Editor: Đào Tiên
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad, các trang web khác đều là lấy chưa xin phép. Các bạn muốn reup xin hãy liên hệ với mình: kk25251325 và được mình đồng ý. Công sức của bạn Đào Tiên và Kỷ làm ra không muốn để người khác chỉ với mấy phút cop lại hưởng lợi. Cảm ơn đã đọc!
Suốt kì nghỉ hè, dường như ngày nào Lộc Niệm cũng không ra ngoài. Thân thể cô không tốt, vừa sợ nóng vừa sợ lạnh, đông qua hạ tới đều cảm thấy không khỏe.
Ấy vậy mà sinh nhật cô lại vào chính hạ, đúng lúc thời tiết nóng nực, oi bức nhất.
Lục Chấp Hoành chuẩn bị tiệc sinh nhật 15 tuổi cho Lộc Niệm cực kỳ long trọng. Dù sao Lục gia cũng xem như danh môn An Thành, Lục Chấp Hoành nhân khẩu ít, trước mắt, Lộc Niệm là đứa con gái duy nhất của ông, đương nhiên cô được nhận ngàn kiều vạn sủng, ai nấy đều cưng chiều.
Tiệc sinh nhật năm nay còn hoành tráng hơn so với năm ngoái, Lục Chấp Tín ấy vậy mà cũng tới.
Năm nay, Lục Chấp Tín đã 40, nhưng được bảo dưỡng tốt nên ông vẫn anh tuấn như cũ, đôi lúc tâm trạng thả lỏng, tính tình còn mang theo chút nhẹ nhàng hoạt bát của đứa con út trong nhà.
“Hiện giờ, anh cả đang mở họp ở Châu Âu, thật sự là thời gian để thở cũng không có, vì vậy, anh ấy nhờ em mang quà tới cho Niệm Niệm”.
Lục Chấp Hoành cười đáp: “Anh có lòng rồi”.
Nhà cũ của Lục gia ở An Thành, nhưng do điều kiện công việc nên hiện tại chỉ còn mỗi Lục Chấp Hoành ở đây. Ba anh em đều bận rộn nên chung đụng thì ít mà cách xa thì nhiều, một năm cũng không gặp được mấy lần.
Lục Chấp Tín có hai đứa con trai, bởi vậy nên ông cực kỳ thích Lộc Niệm, mới vào cửa đã la hét muốn tìm cô, “Niệm Niệm, đến đây để chú nhỏ nhìn một cái, cháu lại cao hơn rồi”.
Lộc Niệm ngoan ngoãn đi qua, mặc cho ông khoa tay múa chân trên đầu cô một lúc.
Từ nhỏ cháu gái ông đã vô cùng kỳ lạ, thường xuyên khóa mình trong phòng lầm bầm lầu bầu, chẳng cần biết kẻ nào tới gần, con bé không khóc thì cũng nháo.
Mấy năm gần đây tính tình đã tốt hơn nhiều. Lục Chấp Tín nghĩ thầm, cuối cùng thì hắn cũng tìm được niềm vui khi trở thành chú của cô cháu gái nhỏ này rồi.
Trong ba anh em nhà họ Lục, Lục Chấp Tín nhỏ tuổi nhất, nhưng ông lại kết hôn sớm nên hai đứa con trai của ông cũng già đầu nhất, hiện tại đều đang học đại học bên Mỹ.
“Mấy thằng nhóc thúi nhà em còn chưa thi cuối kỳ xong, nếu không thì em cũng gọi bọn chúng về nước rồi”.
Nhắc đến mấy thằng con nhà mình, Lục Chấp Tín không còn sót lại tý ôn nhu nào, ông nghiến răng nghiến lợi: “Ở bên ngoài không làm được chuyện gì tốt, suốt ngày rước lấy phiền toái cho em”.
Lục Chấp Hoành cười, “Học tập quan trọng, về sau còn nhiều thời gian mà. Là con trai thì nghịch ngợm một chút cũng bình thường”.
Đối với hai người anh họ vẫn luôn ở nước ngoài, Lộc Niệm không có nhiều ấn tượng lắm. Dù sao thì bọn họ cũng đi du học từ sớm, cô chưa bao giờ gặp qua.
