Xuyên thành phu nhân nhà giàu

Chương 17 : Xuyên thành phu nhân nhà giàu

Chương 17: Không phải oan gia không đụng đầu    Editor: Bonnie     Những thứ trên mạng vẫn còn đang tiếp tục lên men, về việc Tả Minh Nhiên có vượt quá giới hạn ngoài hôn nhân hay không, vẫn cứ chiếm lấy sự quan tâm của mọi người.   (*) Mạch văn theo giọng Quan Tâm Nhị nên Quan Tâm Nhị tự xưng là cô, Tả Minh Nhiên là cô ta nhé. Khi nào đổi giọng văn mình sẽ note :3   Quan Tâm Nhị vừa đắp mặt nạ, vừa lấy điện thoại lướt Weibo, xem cuộc chiến giữa fan và anti.   Cho dù không thể nhìn tận mắt kết quả cuối cùng, nhưng chỉ cần nhìn thấy những lời thóa mạ Tả Minh Nhiên, Quan Tâm Nhị vẫn cảm thấy sảng khoái trong lòng, hận không thể vọt đến trước mặt Tả Minh Nhiên để nói cho cô ta biết hiện tại cô ta thảm hại ra sao.   Phun ra một tràng ác độc, Quan Tâm Nhị đặt điện thoại di động xuống, đứng dậy đi đến nhà vệ sinh để rửa mặt.   Nhìn chính mình trong gương, Quan Tâm Nhị lộ ra một nụ cười quyến rũ.   Tả Minh Nhiên thì thế nào, thói đời này cũng không phải có một ngày sẽ thay đổi sao, Tả Minh Nhiên vịt chết còn cứng mỏ, ông chồng nhà giàu của cô ta tuyệt đối sẽ không cho phép người phụ nữ sau lưng mình không chung thủy nhỉ? Cho dù không có, với thể diện của nhà họ Yến sao có thể nhẫn nhịn mà để cho tin xấu của Tả Minh Nhiên với người khác được?   Tâm trạng Quan Tâm Nhị rất tốt, tuy không biết vị tráng sĩ nào đã giúp cô tung chuyện này ra ánh sáng, nhưng ngẫm lại thái độ cách đối nhân xử thế bình thường của Tả Minh Nhiên, không khó đoán bình thường cô ta đã đắc tội với bao nhiêu người, hiện tại cùng lắm là ác giả ác báo thôi.   Bộ phim nam chính trước kia đã lên sóng, ban đầu cô cũng không có bao nhiêu đất diễn, chẳng qua bởi vì sóng gió tạo hình trên thảm đỏ thời gian trước đã thu hút không ít sự chú ý, thế nên có rất nhiều chương trình đến tìm cô.   Mặc kệ thế nào, có thể lộ diện là chuyện tốt, ngày mai có một buổi phỏng vấn trực tiếp mời cô tham gia, cô phải đi ngủ sớm một chút để nhan sắc đẹp hơn.   Buộc áo tắm trên người lại, Quan Tâm Nhị trở lại phòng ngủ, điện thoại di động để trên giường điên cuồng rung lên, gần như muốn trượt từ trên chăn xuống.   Đã trễ thế này, Quan Tâm Nhị nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, thấy là người đại diện của mình thì bĩu môi.   Trong lòng cô không muốn gặp người quản lý không có bản lĩnh gì của mình, tạo hình thảm đỏ lần trước là do một mình cô làm chủ, sau khi người đại diện biết đã không kịp đưa ra ý kiến gì để thay đổi, chỉ có thể thuận theo cô, sau đó lại còn mắng cô ngập đầu.   Căn bản Quan Tâm Nhị không cần những cái □□ này, nếu không phải cô muốn làm những việc này thì làm sao trên tay có thể xuất hiện công việc được, nói trắng ra là, ở trong cái giới này, muốn dựa vào năng lực mà muốn có cuộc sống thoải mái là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.   