Xuyên vào câu chuyện trong sách 3

Chương 20 : chương 4.6

QUÂN ĐOÀN HỦY DIỆT KHÔNG BIẾT THƯƠNG TIẾC. QUÂN ĐOÀN HỦY DIỆT KHÔNG BIẾT HÔI HẬN. QUÂN ĐOÀN HỦY DIỆT KHÔNG BIẾT GIỚI HẠN. QUÂN ĐOÀN HỦY DIỆT KHÔNG BIẾT NGỪNG BƯỚC. Mấy dòng viết lên tường cứ chong chóng hiện lên trong đầu Tessa khi cô ngồi bên giường Jem, ngắm nhìn anh ngủ. Cô không rõ giờ là mấy giờ, nhưng chắc chắn ‘đã khuya lắc khuya lơ rồi theo cách nói của Bridget, chắc chắn đã quá nửa đêm. Jem còn thức khi cô vào, ngay khi Will đi, tỉnh táo và ngồi dậy uống ít trà và ăn bánh, nhưng anh thở gấp hơn và xanh xao hơn. Sophie vào sau đó để thu dọn thức ăn, và mỉm cười với Tessa. “Dồn gối cho anh ấy đi,” cô ấy thì thầm gợi ý, và Tessa làm theo, dù Jem đã vui vẻ nhìn ô bận rộn. Tessa không có nhiều kinh nghiệm trong phòng bệnh. Chăm sóc anh trai khi anh ấy say xỉn là công việc gần với y tá nhất mà cô từng làm. Nhưng giờ cô không ngại chăm sóc Jem, không ngại ngồi nắm tay anh khi anh thở nhè nhẹ, mắt khép hờ, lông mi rợp xuống đôi gò má. “Không được anh hùng cho lắm,” anh đột nhiên nói mà không mở mắt, dù giọng vững vàng. Tessa giật mình và nhoài tới. Lúc nãy, cô đã lồng tay vào tay anh, và đôi bàn tay nắm lấy nhau của họ đặt bên cạnh anh. Ngón tay anh lành lạnh, nhịp đập chậm. “Ý anh là sao?” “Hôm nay,” anh khẽ nói, rồi ho. “Lúc anh gục xuống và thổ huyết ra sân nhac Lightwood... “ “Thế nơi đó càng đẹp,” Tessa nói. “Giờ em nói giống hệt Will,” Jem cười ngái ngủ. “Và em đang đánh trống lảng, hệt như cậu ấy.” “Tát nhiên rồi. Làm như em sẽ nghĩ anh kém đi vì anh bị ốm ấy; anh biết em sẽ không thế mà. Và hôm nay anh rất anh dũng đấy chứ. Dù Will đã nói lúc trước,” cô bổ sung, “ rằng người hùng chỉ đi đến kết cục xấu, và anh ấy không tưởng tượng ra vì sao có người lại muốn thành người hùng.” “À.” Jem thoáng bóp nhẹ tay cô, rồi buông ra. “Ừ, Will nhìn nhận vấn đề dưới góc nhìn của người hùng, đúng không? Nhưng đối với người khác, đấy là câu trả lời dễ.” “Vậy à?” “Tất nhiên. Người hùng chấp nhận gian khó vì chúng ta cần họ. Chứ không phải vì bản thân họ.” “Anh nói về họ cứ như thể anh không phải người hùng vậy.” Cô đưa tay vuốt tóc khỏi trán anh. Anh áp mặt vào tay cô, mắt nhắm. “Jem...anh có bao giờ...” Cô ngần ngừ. “Anh có bao giờ nghĩ về cách kép dài mạng sống của anh nhưng không cần cai thuốc chưa?” Nghe mới đao, anh mở mắt. “Ý em là sao?” Cô nghĩ đến Will, nằm trên sàn gác mái, bị sặc nước thánh. “Trở thành ma cà rồng. Anh sẽ bất tử...” Anh lục đục ngồi thẳng dậy dựa vào gối. “Tessa, đừng. Em đừng...nghĩ đến cách đó.” Cô tránh nhìn anh. “Anh ghét trở thánh cư dân Thế Giới Ngầm đến vậy sao?” “Tessa...” Anh thở dài. “Anh là Thợ Săn Bóng Tối. Nephilim. Như bố mẹ, tổ tiên anh. Đó là của thừa kế của anh. Anh trân trọng