Xuyên thành phu nhân nhà giàu
Chương 12 : Xuyên thành phu nhân nhà giàu
Chương 12: Mẹ chúng ta
Editor: Bonnie
Nếu nói về Tưởng Huyên thì miễn cưỡng cũng có vài phần thẳng thắn đáng yêu, mà so sánh với cô nàng, Quan Tâm Nhị là con người có hai mặt chính là kẻ mà tới chó còn ghét.
Tả Minh Nhiên không hiểu vì sao Quan Tâm Nhị có thể giả bộ như không có chuyện gì mà đi đến, theo lý mà nói, chuyện đã xảy ra hôm qua, dù thế nào Quan Tâm Nhị cũng nên yếu thế lui binh với cô mới đúng chứ, hiện tại cô không tự tìm rắc rối, trái lại Quan Tâm Nhị đã tự mình ‘dâng hiến’, chẳng lẽ đã thấy cô xinh đẹp lương thiện? Tốt bụng hiền lành?
Nơi hai người đứng có chút khuất, hơn nữa phía trước còn có một bồn hoa ngăn cản, mười lăm phút trôi qua. Tả Minh Nhiên không muốn đánh thái cực cong cong vẹo vẹo với Quan Tâm Nhị nữa, dù sao dưới loại tình huống này, cô không có trực tiếp đánh người kia một trận, không triệt đường sống của cô ta đã là tấm lòng bồ tát, còn muốn cô dùng gương mặt tươi cười để chào đón thì đúng là có chút ép buộc.
Nâng ly rượu trả lại cho Quan Tâm Nhị, Tả Minh Nhiên đang định nhấc chân rời khỏi, đã bị người phụ nữ túm chặt cánh tay.
“Gấp như vậy là muốn làm cái gì, không bằng trò chuyện một chút?”
Nhanh như vậy đã đến khiến mình thấy không thoải mái, Tả Minh Nhiên đúng là lần đầu tiên thấy.
Bỏ tay Quan Tâm Nhị đang kéo tay mình, Tả Minh Nhiên ôm cánh tay, đánh giá lễ phục của cô ta từ trên xuống dưới, cười nhạo nói: “Được thôi, chúng ta sẽ trò chuyện một chút về đề tài mà tất cả mọi người đều thấy hứng thú. Bộ lễ phục này của cô chắc là của năm trước nhỉ? Đúng rồi, có thể là có chuyện cô không biết, lúc trước nhãn hiệu này tìm tôi muốn tôi làm người đại diện tôi không nhận, sao nào? Bọn họ tìm cô rồi à? Cũng không đúng, nếu cô đúng là người đại diện, thì sao có thể mặc lại đồ cũ chứ? Cô nói có phải hay không?”
Tả Minh Nhiên cười ôn hòa, “Đồ của người khác tuy là đồ tốt, nhưng cũng phải xem là thứ gì, lỡ đâu lại đem thứ người khác không cần làm bảo bối, lại còn muốn mang ra khoe khoang, chẳng phải là đã tự vả vào mặt mình hay sao?”
Trong nháy mắt gương mặt Quan Tâm Nhị trở nên vặn vẹo, chẳng qua rất nhanh đã khôi phục lại như cũ, cô ta cười cười, trong chớp mắt đã quay về dáng vẻ dịu dàng vô hại.
“Chị Nhiên, ý của chị là gì thế ạ?” Vén tóc, Quan Tâm Nhị ý vị thâm trường nói: "Tức giận hại đến thân thể, chị Nhiên vẫn nên điều chỉnh tâm trạng tốt hơn đi, miễn cho khi mất lý trí lại làm ra chuyện gì đó không tốt.”
Tả Minh Nhiên híp híp mắt, có chuyện khác thường chắc chắn là có quỷ, ngày hôm qua cô và Quan Tâm Nhị coi như đã cạch mặt nhau, nếu là người bình thường ngày hôm sau sẽ không vừa nói vừa cười với kẻ địch hôm qua của mình, dù Quan Tâm Nhị có phong cách riêng, tố chất tâm lý mạnh mẽ, không có trẻ trâu, cũng không dám múa may quay cuồng trước mặt cô như vậy.
Ngẫm nghĩ, Tả Minh Nhiên mỉm cười nói: “Bên ngoài có một chiếc chìa khóa, ba tệ một chìa, cô xứng sao?”
Quan Tâm Nhị sửng sốt, “Cô nói cái gì?”
Tả Minh Nhiên cười tít mắt nói: "Tôi nói là để cho cô nhận rõ hiện thực, cũng không phải ai cũng có thể chọc tức tôi."