Trong lòng không tình nguyện thế nào, Quan Tâm Nhị cũng chỉ có thể nghe điện thoại, mệt mỏi nói: “Dạ, anh Vương, có chuyện gì thế?”   Anh Vương nghe ra giọng điệu không chút để ý của cô, cơn tức vì chuyện trên mạng tuôn trào. Lúc trước anh ký với Quan Tâm Nhị là vì nhìn trúng hình tượng thanh thuần của cô, lúc đầu Quan Tâm Nhị còn coi như là ngoan ngoãn, kết quả sau này càng ngày càng bại lộ bản tính, hai mặt, kiêu ngạo, vậy mà lại dám giở trò sau lưng anh.   Nghĩ đến tin tức mình vừa nhận được, anh Vương lại thấy một trận đau đầu, nói thẳng: “Phỏng vấn ngày mai cô không cần đi.”   Quan Tâm Nhị cho rằng chính mình nghe lầm, hỏi ngược lại: "Anh nói cái gì?"   Anh Vương không ngại phiền phức lập lại một lần, dừng một chút, còn nói: "Trong khoảng thời gian này trước tiên cô nên trốn ở trong nhà, đừng đi đâu cả, phía bên chương trình tôi sẽ đàm phán giúp cô.”   “Anh có ý gì?” Anh Vương còn chưa nói xong, Quan Tâm Nhị đã cắt ngang lời anh, “Dựa vào cái gì mà không cho tôi tham gia chương trình?”   Hai bên đều không thu được kết quả tốt, anh Vương cũng không nhịn được cơn tức, lạnh lùng nói: “Chính bản thân cô đã làm gì rồi mà còn phải hỏi tôi sao?”   Nhưng mà chuyện lần này thật sự không có liên quan gì đến Quan Tâm Nhị, vô duyên vô cớ bị ụp nồi bẩn, Quan Tâm Nhị tức đến nỗi trước mắt cũng biến thành màu đen, nhưng mà anh Vương hoàn toàn không muốn nói chuyện với cô nữa, sau khi nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.   Nghe tiếng tút tút từ phía bên kia truyền đến, Quan Tâm Nhị tức giận bóp di động, đầu ngón tay bởi vì dùng quá nhiều sức mà trở nên trắng bệch.   Trên màn hình hiện lên một thông báo đẩy, Quan Tâm Nhị nhíu mày, chờ đến khi cô thấy rõ nội dung, không tự chủ được mà trừng lớn hai mắt, “Điều này làm sao có thể?”   *   (*) Chuyển giọng văn nha mọi người:   Thời gian vào đoàn phim đến rất nhanh, lần đầu tiên tiếp xúc với việc quay phim, Tả Minh Nhiên ít nhiều đều có chút lo lắng, trước khi quay phim cô đã tìm rất nhiều phim điện ảnh và phim truyền hình cùng thể loại để học hỏi, nên tạm thời cô đã quên hết những chuyện trên mạng.   Đợi đến khi cô đăng nhập lại vào Weibo, cô mới nhận ra rằng thế giới đã thay đổi.   Trợ lý mới An Kỳ đang giúp cô thu dọn những thứ cần mang vào đoàn, thấy thế thì nói: “Chị Nhiên, chị mới biết hả, chuyện này đã qua mấy ngày rồi.”   Thời đại lưu lượng, bất kỳ tin tức nào tới nhanh thì đi cũng nhanh, hot search đã thay đổi mấy lần, Tả Minh Nhiên tìm kiếm theo từ khóa click vào, tìm đến những bức ảnh chụp đã kết thúc sóng gió.   Bức ảnh được chụp vào hôm cô đi dạo phố với Liễu Thanh Hà, khuôn mặt không được làm mờ, ảnh chụp vừa mới tung lên đã bị bạn bè trên mạng đào ra đây là Liễu Thanh Hà mẹ của Yến Vân Dương, là nữ cường nhân kinh doanh nổi tiếng, cho dù là bối cảnh hay thực lực, đều tuyệt đối không thể nghi ngờ.   