Xuyên vào câu chuyện trong sách 3

Chương 19 : chương 4.5

“Henry.” Charlotte bước trên sàn hầm mộ. Những ngọn đuốc phù thủy tỏa ánh sáng rực rỡ gần như ánh sáng ban ngày, dù chị biết giờ đã gần nửa đêm. Henry đang cúi đầu bên cái bàn gỗ lớn nhất trong đám bàn nằm rải rác giữa phòng. Có gì đó bốc mùi gây gây đang cháy trong cốc trên một cái bàn khác, tỏa ra một bụm khói lớn màu oải hương. Một tờ giấy to tướng, loại hành thịt vẫn dùng để gói hàng, được trải trên bàn của Henry, và nmanh viết nhằng nhịt trên đó những con số và phép tính bí ẩn, rồi vừa hí hoáy vừa lầm bầm một mình. “Henry, anh không mệt sao? Anh đã ở dưới này mấy tiếng rồi?” Henry giật mình ngước lên, đẩy cái kính anh đeo khi làm việc trên mái tóc đỏ cam. “Charlotte!” Anh có vẻ kinh ngạc, hoặc vui sướng,khi thấy chị; Charlotte lạnh nhạt nghĩ chắc chỉ có Henry mới kinh ngạc khi vợ trong nhà của mình. “Thiên thần của anh. Em làm gì dưới đây vậy? Ở đây lạnh cóng ấy chứ. Thế không tốt cho em bé.” Charlotte bật cười, nhưng không hề phản đối khi Henry vội vàng chạy tới dịu dàng ôm chị. Kể từ khi anh biết họ sắp có con, anh đối xử với chị như một món đồ sứ dễ vỡ Giờ anh đang hôn lên đỉnh đầu Charlotte rồi ngắm nghía gương mặt chị. “Này, em gầy đi đấy. Có lẽ thay vì ăn tối, em nên bảo Sophie mang cho em loại trà bia tăng lực mới phải? Anh nên đi và...” “Henry. Chúng ta đã quyết định không ăn bữa khuya từ mấy tiếng trước rồi-mọi người đều mang bánh kẹp về phòng. Jem còn ốm quá không ăn uống gì được, còn anh em nhà Lightwood mệt mỏi lắm rồi. Và anh cũng biết Will thế nào khi Jem không khỏe. Tessa cũng thế. Ngôi nhà này sắp rời ra thành từng mảnh thật rồi.” “Bánh kẹp?” Henry nói, hình như anh chỉ nắm được có mỗi điểm đấy trong cả tràng thông báo vừa qua của Charlotte, và trông có vẻ thèm ăn. Charlotte mỉm cười. “Henry, trên nhà còn bánh phần anh đấy, nếu anh bỏ công việc lại được. Chắc em không nên cằn nhằn anh-em đã xem nhật kí của Benedict, và nó hay lắm nhưng anh đang làm gì thế?” “Một Cổng Dịch Chuyển,” Henry hào hứng nói. “Một phương tiện di chuyển ấy mà. Thứ gì đó có thể giúp một Thợ Săn Bóng Tối từ nói này trên thế giới tới nơi khác chỉ trong vài giây. Mấy cái nhẫn của Mortmain đã khiến anh nảy ra ý tưởng đó.” Mắt Charlotte mở lớn. “Nhưng mấy cái nhẫn của Mortmain là đồ ma thuật...” “Nhưng cái này thì không. Ờ, còn một thứ nữa. Lại đây nào. Đây là dành cho Buford.” Charlotte để chồng cầm tay và kéo chị đi qua phòng. “Em đã nói với anh cả trăm lần rồi, Henry, còn lâu con trai em mới tên là Buford...Lạy Thiên Thần, đáy là nôi sao?” Henry hào hứng. “Còn hơn cả nôi ấy chứ!” Anh tuyên bố và giang tay chỉ cái giường trẻ con bằng gỗ trông vững chãi, treo giữa hai cái cọc để nó có thể lắc lư từ bên này sang bên kia. Charlotte phải thừa nhận đấy là món đồ trông rất được. “Đay là nôi tự lắc!” “Cái gì cơ?” Charlotte choáng váng hỏi. “Nhìn nhé..” Henry hãnh diện tiến lên và ấn một cái nút vô hình nào đấy. Cái nôi bắt đầu lắc nhẹ nhàng đu đưa qua lại. Charlotte thở dài một hơi. “Thật tuyệt vời, ông xã.” “Em không thích nó sao?” Henry vui vẻ. “Đây, giờ cho nó lắc hơn một chút nào.” Nhìn cái nôi, Charlotte bỗng có cảm giác như đang trôi dập dềnh trên biển động. “Này,” chị nói. “Henry, em có chuyện muốn nói với anh. Một chuyên quan trọng.”.”Quan trọng hơn cả con chúng ta được lắc ru ngủ mỗi đêm?” “Clave đã quyêt định phóng thích Jessamine,” Charlotte nói. “Em ấy sẽ trở về Học Viện. Trong hai ngày nữa.” Henry ngờ vực nhìn chị. Đằng sau anh, cái nôi còn lắc nhanh hơn, như một cỗ xe ngựa đang ngả nghiêng phi đi. “Em ấy trở về đây?” “Henry, Jessi không còn nơi nào để đi.” Henry mở miệng định nói, nhưng trước khi thốt ra được lời nào, một tiếng nứt gãy kinh khủng vang lên, và cái nôi bật khỏi chốt bay vèo qua phòng, đập đánh sầm vào bức gường xa nhất, rồi vỡ vụn. Charlotte hơi sũng sờ, tay giơ lên che miệng. Henry nhíu mày. “Có lẽ nên sửa thêm một chút...” “Không, Henry,” Charlotte nghiêm nghị nói. “Nhưng...” “Không đời nào.” Có sự bực bội trong giọng Charlotte. Henry thở dài. “Được rồi, bà xã.”