Hôm nay, Lộc Niệm bị Miêu Miêu và mấy bảo mẫu kéo đi sửa soạn một hồi, hiện tại cô chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, y chang một con búp bê sống.
Có điều, dù thiếu một vài người thân trong gia đình nhưng khách khứa vẫn đông như cũ. Những người có tiếng ở An Thành, đặc biệt là mấy đứa trẻ chơi cùng hay những vị cao tầng thường qua lại với công ty của Lục thị, cơ bản đều có mặt.
Lộc Niệm như con rối gỗ bị giật dây, miệng luôn phải mỉm cười, cắt bánh kem, đón nhận những lời chúc và tiếp quà mừng.
Đại sảnh rộng lớn của Lục gia cũng được trang trí tỉ mỉ một phen, có âm thanh du dương của đàn vĩ cầm, bóng bay kết hoa treo xung quanh, chính giữa là một chiếc bánh kem.
Lục Chấp Hoành theo cô dạo quanh bữa tiệc, giới thiệu cho cô vị này vị kia, Lộc Niệm chỉ biết đi theo ngoan ngoãn chào hỏi, im lặng tiếp thu các kiểu nịnh hót.
Mãi đến lúc nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong đám người, nụ cười cứng đờ trên mặt Lộc Niệm cuối cùng cũng lộ ra một tia kinh ngạc.
Triệu Thính Nguyên hướng về phía cô chớp chớp mắt, lấy một chiếc ly trên tháp rượu, “Sinh nhật vui vẻ”.
Lục Chấp Hoành nhìn theo Lộc Niệm, thấy trước mắt là một thiếu niên lớn hơn cô một chút, quần áo tươm tất, mặt mày anh tuấn.
“Chào chú”. Triệu Thính Nguyên thấy Lục Chấp Hoành nhìn mình, nói tiếp: “Nghe danh chú đã lâu, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, cháu là Triệu Thính Nguyên”.
Lục Chấp Hoành nói, “Cậu là...... con trai của Triệu Như Lan?”
Trí nhớ ông tốt, vẫn còn nhớ rõ cái tên này, Triệu gia Hải Thành, mấy năm gần đây cũng có vài lần hợp tác với Lục thị. Bởi vì quê quán đều ở An Thành nên Lục Chấp Hoành liền ghi nhớ. Chỉ là, ông và Triệu Như Lan đã lâu không gặp, mãi cho đến lần này, ông mới thấy trên danh sách khách mời dự tiệc có tên Triệu gia Hải Thành, đối với cái tên này, ông có ấn tượng rất sâu.
Triệu Thính Nguyên gật đầu nói: “Cha mẹ cháu hiện giờ vẫn đang ở Hải Thành, chỉ có mỗi cháu tạm thời trở về trước”.
Nam sinh 16 tuổi hiển nhiên đã quen với những cuộc xã giao như thế này, cách nói chuyện nho nhã, cử chỉ lễ độ, thân cận mà không gây phản cảm.
Lục Chấp Hoành đã ngầm tăng mấy điểm hảo cảm cho Triệu Thính Nguyên, dẫn theo Lộc Niệm cùng đứng đó nghỉ chân, hàn huyên với anh ta không ít chuyện.
Kỳ thật, Triệu gia cũng xem như là người An Thành, chỉ là sau khi sự nghiệp buộc phải mở rộng, một nhà bọn họ đều chuyển tới Hải Thành. Triệu Thính Nguyên cũng sinh ra và lớn lên ở đó, cho tới bây giờ mới quay trở lại An Thành.
“Về sau, cha mẹ cháu vẫn tính toán trở về quê cũ, tuổi tác càng lớn thì càng muốn về quê hương”. Triệu Thính Nguyên nói, “Mấy năm nay An Thành cũng phát triển vượt trội hơn Hải Thành”.
Lục Chấp Hoành cười, “Mỗi nơi đều có thế mạnh riêng”.
Ông lại hỏi, “Nghe nói cháu còn có một em trai đúng không?”