Quần chúng ăn dưa vốn đang xé nhau tưng bừng bị ngạc nhiên muốn rớt cằm, nếu người trong tấm hình này thay đổi người chụp, là Yến Vân Dương và Tả Minh Nhiên, có lẽ bọn họ vẫn sẽ không tin, nhưng người trong ảnh lại là Tả Minh Nhiên và Liễu Thanh Hà, bọn họ không thể bỏ dưa trong tay xuống, bắt đầu suy xét về tính chân thật của lời đồn.   Mao Mao đúng lúc từ cửa bước vào, Tả Minh Nhiên vẫy vẫy tay, kêu Mao Mao ngồi xuống bên cạnh mình, thấp giọng hỏi: “Chuyện này do chị Hạ làm hả?”   Mao Mao nhìn màn hình điện thoại của cô, thành thật lắc đầu, “Sao chị Hạ dám.”   Tả Minh Nhiên ngẫm lại thân phận của Liễu Thanh Hà, cũng hiểu được không có khả năng, nhớ lại tình hình ngày hôm đó, cô hỏi Mao Mao, “Lúc em với An Kỳ đi theo bọn chị, có thấy chó săn không?”   “Cũng không thấy.” Do dự một hồi, Mao Mao nói: “Nói thật, em và chị Hạ đều cảm thấy là bên kia đưa ảnh chụp.”   Từ khi quyết định để Mao Mao làm người đại diện, Thời Song Hạ bắt đầu dắt Mao Mao đi theo, chuyện ảnh chụp không phải các cô chưa từng nghi ngờ, Liễu Thanh Hà vừa mới về nước, trong lúc đó còn có một vách ngăn giữa giới giải trí, giới truyền thông tài chính trong nước phỏng chừng có thể nhìn bà quen mắt, bây giờ ngược lại là bên truyền thông giải trí đào lên nhanh như vậy, thật sự có chút không thích hợp.   Sau khi thảo luận, Thời Song Hạ và Mao Mao đưa ra kết quả khó xảy ra nhất -- tin tức này là Liễu Thanh Hà dùng để giải vây cho Tả Minh Nhiên.   Tay Tả Minh Nhiên đang trượt trên màn hình ngừng lại, đúng lúc nhấp vào khu vực bình luận Weibo có nhiều tương tác nhất.   “Người bịa đặt có thể nghỉ ngơi một chút, quan hệ người một nhà người ta rất tốt.”   “Ngồi cười nhìn hắc tử bị vả mặt, nhà mấy người giả kết hôn có thể đi dạo phố với mẹ chồng sao?”   “Đôi mắt ghen tị của mấy người sắp rỉ máu chưa?”   “Tôi ăn chanh, Tả Minh Nhiên đây là được gả cho một gia đình gì thế này?”   “Haha, ai chẳng biết dạo trước khi kết hôn mẹ nhà trai cũng không có xuất hiện, hiện tại lại bắt đầu quảng cáo tin tức mẹ chồng nàng dâu à?”   “Tốt bụng tặng cho lầu trên một tấm hình, đây là quà kết hôn mà dì tặng cho Nhiên Nhiên nhà chúng tôi.”   “Tôi khuyên mấy người nên kiểm tra bối cảnh của người phụ nữ này trước khi nói. Tôi sẽ quỳ gối kính trọng trước đây.”   …   Quả thật hôm đó Liễu Thanh Hà rủ cô đi dạo phố không sai, nhưng tấm ảnh chụp này xuất hiện quá mức kỳ lạ, xoa xoa mi tâm, Tả Minh Nhiên nói: “Thôi, cứ mặc kệ đi.”   Địa điểm quay phim là ở phim trường phía đông thành phố B, lái xe đi phải hơn một giờ, nếu quay phim thuận lợi, đi về trong ngày không thành vấn đề. Bởi vì khoảng cách gần, cho nên đồ muốn đem theo cũng không nhiều, chuẩn bị đầy đủ đâu vào đấy rồi cũng chỉ có một cái vali nhỏ.   Dọn dẹp xong hết đồ đạc đã là hơn 10 giờ tối, theo thông lệ, ngày đầu tiên vào đoàn phim thì phải làm lễ bấm máy, đạo diễn và diễn viên chính phải dâng hương cúng tổ, nên cần phải đến phim trường sớm.   