Quan Tâm Nhị hiểu được, biến sắc, lạnh lùng nói: "Tả Minh Nhiên!"
"Lớn tiếng như vậy làm cái gì? Tức giận hại đến thân thể." Vỗ vỗ váy, Tả Minh Nhiên nói: “Nhưng mà làm một người diễn viên đối với cô có phần nhân tài không được trọng dụng, tôi thấy công phu thay đổi sắc mặt của cô, loại thiên phú này không phải người nào cũng có.”
Quan Tâm Nhị hiểu được, sắc mặt lạnh lùng, ngăn Tả Minh Nhiên chuẩn bị rời đi, "Tả Minh Nhiên, tôi khuyên cô đừng có mà quá ngang ngược, chính cô làm chuyện gì, trong lòng cô nên biết rõ chứ nhỉ?”
Tả Minh Nhiên mặt không đổi sắc, nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, "Hở...?"
Quan Tâm Nhị đắc ý nói: "Tả Minh Nhiên, tôi biết cô muốn đối phó với tôi, nhưng tôi cũng không phải là người dễ chọc."
Tả Minh Nhiên nói: "Vừa rồi tôi có nói, mười tệ ba chìa, xin hỏi cô định làm mấy cái?
(*) Mười tệ ba chìa, định làm mấy cái: Thuật ngữ internet: Chị Nhiên muốn hỏi, cô xứng với mấy đồng?
Lần này Quan Tâm Nhị lập tức hiểu được, cô ta không nghĩ tới Quan Tâm Nhị vịt chết vẫn còn mạnh miệng, đè nén cơn tức giận dâng trào trong lòng, Quan Tâm Nhị tung thẳng sát chiêu của mình, nói thẳng vào vấn đề: “Thang Văn Bân.”
Không nghĩ tới có thể nghe thấy cái tên này từ trong miệng cô ta, Tả Minh Nhiên vô thức nhíu mày, “Cái gì?”
Quan Tâm Nhị lại cho rằng Tả Minh Nhiên chính là bị mình dọa sợ, giơ điện thoại ra trước mặt Tả Minh Nhiên quơ quơ, sự đắc ý không từ nào miêu tả được, “Sao nào? Ngôi sao lớn quý nhân hay quên, bản thân mình đã từng nói ra những gì hay đã làm những gì cũng đều quên rồi sao? Chẳng qua không sao, cô quên cũng không sao, có người nhớ rõ là được rồi.”
Nhìn vẻ mặt như nắm chắc phần thắng trong tay, Tả Minh Nhiên nhịn không được bật cười, Quan Tâm Nhị bị tiếng cười của cô làm cho hoang mang, lạnh lùng nói: “Cô cười cái gì?”
“Tôi cười cô ngu ngốc một cách đáng yêu.” Tả Minh Nhiên về phía trước một bước, hơi kề sát vào người cô ta, hạ giọng nói: “Nếu thứ này là thật, cô cảm thấy sao anh ta có thể thê thảm đến mức đó? Nếu mà trong đó còn chút gì có thể lấy ra được, bây giờ còn đến lượt cô đứng trước mặt tôi sao?”
Quan Tâm Nhị chỉ cảm thấy như có một cái búa tạ đập mạnh vào đầu, Tả Minh Nhiên vỗ vỗ váy, thản nhiên nói: "Não là một thứ tốt, không làm gì thì nên sử dụng một chút, để tránh bị rỉ sét.”
“Cô cố ý nói như vậy.” Quan Tâm Nhị ra vẻ trấn định nói: “Cô làm vậy là để tôi buông tha cô, tôi sẽ không tin lời cô nói đâu.”
Tả Minh Nhiên không thấy sao cả, nhún nhún vai, “Tùy cô. Nhường đường một chút, đừng có cản đường.”
Quan Tâm Nhị quen biết với Thang Văn Bân quả thật là chuyện Tả Minh Nhiên không ngờ đến, sau khi biết chuyện này, kết hợp với hành vi ngày trước, Tả Minh Nhiên đã hiểu nguyên nhân trong đó.
Những thứ Quan Tâm Nhị nói, Tả Minh Nhiên hoàn toàn không thấy lo lắng.
Ngày đó sau khi Thang Văn Bân rời đi, cô cố ý cho người đi theo, chính là vì để xem xem Thang Văn Bân đi nơi nào, cuối cùng tên này chỉ đến quán bar mua say, cô mới hoàn toàn yên tâm. Trong kịch bản gốc, Thang Văn Bân là một người rất thực dụng, có thể nói rằng anh ta đã dùng mọi cách để trở nên nổi tiếng.