“Vâng, có điều sức khỏe em ấy không được tốt cho lắm”. Triệu Thính Nguyên đáp, “Cho nên tạm thời vẫn ở cùng cha mẹ cháu ở Hải Thành. Nhưng dù sao thì sang năm họ cũng sẽ trở lại An Thành, em cháu và Niệm Niệm bằng tuổi nhau, nói không chừng về sau còn có thể trở thành bạn học đấy”.
Tầm mắt Lục Chấp Hoành đảo qua thiếu niên thiếu nữ, cười hỏi, “Các con quen nhau thế nào vậy?”
Lộc Niệm mặc chiếc váy lễ phục nhỏ màu trắng, sau lưng thắt một dải lụa kết thành một cái nơ bướm nhỏ, càng khiến vòng eo của thiếu nữ trở nên phá lệ tinh tế nhỏ xinh, chỉ có gương mặt thanh lệ còn mang theo chút ngây thơ trẻ con.
Cô không hé răng, mắt to ngước nhìn Triệu Thính Nguyên, hiển nhiên là đang chờ anh trả lời.
“Em ấy là học muội của cháu”. Trong lòng Triệu Thính Nguyên cảm thấy bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười, “Ở trường gặp qua rất nhiều lần, nên cứ vậy mà quen nhau thôi ạ”.
“Vậy hai người tiếp tục trò chuyện đi”. Lục Chấp Hoành nói, “Ta không quấy rầy mấy người trẻ tuổi các người nữa”.
Chờ Lục Chấp Hoành rời đi, Triệu Thính Nguyên mới khẽ nói với Lộc Niệm: “Hôm nay em rất đẹp”.
Lộc Niệm, “...... Cảm ơn”.
Thật sự cô hoàn toàn không nghĩ tới Triệu Thính Nguyên sẽ đột nhiên xuất hiện ở bữa tiệc sinh nhật quỷ dị này của mình.
Dù sao thì bọn họ mới gặp qua vài lần, còn chưa quen thuộc tới mức có thể tới nhà nhau tham gia tiệc sinh nhật như thế này.
Dường như Triệu Thính Nguyên không cảm thấy có gì không ổn, Lộc Niệm cũng thuận miệng nói chuyện đôi câu với hắn.
Quả thật, so với việc bị Lục Chấp Hoành mang đi chào hỏi những người khác thì cô tình nguyện ở lại chỗ này cãi loạn với Triệu Thính Nguyên.
Lục Chấp Hoành còn nhiều khách khứa phải tiếp đón, Hà Điềm nhìn đôi trai gái ở đằng xa, chế nhạo ông: “Không phải ông vẫn luôn muốn tìm một đứa con rể sao? Người đã đưa đến cửa rồi kìa”.
Lục Chấp Hoành liếc mắt nhìn bà một cái, cũng không phủ nhận, chỉ nhàn nhạt nhấp một ngụm rượu, “Niệm Niệm vẫn còn nhỏ, qua mấy năm nữa lại nói”.
Tâm tình ông hôm nay quả thực không tệ.
“Tôi đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho con bé”. Lục Chấp Hoành có chút lâng lâng, “Đủ để nó có thể sống sung sướng cả đời”.
Về sau, tìm cho Lộc Niệm một người chồng tốt, lại kiếm thêm vài trợ thủ đắc lực giúp con bé quản lí công ty, thì nó chẳng cần lo nghĩ chuyện gì nữa.
Con rể phải có gia thế tốt, quan trọng là tính cách cũng phải tốt, không quá tài giỏi cũng không sao cả, thậm chí bình thường một chút cũng được, dù sao thì sản nghiệp Lục gia cũng không thể dễ dàng giao cho người ngoài, nếu là người mưu mô thủ đoạn, ông sợ Lộc Niệm cũng không đấu lại nổi.
Đến nỗi tương lai người kia làm gì, ông cũng đã sớm có kế hoạch.
“Chờ đứa trẻ kia tốt nghiệp, Lục thị sẽ do nó phụ trách”. Lục Chấp Hoành nói, “Là lừa hay ngựa cũng đều chạy được cả, nếu Niệm Niệm có nhân tài bên cạnh thì tội gì phải dùng đến phế vật”.