Sau khi Mao Mao và An Kỳ thu dọn đồ đạc xong hết mới đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, Tả Minh Nhiên gọi hai người lại, “Sáng mai 6 giờ đã phải dậy, đi qua đi lại quá phiền phức, dù sao trong nhà cũng không có người lạ, hôm nay hai người ở lại đây đi.”   Lầu hai còn có một phòng cho khách, trước kia khi Tả Minh Nhiên sống một mình, lâu lâu Mao Mao cũng sẽ ngủ lại đây, sau khi Yến Vân Dương dọn đến bởi vì bất tiện nên không ở nữa. Hiện tại Yến Vân Dương đã đi công tác, trong nhà chỉ có ba cô gái, cũng không còn vấn đề gì bất tiện nữa.   Mao Mao và An Kỳ nhìn nhau, nghĩ đến lịch trình gấp gáp của ngày mai, liền gật đầu, tự mình đi rửa mặt rồi đi ngủ.   Sáng sớm hôm sau, Tả Minh Nhiên bị An Kỳ lôi từ trong chăn ra, đẩy vào nhà vệ sinh để rửa mặt.   Tả Minh Nhiên hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ màng, như rối gỗ bị An Kỳ kéo tới kéo lui, mãi đến khi bị đẩy lên bàn trang điểm, cô mới coi như là đã hơi tỉnh tỉnh mà khoát khoát tay, uể oải nói: “Không cần trang điểm, dù sao đến đoàn phim cũng cần phải trang điểm, trực tiếp đi thôi.”   An Kỳ vội vàng nói: “Chuyện này làm sao có thể làm được? Hôm nay có lễ khai máy, ở đó chắc chắn có rất nhiều phóng viên túc trực săn tin, lỡ bị chụp được thì phải làm sao?”   Tả Minh Nhiên vỗ vỗ mặt, gương mặt đang tái nhợt lộ ra sắc đỏ, nhìn bình thường hơn rất nhiều, “Cứ để vậy, nữ thần mặt mộc.”   An Kỳ bế tắc, cầu cứu nhìn về phía Mao Mao, “Chị Mao Mao, chị xem chị Nhiên đi…”   Mao Mao đang ủi quần áo, không quay đầu lại nói: “Kệ đi, dù sao khi ảnh lên hot search, chị ấy sẽ thấy hối hận thôi.”   Tả Minh Nhiên chán nản, lập tức tỉnh táo hơn không ít, xoay đầu lại mắng: “Ngứa da rồi phải không?”   Mao Mao nhìn An Kỳ một cái, “Nhìn đi, còn không phải đã tỉnh táo hơn rồi sao.”   An Kỳ trả lời, bắt đầu vui vẻ trang điểm cho Tả Minh Nhiên, biết mình trốn không thoát, Tả Minh Nhiên khép chặt mắt, nhận lấy mỹ phẩm trong tay An Kỳ nói: “Thôi, chị tự làm, em đi dọn lại đồ đạc đi.”   Xử lý xong toàn bộ, lái xe cũng vừa đến, ba người xách đồ đi xuống, trước giờ cao điểm buổi sáng chạy đến phim trường.   Lễ bấm máy được ấn định vào lúc chín giờ sáng, các diễn viên đi trang điểm tạo hình trước, sau khi kết thúc nghi thức lập tức quay phim, tranh thủ cầu điềm lành.   Tả Minh Nhiên từ xe bảo mẫu đi xuống, bị không khí lạnh lẽo làm cho nổi một lớp da gà, chà xát bả vai, An Kỳ phía sau nhanh tay lẹ mắt lấy một cái áo khoác khoát lên vai cô, cùng Mao Mao một trái một phải theo cô đi về phía trước.   Quả nhiên ở đây có không ít phóng viên, bộ phim mới cần giữ bí mật, nhưng lễ bấm máy hôm nay, đa số phóng viên đều do đoàn làm phim mời đến để tuyên truyền. Sau khi Tả Minh Nhiên xuống xe, lập tức nghênh đón từng đợt âm thanh ấn nút chụp ảnh, nhanh chóng thay đổi biểu cảm hòa nhã trên gương mặt, Tả Minh Nhiên mỉm cười chào hỏi với máy ảnh, bước nhanh vào phòng trang điểm.   