Xuyên vào câu chuyện trong sách 3

Chương 18 : chương 4.4

Cửa mở, và Gideon đứng ngay tại cửa phòng mình, chớp mắt như thể anh vừa ở chỗ tối và vừa ra ngoài ánh sáng. Quần áo anh nhăn nhúm, một bên tay áo trượt xuống nửa tay. “Anh Lightwood? “ Sophie ngần ngừ nói. Cô đang bưng một cái khay trên tay, để nào là bánh nướng và trà, nên khó lòng xoay xở. “Bridget bảo tôi anh muốn một khay...” “À, đúng. Tất nhiên. Hãy vào đi.” Như thể chợt bừng tỉnh, Gideon đứng thẳng và nhường đường cho cô vào. Anh đã tháo giày và quẳng vào một góc. Cả căn phòng thiếu đi sự gọn gàng thường thấy. Đồ đi săn được vắt trên cái ghế lưng cao-Sophie thầm nhăn nhó khi nghĩ anh không hiểu móc treo để làm gì sao, một quả táo cắn dở được để bừa trên táp đầu giường, còn nằm còng queo giữa đường là Gabriel Lightwood đang ngủ say sưa. Anh ta rõ ràng đang mặc đồ của anh mình, vì chúng quá cộc. Lúc ngủ trông anh ta trẻ hơn, gương mặt mất đi nét căng thẳng. Một tay anh ta ôm lấy cái gối như tìm nguồn an ủi. “Anh không đánh thức nó được,” Gideon nói, vô thức ôm khuỷu tay. “Anh nên đưa nó về phòng riêng, nhưng...” Anh thở dài. “Nhưng không nổi.” “Cậu ấy sẽ ở lại à?” Sophie hổ khi đặt khay xuống táp đầu giường. “Ở lại Học Viện ấy?” “Anh...Anh không biết nữa. Chắc vậy. Charlotte bảo rằng nó được chào đón. Hình như chị ấy dọa nó sợ rồi.” Khóe miệng Gideon hơi nhếch lên. “Cô Branwell?” Sophie nổi giận như vẫn thường vậy khi nghĩ cô chủ của mình bị người ta chỉ trích. “Nhưng cô ấy là người hòa nhã nhất!” “Ừ... Chính vì thế nên anh nghĩ chị ấy dọa nó sợ. Chị ấy ôm Gabriel và bảo nếu nó ở lại đây, vậy chuyện với bố anh sẽ chìm vào quên lãng. Anh không chắc chị ấy muốn nhắc tới chuyện nào của bố anh nữa,” Gideon lạnh nhạt nói. “Chắc là chuyện Gabriel ủng hộ ông ấy chiếm Học Viện. “ “Anh không nghĩ cô chú nói đến chuyện gần đây nhất sao?” Sophie vén lọn tóc xổ ra khỏi mũ. “Với con...” “Giun khổng lồ hả? Không, kỳ lạ làm sao. Nhưng nói chung cậu em trai anh không bao giờ nghĩ sẽ được người khác tha thứ. Vì bất cứ chuyện gì. Nó chỉ biết tuân theo những mệnh lệnh hà khắc nhất. Có lẽ nó nghĩ Charlotte đang định chơi nó, hoặc rằng Charlotte bị điên. Chị ấy chỉ phòng cho Gabriel, nhưng anh nghĩ nghĩ toàn bộ chuyện vừa qua làm nó hoảng quá. Nó đến nói chuyện với anh, rồi ngủ quên mất.” Gideon thở dài, nhìn em mình với vẻ vừa mừng, vừa buồn bã và bực dọc khiến Sophie thấy đồng cảm. “Em gái anh...,” cô dợm nói. “À, Tatiana không bao giờ định sông ở đây,” Gideon nói. “Nó bỏ tới nhà Blackthorn, nhà chồng nó rồi. Nó không ngốc-thật ra nó còn nghĩ mình thông minh hơn nhiều người- nhưng lại ích kỷ, tự cao tự đại, không bao giờ lãng phí tình cảm cho cậu em này của anh. Mà Gabriel lại thức trắng mấy ngày rồi. Chờ đợi Tltrong căn nhà hoang vắng, bị cấm đặt chân vào thư viện, cứ ở ngoài gõ cửa mà không nghe được câu trả lời nào từ bố...” “Anh muốn bảo vệ Gabriel, “ Sophie nhận xét. “Tất nhiên rồi; nó là em của anh cơ mà.” Anh tiến lại giường và vò mái tóc nâu rối của Gabriel ; cậu con trai kia động đậy kêu vài tiếng khó chịu nhưng không tỉnh. “Tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ không tha