Hà Điềm nhướng mày nhìn ông, “Tôi cho rằng ông đã sớm quên nó rồi”.
Lục Chấp Hoành thưởng thức chiếc ly cao trong tay, ông nhàn nhạt nói: “Tôi già nhưng chưa lẫn”.
“Ông không sợ về sau thằng bé kia có tâm tư gì khác sao?” Hà Điềm cười khẽ, “Dù sao thì Lục gia đối xử với nó cũng không tốt lắm”.
Lục Chấp Hoành thờ ơ, “Nhà chúng ta nuôi nó nhiều năm như vậy, còn cho nó cơ hội công tác, nếu là bạch nhãn lang thì cũng không cần thiết phải giữ lại”.
Yến hội diễn ra được một nửa, Lộc Niệm liền lấy cớ nói muốn thay quần áo, lén chuồn ra ngoài.
Ban ngày, hoa viên Lục gia có vẻ phá lệ rực rỡ. Lộc Niệm chậm rãi đi tới, không nhịn được lại bước từng bước trên con đường mòn quen thuộc.
Cây cối rung rung, hình như có bóng người, ánh mắt cô sáng lên, thấy có một thợ làm vườn cầm kéo đi ra.
Người làm vườn cũng thấy Lộc Niệm: “Tiểu thư? Sao cô lại đến đây?”
Lộc Niệm bâng quơ đáp: “Cháu ra ngoài hít thở chút không khí, chú Lý, cái cây này có thể chờ lát nữa rồi tiếp tục cắt tỉa có được không?”
Thợ làm vườn làm việc cho Lục gia, thấy Lộc Niệm lên tiếng, hắn liền quay đầu đi tới chỗ khác dọn dẹp, để lại một mình cô ngồi xổm dưới tàng cây phát ngốc.
Lộc Niệm còn nhớ rõ, trước kia, khi Tần Tự còn ở Lục gia, bọn họ thường xuyên đến chỗ này chơi.
Tần Tự leo lên cây, chẳng qua lúc đó anh không muốn mỗi lần đều bị Lộc Niệm kéo đi, chỉ ngồi một mình một người trên chạc cây. Lộc Niệm bắt chuyện anh cũng không thèm để ý, khiến cô chỉ có thể ngước mặt lên nói chuyện cùng anh, cổ thật là mỏi.
Có hôm, Lộc Niệm thật sự không vui, cô sẽ gọi người bắc thang, nói muốn trèo lên trên ngồi cùng anh.
Kết quả, Tần Tự lại leo xuống dưới, hai người thành thành thật thật cùng nhau ngồi dưới tàng cây.
Tuy lúc Tần Tự mở miệng luôn làm cô tức chết, trước nay chẳng nói được lời tốt đẹp nào, nhưng ít nhất là anh đồng ý nghe cô nói chuyện.
Lộc Niệm nâng má phát ngốc.
Trước mặt Tần Tự là thời khắc duy nhất cô có thể cảm thấy hoàn toàn thả lỏng, nói đến cũng kỳ, rõ ràng tính tình anh kém như vậy, còn hay độc miệng, thậm chí luôn không muốn cùng cô tiếp xúc, nhưng chính điều đó lại khiến cô thấy thoải mái.
Nói chuyện, làm việc, đều chớp nhoáng không tiếng động.
Lúc này, trong hoa viên rộng lớn yên tĩnh, chỉ còn lại vài tiếng ve râm ran.
Tần Tự đã từng sống ở gác mái nhỏ đằng kia, hiện tại đã không còn ai, bên trong phỏng chừng cũng bám đầy tro bụi một lần nữa.
Cô chợt nhớ tới Tần Tự của hiện tại, cùng với xấp giấy nợ lạnh băng kia, Lộc Niệm bỗng thấy mất hứng.
Mùa hè khiến tinh thần cô đi xuống, tựa như làm gì cũng thấy cả người uể oải.
Cuối cùng thì cái nắng nóng mùa hạ cũng dần qua, Lộc Niệm lên cấp ba. Trong nguyên văn, tuổi thọ của Lục Niệm đến đây là kết thúc.
