Chương 51: Quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn   Edit: Bon mong truyện mới sẽ được ủng hộ.   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Hiệu suất làm việc của Văn Mặc rất nhanh, chiều cùng ngày, Thời Song Hạ đã nhận được tin nhắn báo thời gian xét xử trên tòa là chiều hôm kia, địa điểm ở An Thành.   Là nơi nguyên chủ sống mười bảy năm, An Thành là một thành phố nhỏ nằm nơi giao nhau giữa trời nam đất bắc, mấy năm gần đây phát triển không tệ, có thể tạm xem như là thành phố loại một.   An Thành không có sân bay, lúc Tả Minh Nhiên và Thời Song Hạ rời khỏi tàu cao tốc, tài xế được sắp xếp đến đón hai người đã chờ một lúc lâu.   Dù giao thiệp Thời Song Hạ rộng thế nào cũng không rộng đến thành thị nhỏ này. Thật ra là do Văn Mặc với tư cách trợ lý đặc biệt giúp chủ tịch xử lý mọi việc, biết bọn họ tới đây để ra tòa đã sắp xếp xong nơi ăn uống ngủ nghỉ một cách thỏa đáng.   Sau khi lên xe, Tả Minh Nhiên nhắn tin báo bình an cho Yến Vân Dương.   Lần này lịch trình hai người đi là việc riêng, sáng sớm lên máy bay, sau đó đổi sang tàu cao tốc, trước mắt bên truyền thông vẫn chưa nhận được tin tức, nếu không bọn họ không có khả năng thủng thẳng ra xe như vậy.   Tuy trời không nóng nhưng sắp bước vào mùa hè oi ả. Tài xế lái xe là một người đàn ông trung niên, nhìn Tả Minh Nhiên che chắn kín mít và Thời Song Hạ, không khỏi thấy tò mò, lúc lái xe có liếc qua kính chiếu hậu vài lần, Tả Minh Nhiên chú ý đến hành động của ông ấy, yên lặng thả bàn tay chuẩn bị tháo kính râm và khẩu trang xuống.   Còn một ngày nữa mới đến phiên tòa, mặc dù là người Văn Mặc tìm đến nhưng trời cao hoàng đế xa, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô vẫn nên thành thật che giấu thân phận của mình thì hơn, miễn cho trước khi ra tòa còn phải lên hot search ngồi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Gần đây tần suất cô lên hot search nhiều hơn mấy năm trước gộp lại, người không biết còn tưởng cô đã mua gói ưu đãi cả năm.   Ước chừng trước khi đến đã được dặn dò, tài xế chỉ nhìn hai lần, không hỏi gì, chỉ thú nhận chiếc xe đen phía sau là người của họ, mấy ngày này vẫn sẽ luôn đi theo họ, bảo hai cô không cần lo lắng.   Tả Minh Nhiên và Thời Song Hạ nhìn nhau, biết đây là sắp xếp bảo vệ cho hai người.   Gần đây Thời Song Hạ ăn cơm chó no căng bụng, biết Tả Minh Nhiên và Yến Vân Dương từ giả thành thật, nghe vậy thâm ý nhìn Tả Minh Nhiên một cái, hạ giọng nói: "Sớm biết Yến tổng sắp xếp đầy đủ bên này như vậy, chị sẽ không vội vàng chạy sang đây tham gia náo nhiệt."   Điện thoại rung lên, Tả Minh Nhiên đọc tin nhắn, đôi mắt dưới kính râm cúi xuống, nói khẽ: "Chị nói gì vậy chứ, có bạn trai chính là để mình muốn làm gì thì làm mà."   Thời Song Hạ: "..."   Dậy quá sớm, trên máy bay ngủ không ngon, vừa đến khách sạn Tả Minh Nhiên buồn ngủ không chịu nổi, sau khi ăn cơm trưa liền về phòng ngủ bù, đến chạng vạng mới bị Thời Song Hạ gọi dậy ăn tối.   Mặt trời vẫn chưa lặn, nhưng không biết đám mây đen kia từ đâu trôi đến, che gần hết bầu trời hoàng hôn, thời tiết âm u, nhìn qua có vẻ sắp mưa to.   