Hiện tại cô đã trở mặt với Thang Văn Bân, đồng nghĩa với việc chặt đứt một đường tắt tới danh vọng của anh ta, nhưng Thang Văn Bân gì cũng không làm, một mặt là biết không thể dây vào cô, một mặt khác là vì trong tay anh ta không có chứng cứ để uy hiếp cô, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được.
Chính là vì nghĩ đến điểm này, Tả Minh Nhiên mới có thể xác định được Quan Tâm Nhị vốn không có cái gì gọi là chứng cứ, cho dù là có, chỉ sợ cũng là do Thang Văn Bân lấy ra để lừa gạt cô ta thôi.
Thở dài, Tả Minh Nhiên yên lặng lấy một cái bánh ngọt chocolate từ trên bàn, tìm một góc để lót dạ.
*
Phong cách làm việc của Thời Song Hạ luôn mạnh mẽ vang dội, sau khi Tả Minh Nhiên đề cập với chị ấy chuyện đổi trợ lý, không quá hai ngày chị ấy đã giải quyết chuyện này.
Ngoại trừ trợ lý riêng là Mao Mao, trong thời gian làm việc, người đi theo cạnh Tả Minh Nhiên có ít nhất ba người. Thời Song Hạ chọn một trong hai người đó, là một cô gái trẻ đã nộp đơn xin việc cách đây một năm, tuy không lớn lắm nhưng làm việc thận trọng, công việc hàng ngày coi như đáng tin.
Cho dù muốn đổi trợ lý cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, vừa phải bàn giao công việc, mặt khác còn phải nắm rõ quy trình làm việc, còn các chuyện khác cũng cần phải làm quen tay. Đúng lúc sau đó không lâu Tả Minh Nhiên sẽ vào đoàn quay bộ phim mới, giai đoạn đầu đoàn phim quay ở trong thành phố, Mao Mao có thể dẫn trợ lý mới đi theo Tả Minh Nhiên, tự tay chỉ dạy cho cô ấy.
Trừ chuyện đó ra, một chuyện khác cũng có vẻ quan trọng chính là mẹ của Yến Vân Dương.
Hai ngày sau buổi lễ tuyên truyền, tin tức mẹ Yến về nước đã được chính thức xác nhận, Tả Minh Nhiên đang mặc đồ ngủ ở nhà đọc kịch bản, đột nhiên nhận được cuộc gọi đến của Yến Vân Dương, báo cho cô hay nửa tiếng nữa sẽ ra ngoài.
“Có chuyện gì thế?” Tả Minh Nhiên ngồi trên thảm, trước mặt là một quyển kịch bản đầy đánh dấu, “Tôi đang đọc kịch bản.”
Giọng Yến Vân Dương cực kỳ bình tĩnh, hình như là vừa đi vừa gọi điện thoại, Tả Minh Nhiên còn nghe được tiếng mở cửa, “Ra sân bay, mẹ tôi đã về.”
Tả Minh Nhiên giật mình, vội vàng đứng dậy, “Nhanh vậy à? Sao anh không nói trước cho tôi biết.”
Nói đến cái này, Yến Vân Dương cũng có chút bất đắc dĩ, “Tôi cũng mới biết được 3 phút trước, sau khi mẹ xuống máy bay mới gọi cho tôi.”
Tả Minh Nhiên luýnh quýnh chạy vào phòng thay quần áo, định tìm bộ nào hợp quy củ nhất, nghe vậy thì cảm thán: “Mẹ anh thật đúng là lãng mạn ghê!”
Cúp điện thoại, Tả Minh Nhiên tìm một cái váy trắng dài từ trong tủ quần áo, phối với một đôi giày cao gót không quá cao, mái tóc lòa xòa được búi lên để lộ vầng trán mịn màng. Vì thời gian cấp bách, không có nhiều thời gian để trang điểm, Tả Minh Nhiên chỉnh trang qua loa, lúc ra khỏi cửa không chậm cũng không sớm, đúng nửa tiếng.
Xe Yến Vân Dương dừng ở dưới lầu, Tả Minh Nhiên đi thang máy xuống, vừa đi ra ngoài đã thấy Yến Vân Dương ngồi trong xe đã hạ một nửa kính xe xuống.
Đi qua bên kia xe, Tả Minh Nhiên mở cửa ghế phụ ra đi lên, thuận tay mở ra kính chiếu hậu chỉnh trang lại lớp trang điểm, “Tôi cần làm gì? Đúng rồi, tôi nên xưng hô với mẹ anh thế nào?”