Cô cố tình lảng tránh những tin tức có liên quan tới Tần Tự, mãi cho đến hiện tại, cô cũng không biết cuối cùng anh đã đăng kí trường nào.
Được nuôi dưỡng tốt mấy năm, thể chất cô cải thiện hơn lúc còn nhỏ một chút, nhưng so với người bình thường thì vẫn yếu rớt. Tuy rằng bệnh viện đã chứng thực thân thể cô cũng không có vấn đề gì, nhưng Lộc Niệm vẫn không an tâm, cô vẫn thoáng cảm thấy có gì đó không đúng.
Ngày đầu tiên khai giảng, cô đã xảy ra tai nạn xe cộ.
Hôm đó, khi tan học, Lộc Niệm phát hiện giấy nháp đã dùng hết, cô tính toán tiện đường đến trường sẽ ghé qua cửa hàng văn phòng phẩm mua thêm, cô hẹn Cố Nhã Ngôn đợi nhau ở cổng trường.
Sau khi xong việc, vừa tạm biệt Cố Nhã Ngôn, Lộc Niệm xoay người qua đường, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng Cố Nhã Ngôn kêu to: “Niệm Niệm!!!”
Cũng may khoảng thời gian này cô vẫn luôn lo lắng đề phòng, nghe được tiếng kêu phía sau thì lập tức cảnh giác lùi lại.
Một chiếc Minibus phá vỡ hàng rào, xông thẳng về phía cô, tưởng chừng như sẽ chạy giao nhau. Lộc Niệm dựng tóc gáy, cuối cùng chiếc xe kia đâm sầm vào bồn hoa bên đường, hơn một nửa thân người của tài xế theo quán tính lao ra từ cửa kính.
Đầu óc Lộc Niệm trống rỗng, cô chỉ thấy đôi chân mình nhũn ra, chậm rãi ngã ngồi trên mặt đất.
Cũng may là cuối cùng Lộc Niệm chỉ bị xây xát nhẹ và trẹo mắt cá chân.
“Niệm Niệm, cậu làm tớ sợ muốn chết”. Cố Nhã Ngôn thực sự sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, “Cậu không biết lúc nãy nhìn có bao nhiêu nguy hiểm, may mắn......”
Lộc Niệm gắt gao mím môi, cũng không nói được lời nào.
Lấy vụ tai nạn xe cộ này làm xuất phát điểm, các loại xui xẻo bắt đầu liên tục ập tới.
Sau khi lập thu, Lộc Niệm lại ốm một trận, bệnh nặng ho khan không ngừng.
Mỗi năm vào thu Lộc Niệm sẽ đều mắc bệnh nhẹ như vậy, điều này đã thành thói quen, thế nhưng năm nay bệnh lại đột nhiên đến sớm.
Đây là bệnh cũ, trong khoảng thời gian này, tinh thần Lộc Niệm cực kỳ suy sụp, cô không có cách nào khống chế được nên cũng đành mặc kệ.
Thẳng đến khi học kỳ hai kết thúc, Lộc Niệm ra ngoài lấy sách bài tập, sau khi về phòng cô mới phát hiện trên bàn mình xuất hiện một cái túi màu trắng được gói cẩn thận.
Cố Nhã Ngôn nói: “Đây là của một tiểu nam sinh lạ mặt đưa tới, nói là có người bảo hắn đưa thuốc thay người nhà”.
Lộc Niệm nghĩ, Lục Dương không ở đây, trong khoảng thời gian này Lục Chấp Hoành lại đang đi công tác ở bên ngoài, Hà Điềm thì càng không có khả năng mang thuốc tới cho cô, Lộc Niệm hỏi: “Có phải đưa nhầm người rồi không?”
Cố Nhã Ngôn đáp: “Cái này tớ cũng không rõ...... Có thể là như vậy, tiểu nam sinh kia nói lắp ba lắp bắp một hồi liền chạy mất”.
Túi giấy nho nhỏ kia đựng nước đường cô hay uống vào mùa đông mỗi lúc bị ho.
Trước kia cô thường xuyên uống thuốc nên đối với các loại dược liệu đều hiểu rõ như lòng bàn tay. Bởi vì đặc biệt không thích loại nước đường chữa ho có vị dính nhớp này nên trong khoảng thời gian này cô không đi mua thuốc mới.
