát đau, còn gã người sói nằm dưới anh, vừa đấm đá vừa chửi thề, và họ lăn lộn trên thảm, cổ tay anh nhố đau do bị Woolsey cào. Cái đau khiến đầu óc anh thanh tỉnh, và anh biết Woolsey đang ghìm mình xuống đất, mắt chuyển vàng, răng nhe ra sắc như dao, sẵn sàng bập vào da thịt anh.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
6 chương
59 chương
380 chương
116 chương
64 chương
9 chương