Yến Vân Dương nổ máy xe, nghe vậy bất đắc dĩ nói: "Chúng ta là vợ chồng, đương nhiên cô phải gọi mẹ giống tôi.”
Sống hai mươi mấy năm, không nghĩ tới còn có thể nhặt được một người mẹ miễn phí, Tả Minh Nhiên lau một nửa son môi trên môi đi, nhìn màu sắc càng tự nhiên hơn, lại tranh thủ thời gian hỏi: “Vậy anh… mẹ chúng ta thích cái gì? Ghét cái gì? Sau này chúng ta sẽ đi đâu?”
Yến Vân Dương bị lời sửa lại của cô làm cho buồn cười, ngẫm nghĩ, anh nói: “Tôi cũng không rõ lắm, lúc bà ấy xuất ngoại tôi còn rất nhỏ, chờ khi gặp lại bà ấy thì tôi đã trưởng thành, muốn thân thiết lại lần nữa là chuyện rất khó khăn, cho nên hiểu biết của tôi về bà ấy cũng không tính là nhiều, những chuyện cô hỏi, tôi cũng không biết rõ.”
Tả Minh Nhiên sửng sốt, ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý.”
Yến Vân Dương cười cười, “Cũng không có gì, sự thật mà thôi, tôi cũng không phải là con nít, ngay cả những chuyện này cũng không tiếp thu nổi, cô không cần phải xin lỗi đâu.”
Dù là vậy, Tả Minh Nhiên vẫn im lặng theo bản năng, lúc dừng đèn đỏ, Yến Vân Dương nhìn cô một cái, lấy một tờ giấy từ trong tủ đựng đồ ra, “Cô có thể nhìn cái này.”
“Cái gì?” Tả Minh Nhiên nhận thì thấy, “Không phải chứ, anh cho tôi xem cái này?”
Yến Vân Dương “Ừ” một tiếng, Tả Minh Nhiên vội vàng nhìn lướt qua, trên tờ thông tin là tên mẹ của Yến và một số thông tin cơ bản, nghĩ đến mẹ Yến không báo một tiếng đã bay về, Tả Minh Nhiên nói từ đáy lòng: “Hai người quả thật là mẹ con liền tâm.”
Mẹ Yến tên là Liễu Thanh Hà, là hình mẫu nữ cường nhân tiêu chuẩn, cuộc hôn nhân với cha Yến kéo dài không đến 10 năm, sau khi ly hôn ra nước ngoài xây dựng công ty, giá trị con người bây giờ rất cao, nhưng vẫn chưa lập gia đình, chỉ có một đứa con trai là Yến Vân Dương.
Vì chưa đến trưa, trên đường đi không hề bị tắc đường, nửa tiếng sau, hai người đã đến sân bay.
Hiếm khi thấy Tả Minh Nhiên lo lắng không yên, chỉ bằng việc cô và Yến Vân Dương là vợ chồng giả, nhưng người khác không biết, Liễu Thanh Hà dù sao cũng là mẹ chồng của cô, người ta cũng đã nói con dâu xấu sớm muộn gì cũng phải gặp mặt cha mẹ chồng, tuy cô không xấu, nhưng cảm giác khẩn trương này vẫn có.
Nguyên nhân bởi vì thời gian, Liễu Thanh Hà đã rời khỏi sân bay, ngồi trong một quán cà phê gần đó chờ bọn họ. Sau khi từ trên xe bước xuống Yến Vân Dương nghe điện thoại, Tả Minh Nhiên thấy anh nhíu mày, hỏi: “Sao vậy? Công ty có việc gì sao?”
Yến Vân Dương lắc lắc đầu, vừa định nói gì đó, phía trước đột nhiên phát ra một tiếng gọi nũng nịu: “Anh Vân Dương, ở đây ở đây.”
Tả Minh Nhiên nhìn sang nơi phát ra giọng nói, sững sờ nói: “Mẹ chúng ta… Chuẩn bị cho anh thêm một cô em gái hả?”
Suy nghĩ tác giả:
Tôi đang sửa bản thảo, thống nhất đổi thành Tả Minh Nhiên, ở chương 1: Tôi có viết thêm một câu trùng tên trùng họ, cũng không ảnh hưởng đến việc đọc nha… moah moah, yêu các bạn.
Cảm ơn các Thiên thần nhỏ của tôi đã vote cho tôi hoặc đã tặng dung dịch dinh dưỡng tưới ~
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ
Truyện khác cùng thể loại
129 chương
56 chương
34 chương
97 chương
15 chương
174 chương