Ngoại trừ túi nước đường trị ho kia, trong bọc còn có thêm hai đồ vật. Lộc Niệm lấy ra xem, là một gói thạch vị trái cây.
Cố Nhã Ngôn thử thăm dò: “Người này chuẩn bị thuốc thật cẩn thận nha”.
Lộc Niệm khụ một tiếng, sắc mặt hơi tái: “Có người quan tâm thật hạnh phúc”.
Khiến cô có chút hâm mộ.
Dù sao thì có tiền cũng không mua được sự dịu dàng, không đổi được sự quan tâm.
Cô là người có tiền, nhưng một chút cũng không cảm thấy vui vẻ.
Chính vì vậy nên cô càng không thể phụ ý tốt của mọi người xung quanh. Lộc Niệm và Cố Nhã Ngôn cùng đem túi thuốc kia đến chỗ nhận lại đồ vật đánh rơi của trường học.
Sau đó, cuối cùng Lộc Niệm cũng tự mua thuốc để uống.
Dù gì cũng không có ai chăm sóc, cô có thể tự lo cho chính mình.
Trải qua ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên Lộc Niệm cảm thấy mất mát như vậy, cô cũng không hiểu rõ vì sao.
Một năm này, vẫn luôn không ngừng gặp phải những chuyện ngoài ý muốn, Lộc Niệm tập mãi thành quen, năm nhất cấp ba gập ghềnh cuối cùng cũng đi được nửa chặng đường.
Mùa đông năm ấy, An Thành đã xảy ra một vụ cướp bóc chấn kinh, nghi phạm vẫn trốn trong nội thành, hung thủ tuy là một đứa trẻ vị thành niên 17 tuổi nhưng thủ pháp gây án lại cực kỳ tàn nhẫn, trên người còn mang theo dụng cụ đặc chế, khiến cả vùng ai nấy đều hoảng sợ.
Hiện tại, Lộc Niệm hết sức mẫn cảm với những tin tức như thế này, cho nên mỗi ngày cô đều để người làm tới đưa đón, căn bản không dám đi một mình.
Mãi cho đến một ngày kia, đám người Cố Nhã Ngôn vây xem tin tức nóng nhất, hung thủ đã sa lướt, thiếu niên bị bắt đã thừa nhận hết mọi hành vi phạm tội.
Cô cuối cùng cũng thả lỏng cảnh giác, không cảm thấy như lâm vào đại địch nữa.
Tối hôm đó sau khi tan học, tài xế trong nhà có việc bận, đã lâu Lộc Niệm không đi bộ về nhà, vì thế, cô liền quyết định tự mình đi.
Khi bước ngang qua trường trung học phụ thuộc phía đối diện, bỗng có một cánh tay thô ráp kéo cặp sách cô, Lộc Niệm còn chưa kịp phát ra âm thanh nào, cả người đã bị túm vào một con hẻm nhỏ.
“Tiền đâu?” Phía sau là tiếng nói hàm hồ, thô cát khó nghe.
Lộc Niệm nhỏ gầy như vậy, căn bản không có đủ sức phản kháng, cô thấy tim mình đập thực mau, sắc mặt trắng bệch, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
“Tao hỏi mày tiền đâu!” Lôi Trì trừng mắt gào lên, tay bịt miệng cô càng chặt, Lộc Niệm chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, hô hấp khó khăn.
Sau khi Đồng Hỉ bị bắt đi, chỉ còn lại một mình hắn tiếp tục tìm tòi cướp bóc. Trong khoảng thời gian này, hắn sống chẳng khác nào con chuột trong cống ngầm, sự táo bạo trong lòng đã đạt đến đỉnh điểm.
“Ô......” Cô phát ra một tiếng mỏng manh, một giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức, Lộc Niệm thấy tay trái Lôi Trì nâng con dao lên.
Quả nhiên.
...... Vận mệnh đã sắp đặt, thì không còn cách nào thay đổi sao?
Cô nghĩ ngợi mông lung, xuyên đến nơi này, sau một chuỗi sự việc, đến cuối cùng cô cũng chẳng làm được gì.