thứ vì anh đã chống lại bố mình,” Sophie nói. “Anh đã nói...rằng anh sợ điều đó. Và cậu ấy coi hành động của anh là sự phản bội dòng họ Lightwood. “ “Chắc giờ nó đang bắt đầu nghi ngờ dòng họ Lightwood rồi. Hệt như anh hồi ở Madrid.” Gideon đi xa giường. Sophie cúi đầu. “Tôi rất tiếc,” cô nói. “Rất tiếc vì chuyện bố anh. Dù người ta có nói gì về ông ấy đi chăng nữa, dù ông ấy có làm gì, ông ấy vẫn là bố anh.” Anh quay mặt về phía cô. “Nhưng, Sophie...” Cô không chỉnh anh vì gọi tên của cô. “Tôi biết ông ấy đã làm những chuyện tồi tệ,” cô nónói. “Nhưng thế nào vẫn phải được khóc thương ông ấy. Không ai có thể lấy đi sự buồn thương của anh, nó thuộc về anh và chỉ mình anh.” Đầu ngón tay anh khẽ chạm vào má cô. “Em có biết tên mình nghĩa là ‘thông thái’ không? Đó quả là một cái tên tương xứng với người.” Sophie nuốt nước bọt. “Anh Lightwood...” Nhưng những ngón tay anh đã xòe ra ôm má cô và anh cúi xuống hôn cô. “Sophie,” anh thở dài và rồi môi họ chạm vào nhau, nhẹ nhàng hơn nếu so với áp lực anh dựa vào cô. Nhẹ nhàng bà dịu dàng cô đưa bàn tay-bàn tay thô nhám vì suốt ngày giặt giũ bưng bê, cọ vỉ lò sưởi, quét dọn và đánh bóng, cô buồn bực, nhưng anh có vẻ không hề bận tâm hay để ý-đặt lên vai anh. Rồi cô nhích lại gần hơn, và gót giày cô vướng phải cái thảm, khiến cô trượt ngã, Gideon đỡ cô. Họ cùng nhau ngã lăn ra mặt sàn, mặt Sophie đỏ lựng vì ngượng-lạy Chúa lòng lành, anh chắc nghĩ cô cố tình lôi kéo anh, rằng cô là một ả điên dâm đãng muốn gạ tình anh. Mũ của cô tuột ra, những lọn tóc đen xõa xuống. Thảm mềm mại dưới lưng cô, và Gideon bên trên, đang lo lắng thì thầm gọi tên cô. Cô quay mặt sang bên, má vẫn nóng bừng, và nhìn vào gầm giường anh. “Anh Lightwood,” cô nói và chống khuỷu tay ngồi dậy. “Có bánh nướng trong gầm giường hả?” Gideon sững lại, chớp mắt, trông hệt như con thỏ bị chó săn dồn vào đường cùng. “Sao?” “Đó.” Cô chỉ cái đống đen thùi lùi dưới cái giường bốn cọc. “Có cả núi bánh nướng dưới giường anh. Có chuyện gì thế?” Gideon ngồi dậy, đưa tay vuốt mái tóc rối khi Sophie lùi khỏi anh làm bộ váy phát ra những tiếng sột soạt. “Anh...” “Anh đòi ăn bánh nướng. Gần như mỗi ngày. Anh gọi tôi mang chúng cho anh, anh Lightwood. Sao anh làm vậy khi không nuốn ăn?” Má anh đỏ lên. “Đó là cách duy nhất anh nghĩ ra để được gặp em. Em không chịu nói chuyện, không chịu nghe anh khi anh cố bắt chuyện...” “Vậy nên anh nói dối?” Nhặt cái mũ lên, Sophie đứng dậy. “Anh có biết tôi phải làm bao nhiêu việc không, anh Lightwood? Mang than và nước nóng, quét dọn, đánh bóng, dọn dẹp cho anh và những người khác- và tôi không ngại hay than vãn, nhưng sao anh dám thêm việc cho tôi, khiến tôi phải bê cái khay nặng lên xuống cầu thang, chỉ để mang cho anh thứ anh không muốn?” Gideon vội vàng đứng dậy, quần áo giờ thêm phần nhàu nhĩ. “Hãy thứ lỗi cho anh,” anh nói. “Anh không nghĩ kĩ.” “Không,” Sophie nói và bực bội nhét tóc vào dưới cái mũ. “Anh chưa bao giờ nghĩ kĩ, đúng không?” Đến đó, cô sải bước rời phòng, để lại Gideon buồn bã nhìn theo. “Làm tốt lắm, anh trai” Gabriel chớp chớp đôi mắt xanh ngái ngủ với Gideon và nói. Gideon bực bội nhìn cậu em.