Thời Song Hạ từ ngoài đi vào, thấy sắc mặt Tả Minh Nhiên khá khó chịu, còn tưởng rằng vì chưa ngủ đủ đã bị đánh thức nên bực tức, bày cơm lên bàn nói: "Có cần mệt như vậy không? Đêm qua em làm gì thế?"   Tả Minh Nhiên đi rửa mặt, nghe vậy lắc đầu, "Không phải ạ, em nằm mơ thôi."   Trên thực tế không phải nằm mơ mà là nhớ tới một việc. Đại khái là do nguyên chủ sống ở An Thành, một vài ký ức cũng bị kích thích, hôm nay lúc bước ra khỏi tàu cao tốc cô đã mơ hồ có cảm giác, sau khi ngủ một giấc, những ký ức kia dần trở nên rõ ràng hơn.   Húp một ngụm cháo nè nén nội tâm cuộn trào, Tả Minh Nhiên bình tĩnh nói: "Người say rượu gây tai nạn cho cha mẹ em, có lẽ sắp được thả ra."   Thời Song Hạ sửng sốt hồi lâu, chị biết cha mẹ Tả Minh Nhiên qua đời vì tai nạn xe cộ nhưng mấy năm sau chị mới ký hợp đồng với Tả Minh Nhiên nên với vụ án này không biết nhiều lắm, cho dù là thế, chị cũng biết người say rượu khiến hai người tử vong sẽ không phán nhẹ như vậy.   Nuốt thức ăn trong miệng xuống, Thời Song Hạ hỏi: "Mới qua mấy năm? Sao lại phán nhẹ như vậy?"   Tả Minh Nhiên giật giật khoé môi, giễu cợt nói: "Bởi vì có người ký giấy xin giảm án…"   Giấy xin giảm án phải do người thân ký mới được, năm đó Tả Minh Nhiên chưa đủ mười tám tuổi không ký được, như vậy người ký giấy này chỉ có một người.   Tả Minh Nhiên nói: "Mười vạn cho một chữ ký."   Thời Song Hạ nhịn không được mắng một câu thô tục, hận không thể vọt đến toà án đánh Tả Hưng Đức một trận.   Sắc trời tối hẳn, Thời Song Hạ đứng dậy bật đèn, quay đầu lại thấy Tả Minh Nhiên đang nằm ngửa trên ghế sô pha, tay cầm điện thoại di động không biết đang nhìn cái gì.   Thời Song Hạ không biết an ủi cô thế nào, bản án mười năm trước, nhân chứng vật chứng đầy đủ nhưng có giấy xin giảm án, dù đem tất cả luật sư giỏi nhất đến cũng khó lật được án.   "Rõ ràng là thế nhưng…" Chị thở dài, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào, "Em… Đừng để trong lòng, dù sao mọi việc cũng đã trôi qua lâu như vậy… Đệt."   Thời Song Hạ có chút khó nói, chuyện không xảy ra trên người mình nên mình sẽ không biết có bao nhiêu đau khổ, năm đó Tả Minh Nhiên mới mười sáu tuổi, quả thật là lứa tuổi vui vẻ đến trường, kết quả chỉ trong một đêm mất cả cha lẫn mẹ biến thành cô nhi. Hung thủ vốn phải bị xử thật nặng, cũng vì kẻ gọi là chú ruột ký một tờ xin giảm án lấy hết tiền, nếu là chị, có thể sống tiếp được hay không cũng là cả vấn đề.   Tả Minh Nhiên ngược lại rất thoải mái, ngồi dậy chen sang chỗ Thời Song Hạ nói: "Em hiểu mà, chị Hạ, chị yên tâm đi ạ, hiện tại suy nghĩ em rất thoải mái. Mọi người đều phải nhìn về tương lai, chị từng bảo em thế mà."   Thời Song Hạ thở dài, Tả Minh Nhiên cười híp mắt, nói: "Nhưng mà tục ngữ có một câu rất đúng, có thù báo thù có oán báo oán, ngày mai Tả Hưng Đức trên toà phải trả giá thật nhiều vì những việc ông ta đã làm."   Thời Song Hạ nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn, "Chị bảo luật sư chuẩn bị đôi chút, không kiện tên chó chết Tả Hưng Đức kia phá sản thì chị ghi tên mình vào gia phả nhà ông ta."   