......
Một dao này không rơi xuống.
Có cánh tay thon dài lạnh lẽo nửa đường chặn đứng con dao kia.
Lôi Trì không chú ý tới, thằng nhóc âm trầm như bóng ma kia xuất hiện từ khi nào?
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, đánh rơi con dao, tiếp đến là một cái đạp hung tợn khiến Lôi Trì quỳ rạp xuống đất, đau không thốt nên lời.
Từ nhỏ Tần Tự đã có kinh nghiệm đánh nhau phong phú, từ bé đã bị người ta đánh, bị đập quán, anh đã từng lưu lạc nơi đầu đường xó chợ. Khi mới tới Lục gia, những đứa trẻ gần đó thường bắt nhạt kẻ yếu hơn chúng, người trong Lục gia lại không quan tâm, không một ngày nào anh không mang theo những vết thương chồng chất đi vào giấc ngủ.
Mà mấy năm gần đây, những loại ẩu đả đầu đường như này, chẳng có mấy kẻ chiếm được tiện nghi từ trong tay anh.
Nhìn vóc dáng anh cao gầy nhưng trên thực tế, Lôi Trì bị anh dùng một gối ngăn chặn, hung hăng đạp ngã ra đất cũng không thể động đậy. Ngón tay thon dài rắn chắc của thiếu niên ấn đầu hắn, tàn nhẫn nện xuống đất, tiếng sau nặng nề hơn tiếng trước.
Cứ như vậy...... một lúc sau sẽ khiến hắn thành thật.
“Còn cầm theo dao?” Tần Tự nhìn con dao bên cạnh, cười như không cười: “Muốn đâm ai?”
Ánh dao sáng láng, phản chiếu nửa khuôn mặt anh tuấn đạm mạc của thiếu niên, đường cong lạnh mà mỏng, mắt đen không có một tia ý cười.
Sau gáy Lôi Trì toát mồ hôi lạnh, giọng hắn run run nói: “...... Anh, con dao vô dụng kia là của em, em chỉ định dọa con bé kia một chút thôi, xin anh đừng gọi cảnh sát, tha cho em một lần đi”.
Hắn khóc đến nỗi thở không ra hơi: “Kẻ lần trước giết người cướp của là Đồng Hỉ, em chỉ lấy chút tiền thôi ạ, là cô nhi từ nhỏ không cha không mẹ, không thể giống các anh được an tâm đi học, đến đâu cũng phải xem sắc mặt người khác, em cũng vì cuộc sống mà thôi, không còn cách nào khác, em đã phải mò thùng nước gạo, nhặt nhạnh rác rưởi, nhà ở mùa đông thì lạnh muốn chết,...... em cũng không có biện pháp nào khác”.
“Nhìn anh lớn lên đẹp trai còn được đi học, trong nhà chắc chắn rất hạnh phúc, xin hãy thương xót cho những cô nhi như chúng em đi, em dập đầu lạy anh......” Nói xong, Lôi Trì thật sự muốn quỳ xuống.
Sắc mặt Tần Tự càng thêm lạnh lẽo.
Môi mỏng thiếu niên chậm rãi gợi lên, biểu tình đạm mạc: “Cô nhi? Cho nên mày trở nên như vậy?”
Lôi Trì liều mạng gật đầu: “Chúng em không có cha sinh mẹ dưỡng, trời sinh hạ tiện, căn bản không có đường sống, đi đến đâu cũng bị người ta rẻ rúng khinh thường......”
Lưỡi dao sáng như tuyết đột nhiên tới gần, đôi mắt hẹp dài của thiếu niên không một tia cảm xúc, âm u lạnh lẽo đến mức không giống thật.
Trong lòng Lôi Trì phát lạnh.
Hắn cảm thấy thiếu niên trước mắt này cũng không bình thường, thậm chí so với hắn còn bất thường hơn nhiều.
Đúng là ác quỷ.
Trên da hắn đã cảm nhận được xúc cảm lạnh băng của lưỡi dao, lông tơ dựng ngược, thân mình hắn run rẩy, một âm tiết cũng không phát ra được.
......