Khác với nghi thức tuyên truyền, không gian đoàn làm phim rất lớn, địa vị Tả Minh Nhiên ở cao nên cô được bố trí cho một phòng trang điểm riêng.   Đây là một bộ phim truyền hình hiện đại, so với cổ trang, việc trang điểm dễ dàng hơn nhiều, chuyên viên trang điểm đã từng gặp qua lúc trước mang theo hộp trang điểm chạy chậm vào, mồ hôi nhễ nhại: “Tôi ra ngoài hơi muộn, trên đường bị kẹt xe.”   Tả Minh Nhiên đưa một chai nước cho anh ta, “Không gấp, anh cứ nghỉ chút trước đi.”   Chuyên viên trang điểm tên là Trang Bách, bằng tuổi với Tả Minh Nhiên, làn da trắng trẻo trông rất đáng yêu.   Một hơi uống hết nửa chai nước, Trang Bách bộp một tiếng mở hộp trang điểm ra, khí phách dũng cảm nói: “Không cần nghỉ, tôi vừa thấy Ôn Phỉ Phỉ ở bên ngoài, chúng ta phải nhanh hơn cô ta một bước, ngàn lần không thể để bị rớt lại phía sau.   Tả Minh Nhiên nheo mắt, vội vàng nói: “Cậu nói ai?”   Trang Bách nói: “Ôn Phỉ Phỉ á, cô ta không phải là nữ phụ của bộ phim này sao?”   Tả Minh Nhiên: “Sao lại là cô ta? Không phải là Sở Niệm Vân à?”   Mao Mao nói nhỏ: “Chị Nhiên, lúc trước em có nhắn tin cho chị nói chuyện này, chị không phải quên rồi chứ?”   Tả Minh Nhiên mờ mịt chớp chớp mắt, bày tỏ bản thân cô hoàn toàn không có ấn tượng gì hết.   An Kỳ vội vàng bổ sung thêm: "Khoảng thời gian trước Sở Niệm Vân bị tung ra tin tức hút thuốc phiện, bây giờ còn đang trong trại cai nghiện cho nên đổi thành Ôn Phỉ Phỉ diễn.”   Tả Minh Nhiên: ". . ."   Này thật đúng là không phải oan gia không đụng đầu.   Suy nghĩ tác giả:   Hố đã đào ~ khóc lóc om sòm van xin thu giữ.   Thanh niên xuất thân trong gia đình có truyền thống toán học Ôn Minh Châu bởi vì bệnh nặng đột ngột qua đời, sau khi tỉnh lại thành nữ sinh cấp ba mười sáu tuổi.   Thành tích đội sổ, lại còn yêu sớm. Em kế là một đóa sen trắng thích diễn, mẹ kế thừa dịp cô bệnh muốn mạng cô.   Sau khi Ôn Minh Châu tỉnh lại nhìn vào điểm bài kiểm tra toán của mình, rơi vào trầm tư   #Làm sao có thể hoàn mỹ bỏ qua tất cả đáp án chính xác#   #Đại lão mãn cấp càn quét tân thủ thôn thật sự rất vui sướng#   #Trước lấy mấy giải thưởng quốc tế lớn để an ủi#   Học sinh trường Thập Cửu gần đây phát hiện một chuyện   Người luôn vô cớ gây rối ỷ thế hiếp người dường như đã thay đổi, không chỉ lúc chạy bộ đỡ nữ sinh bị ngã, lại còn buông tha cho bạn học ném bóng lên bàn cô.   Quan trọng nhất là, cô chặn người nhỏ tuổi nhất ở rừng cây nhỏ.   Quần chúng ăn dưa: Tình yêu khiến người ta mù quáng!   Ôn Minh Chân: … Chúng ta chỉ đang thảo luận đề toán học.   Quần chúng ăn dưa: Tôi biết mà tôi biết mà tôi biết mà!   Ôn Minh Chân: …   Khẩu hiệu của chúng tôi là: Tri thức thay đổi vận mệnh!   Bản gốc có tên là   Xin chân thành cảm ơn vì sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!