Trời mưa suốt đêm, sáng sớm trời quang mây tạnh, vừa ăn trưa xong, bên ngoài tiếng trời mưa rơi tí tách, mưa không nặng hạt nhưng khó chịu vô cùng.   Truy tố Tả Hưng Đức không tính là một vụ án lớn, tuy luật sư Thời Song Hạ mời không phải là người nổi danh nhưng kinh nghiệm phong phú. Dựa vào cách làm trước giờ của Tả Hưng Đức, muốn ông ta bỏ tiền mời luật sư không phải chuyện dễ. Nếu bị cáo không đến sẽ bị phán thua kiện, chỉ sợ ngay cả toà án ông ta cũng không đến.   Chứng cứ đầy đủ, rất nhanh đã có phán quyết, Tả Hưng Đức thua kiện.   Đạt được kết quả trong dự tính, Tả Minh Nhiên thở phào nhẹ nhõm, so với việc mừng rỡ khi thắng kiện thì cô lại cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng đã được tháo bỏ.   Thời Song Hạ còn vui hơn cả cô, lập tức chụp hình quyết định đăng Weibo, "Trước kia có người bảo chúng tôi bảo ra toà là lăng xê, hiện tại đã có phán quyết, cần lấy phán quyết này vả mặt bọn họ thật đau."   Tả Minh Nhiên nhịn không được bật cười, nói: "Em còn tưởng chị sẽ không để ý những chuyện này chứ."   Thời Song Hạ: "Sao có thể không thèm để ý, có điều chị là người đại diện của em, nếu chị không nhịn được trước thì mấy nghệ sĩ dưới tay chị quản thế nào."   Những chuyện này trước kia chị từng nói rồi, trái với Tả Minh Nhiên đang cảm động, Thời Song Hạ hào hứng thích thú nói: "Ui, em đăng nhanh đi, người hâm mộ phòng làm việc chúng ta không nhiều bằng em, muốn vả mặt phải làm cho hết."   Tả Minh Nhiên: "..."   Cô thở dài, yên lặng lấy điện thoại đăng Weibo.   ***   Sau khi ra toà với Tả Hưng Đức, Tả Minh Nhiên được rảnh rỗi một thời gian ngắn.   Không có đủ loại thông báo, không cần suốt ngày học kịch bản, không cần bay ra nam vào bắc, Tả Minh Nhiên đã đạt được mong muốn làm trạch nữ. Nếu không phải còn Thời Song Hạ một ngày giục cô ba lần nộp bản thảo, Tả Minh Nhiên gần như sẽ sống cuộc sống hưu trí sớm.   Bản thảo vẫn là bản trước kia, Tả Minh Nhiên kéo dài độ nặng của bệnh lười, đời trước bị không ít độc giả cầm dao đòi chương mới, hiện tại không lo ăn uống, bệnh lười mãn tính lại càng kéo dài, viết một bộ truyện cần đến ba bốn tháng, cốt truyện giống hệt nội dung trong sách, không lâu sau Thời Song Hạ ký hợp đồng với nữ chính Ân Như Tâm, hai người chính thức trở thành đối tác, chuẩn bị bước vào con đường thăng cấp.   Mà bộ phim đầu tiên Ân Như Tâm đóng vai chính, vẫn do Yến thị đầu tư.   Sau khi biết rõ chuyện này, Tả Minh Nhiên giật mình đôi chút, sau đó mới hiểu đây là hiệu ứng cánh bướm.   Trong nội dung nguyên tác, Ân Như Tâm đóng vai chính trong một web drama được đầu tư nhỏ, có thể nổi tiếng đều dựa vào hào quang nhân vật chính, còn lần này, không chỉ có Yến thị đầu tư rầm rộ mà còn có một vị đạo diễn nổi tiếng sắp nghỉ hưu. Vì sau khi đọc kịch bản, ông ấy đã muốn đem tác phẩm này thành tác phẩm nghỉ hưu của mình.   Tin tức vừa tung ra, fan Tả Minh Nhiên xôn xao đầu tiên, dù sao studio có phần cô, người đầu tư lại là chồng cô, nhìn từ phương diện nào cũng thấy cô sẽ đảm nhận vai nữ chính.   