Cách đó không xa, thiếu nữ bỗng nhiên nức nở một tiếng nhưng vẫn chưa có tỉnh lại.
Một tiếng kia thực nhẹ, tại ngõ nhỏ yên tĩnh này, như là một giọt nước rớt suống mặt hồ êm ả.
Khí lạnh dần dần rời khỏi cổ.
Thiếu niên chậm chạp buông tay, liếc nhìn Lôi Trì xụi lơ như bùn nhão, anh đá văng hắn một cái: “Đồ vô dụng”.
Đúng lúc đó, xe cảnh sát tới, thấy Lôi Trì nằm co quắp trên mặt đất như bãi lầy, môi còn run rẩy, dưới thân xộc lên một cỗ mùi vị gay mũi, hắn bị dọa tè ra quần.
- --
Sau khi Lộc Niệm mất đi ý thức, cô mơ hồ phát hiện, hình như có một người đã bế cô lên, lại thấp giọng nói gì đó bên tai cô.
Thanh âm rất quen thuộc, chẳng qua, chủ nhân của tiếng nói kia trước giờ chưa từng dùng loại ngữ khí này nói chuyện với cô.
Ngay sau đó, Lộc Niệm ngửi được một mùi hương dễ chịu, cô chưa ngửi qua bao giờ, một mùi hương xa lạ của con trai, quanh quẩn ở chóp mũi, thực lạnh nhạt, nhưng cũng thực thoải mái và tươi mới.
......
Thiếu nữ nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, dường như có chút tiều tụy, màu môi hơi bợt bạt, hàng mi dài ủy khuất cụp xuống.
Ít nhất nhìn qua bên ngoài cũng không thấy có vết thương nào.
Tần Tự đứng ở một bên, trầm mặc nhìn cô.
“Đã liên hệ với người nhà họ Lục chưa?”
Minh ca đẩy cửa tiến vào.
Thiếu niên gật đầu, trên mặt lộ ra sự chán ghét không thèm che dấu: “Anh tiếp đi, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ”.
“Không phải cậu muốn gặp họ sao?”
Tần Tự đáp: “Tôi phải đi bây giờ”.
Lộc Niệm sắp tỉnh lại rồi, anh nghĩ bọn họ cũng chẳng mấy vui vẻ khi gặp nhau.
Dù sao thì anh không muốn thấy Lộc Niệm, chắc cô cũng...... không muốn thấy anh.
Tần Tự cũng không muốn Lộc Niệm biết người cứu cô chính là anh.
Không biết nhớ lại cái gì, thiếu niên nhấp nhấp môi, vành tai hơi đỏ lên.
“Ha, anh hỏi cậu, làm anh hùng cứu mỹ nhân có gì không tốt? Đợi con bé mở mắt người đầu tiên nhìn thấy là cậu có gì không được sao?”
Tần Tự lười giải thích, trực tiếp làm lơ.
Tuy vậy, nghe xong lời này, anh cũng không lập tức rời đi, chỉ yên lặng đứng bên mép giường, khoảng cách không xa không gần ngắm nhìn dung nhan cô gái đang chìm vào giấc ngủ.
Minh ca nhón chân, liếc mắt, nhìn bộ dáng này của cậu ta kìa.
Nói là chán ghét Lục gia, nhưng người đang nằm trên giường, không phải cũng là con gái Lục gia sao?
Minh ca suy nghĩ một lúc liền hỏi: “Cậu hận người nhà họ Lục như vậy...... vì sao còn đối với Niệm Niệm – con gái Lục gia nhớ mãi không quên thế?”
Sợ cô ấy xảy ra chuyện, nên suốt một thời gian dài, anh vẫn luôn ngầm đi theo cô, mãi cho đến khi xảy ra chuyện thật, đúng lúc anh gặp phải.
Tần Tự đáp: “Vì còn nợ nhân tình”.
Đúng đúng đúng, còn thiếu nợ nhân tình.
Minh ca cười nhạo một tiếng: “Tương lai còn muốn lấy thân báo đáp luôn không?”
Thiếu niên lạnh lùng lườm anh ta.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
34 chương
12 chương
227 chương
38 chương
76 chương
11 chương