món quà họ tặng anh, dong máu của Thiên Thần, sự tin tưởng được đặt nơi anh, lời thề anh mang. Và anh cũng không nghĩ mình sẽ trở thành một ma cà rồng giỏi. Hầu hết ma cà rồng căm ghét bọn anh. Đôi lúc họ biến đổi một Nephilim cho vui, nhưng ma cà rồng bị nhiều người khinh ghét. Bọn anh mang ánh nắng ban ngày và ngọn lửa của thiên thần trong huyết quản, và ấy là mọi điều ma cà rồng căm ghét. Họ sẽ xa lánh anh, và Nephilim cũng thế. Anh sẽ không còn là parabatai của Will, không còn chào đoan ở Học Viện nữa. Không, Tessa. Anh thà chết và được chuyển kiếp để lại được nhìn thấy mặt trời, còn hơn sống ở nơi tận cùng của thế giới không có ánh sáng.” “Vậy làm Tu Huynh Câm vậy,” cô nói. “Codex nói rằng các chữ rune của họ có sức mạnh giúp họ bất tử.” “Tu Huynh Câm không được kết hôn, Tessa.” Anh hất hàm. Tessa từ lâu đã biết bên dưới vẻ dịu dàng của Jem là tính cứng đầu chẳng kém gì Will. Giờ cô đã thấy rôi, thép nằm dưới lụa. “Anh biết em thà thấy anh được sống và không lấy em còn hơn...” Cổ họng cô nghẹn lại ở chữ đó. Ánh mắt anh dịu lại. “Co đường của Tu Huynh Câm không mở rộng với anh. Ngân phiến làm vấy bẩn máu anh, nên anh không thể sống sót sau những chữ rune họ vẽ lên anh. Anh sẽ phải ngừng thuốc đến khi đào thải được toàn bộ ra khỏi cơ thể, và như vậy cũng gần như giết anh.” Anh hẳn phải thấy gì trên gương mặt cô, vì anh dịu giọng lại. “Và cuộc đời của họ chẳng có gì ngoài bóng tối, im lặng và...không có tiếng nhạc.” Anh nuốt khan. “Hơn nữa, anh cũng không muốn sống bất tử.” “Em có thể sống mãi,” Tessa nói. Cô vẫn chưa hiểu hết được sự nghiệt ngã của nó. Rất khó để hiểu cuộc đời mình sẽ không bao giờ kết thúc cũng như khó hiểu rằng nó có ngày chấm dứt. “Anh biết,” Jem nói. “Và anh rất tiếc, vì anh nghĩ đó là một gánh nặng không ai nên mang. Em biết anh tin rằng chúng ta sẽ được tái sinh. Anh sẽ trở lại, nhưng không phải trong hình hài này. Những linh hồn yêu nhau sẽ bị hút về phía nhau ở kiếp sau. Anh sẽ được thấy Will, bố mẹ anh, họ hàng của anh, Charlotte và Henry...” “Nhưng anh sẽ không thấy em nữa.” Đây không phải lần đầu tiên co nghĩ đến điều đó, dù cô thường đẩy ý nghĩ đó sang một bên mỗi khi nó nảy ra. ‘Nếu em sống bất tử, vậy em chỉ có một kiếp sống. Em sẽ không trở lại và thay đổi như anh đâu, James. Em sẽ không gặp lại anh ở nơi thiên đường, hoặc bên bờ dòng sông lớn kia, hay ở kiếp nào khác sau kiếp này.’ “Giờ anh đang thấy em đấy thôi.” Anh vươn tay chạm vào má cô, đôi mắt màu xám bạc trong trẻo nhìn thẳng vào mắt cô. “Và em cũng thấy anh,” cô thì thầm, và anh mỉm cười mệt mỏi, nhắm mắt. Cô đặt tay lên tay anh, má áp lên lòng bàn tay anh. Cô ngồi đó, không nói không rằng, tay anh mát lạnh trên da cô, tới khi hơi thở anh chậm lại và tay anh mềm đi trong tay cô.