Nhân cơ hội mất tích này, Thời Song Hạ thả tin tức Tả Minh Nhiên sắp rời khỏi giới giải trí, dù sao dựa vào tiền lệ những nữ minh tinh gả vào nhà giàu phía trước, sau khi kết hôn hai năm Tả Minh Nhiên vẫn còn hoạt động đã được xem là ngoại lệ.   Giữa tháng chín, thời tiết oi ả của mùa hè dần tản đi, một cơn mưa ngang qua đã khiến không khí ngày hè nhuốm chút mát mẻ.   Vụ kiện Phạm Chân Chân cũng đã kết thúc sau nhiều tháng giằng co, nhà họ Phạm trong cuộc đối đầu với Yến gia đã lui một bước, lựa chọn bỏ Phạm Chân Chân. Tuy nhiên, đổi lại, để giữ thể diện cho nhà họ Phạm, chuyện này cũng không truyền lên mạng, dưới con mắt của quần chúng, Phạm Chân Chân vì lý do cá nhân nên không thể không rời khỏi showbiz. Mặc dù có fan tò mò nguyên nhân là gì nhưng có nhà họ Phạm đè tin tức, ít nhất trên mạng không lọt chút tiếng gió nào.   Tới gần cuối năm, Tả Minh Nhiên rảnh rỗi đã lâu hiếm khi ra ngoài, sau khi đi dạo một vòng thì đến studio.   Studio thuê một toà văn phòng khoảng chừng ba lầu, quy mô này so với những studio khác đã xem là không nhỏ.   Lúc này, trong studio chỉ có nhân viên công tác, Thời Song Hạ đang dẫn nghệ sĩ đi làm việc nên không có ở đây.   Tả Minh Nhiên xoay xoay ly cafe, sau khi nhận được điện thoại của Yến Vân Dương thì xuống lầu, ra khỏi thang máy, chạm mặt với Ân Như Tâm đang xách gì đó về.   Không biết có phải vì thân phận giống nhau hay không, sau khi chương trình thực tế phát sóng Ân Như Tâm đã xem Tả Minh Nhiên thành bạn tốt, một lần lại một lần muốn thành bạn thân của cô.   Nhưng Tả Minh Nhiên vẫn luôn kiên trì giữ vững quan hệ an toàn với nữ chính Ân Như Tâm, Ân Như Tâm thấy vậy cũng không cưỡng cầu nữa, hai người hiện tại vẫn là mối quan hệ bạn bè bình thường.   Ân Như Tâm giật mình, "Chị Nhiên, sao chị lại đến đây?"   Tả Minh Nhiên cười cười, "Không có gì, tôi đi ngang nên vào xem."   Cô tránh cửa thang máy sau lưng, "Cô vào đi."   Trong sảnh còn những người khác đang chờ, Ân Như Tâm chần chừ lâu không ổn, nghe vậy thì phất phất tay, "Gặp lại sau."   Thang máy trước mặt khép lại, trong lòng đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, hình như là vậy, cốt truyện ban đầu đã hoàn toàn không liên quan gì đến cô từ giây phút này, cô không còn là nữ phụ ác độc kia nữa, không còn bị nội dung cốt truyện cưỡng chế nữa, cô đã chân chính trở thành Tả Minh Nhiên.   Không biết bên ngoài đã có tuyết rơi từ lúc nào, xe Yến Vân Dương dừng bên kia đường, thấy cô đi ra, anh đẩy cửa xe bước ra, bông tuyết rơi lên vai anh, dệt từng chút một thành một bức tranh.   Tả Minh Nhiên chớp mắt, bước nhanh hai bước và nhảy khỏi bậc thềm, lao nhanh vào vòng tay anh.   Quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn.   ----   Đến đây là đã kết thúc rồi, cảm ơn các bạn đã ủng hộ và đã góp ý cho bản edit của mình hoàn thiện hơn. Và thật ra mình không muốn khóa MP quá cao nhưng do truyện bị bán ra ngoài nên bắt buộc mình phải khóa để bảo vệ "đứa con tinh thần" của mình.