Minh ca biết Tần Tự không có khiếu hài hước nhưng vẫn vui vẻ nói đùa một câu, anh ta cảm thấy cậu bé này trưởng thành quá sớm, hiện tại mới có dáng vẻ của một thiếu niên.
Mặc dù vậy, anh ta cũng không dám trêu chọc Tần Tự.
“Được rồi được rồi” Minh ca nhấc tay đầu hàng, “Anh không nói bậy nữa”.
Minh ca đảo mắt nhìn tay thiếu niên: “Tay cậu, có cần phải băng bó một chút không?”
Tay anh chảy máu, hình như còn chảy không ít, lại chưa được xử lí cẩn thận, chỉ băng bó sơ qua một chút.
Thiếu niên lắc đầu nói: “Không sao cả, lát nữa tôi còn có việc”.
Bị thương đến trình độ này, để mặc nó tự khỏi là được. Từ nhỏ anh đã có thói quen, cũng tự mình có chừng mực, thân thể anh không kiều quý đến như vậy.
Tần Tự trầm mặc nhìn thiếu nữ trên giường bệnh.
“Hình như người Lục gia tới rồi”. Minh ca nghe được loa thông báo, đứng dậy thoáng nhìn qua phía dưới lầu.
Tần Tự gật đầu, anh nhìn cô một lần cuối rồi xoay người ra khỏi phòng.
Bước chân hỗn độn đi về phía trước.
- --
Lộc Niệm mơ một giấc mơ rất dài.
Các loại quang ảnh lộn xộn, hỗn loạn không chịu nổi. Cô không muốn tỉnh dậy, nhưng cơ thể lại bị một lực lượng mạnh mẽ nào đó túm lấy, không ngừng dâng lên trên.
“Tỉnh”.
“Cô bé tỉnh rồi”.
“Cuối cùng cũng tỉnh lại, mau gọi điện thoại báo cho tiên sinh......”
Là bệnh viện tư hữu của Lục gia.
Lục Dương đang ngồi bên cạnh gọt táo cho cô, trên mặt hắn vui sướng tràn trề.
Toàn thân dường như cũng không có vấn đề gì, chỉ là chân tay không có sức, cô thấy buồn ngủ, Lộc Niệm giương mắt, thấy Trương Thu Bình, Miêu Miêu, Lục Dương,...... và một vài bác sĩ, y tá lạ mặt, ai nấy đều vui mừng.
Lộc Niệm hỏi: “Cha cháu đâu?”
Trương Thu Bình tựa hồ không biết mở miệng như thế nào: “Tiên sinh đang có việc gấp......”
Cô gật đầu: “Cháu hiểu rồi”.
Lục Dương vội nói: “Lúc chú ấy xong việc đã đến thăm em ngay lập tức, hiện tại bọn anh ở lại chăm sóc cho em”.
Lộc Niệm đáp: “Cảm ơn”.
Đầu cô hiện giờ rất loạn, ký ức vô cùng hỗn độn, nhưng cô vẫn nhớ như in cánh tay kia, cô nghe được âm thanh và hương vị dễ ngửi xa lạ của nam sinh kia.
Lộc Niệm hỏi Lục Dương: “Khi đó ai đã cứu tôi?”
Lục Dương nghẹn lời.
Lúc trước là chủ quán bar nhỏ kia gọi điện thoại cho hắn, một đời Lục Dương ghét nhất loại người dáng vẻ lưu manh, cà lơ phất phơ như vậy.
Sự việc kia phát sinh ngoài ý muốn, cũng không có người thứ ba nhìn thấy.
Nhưng cục cảnh sát có thể tra được người báo án, hắn cũng ngầm biết được người này cùng quán bar kia có quan hệ.
Tuy vậy, hắn cái gì cũng không nói.
Hắn nghĩ, Niệm Niệm không thích hắn, cũng không muốn nhìn thấy hắn ta.
Hơn nữa, Tần Tự nợ Lục gia nhiều như vậy, cứu Lộc Niệm còn không phải chuyện đương nhiên à?
Chẳng qua xem thái độ bọn họ tựa như hoàn toàn không muốn thông báo việc này cho mọi người biết, cũng không có ý muốn chủ động nói cho Lộc Niệm, vẫn rất thức thời.
“Là một cô gái nhỏ......”
Lộc Niệm lắc đầu: “Tôi nhớ rõ đó là một nam sinh”.
Tuy rằng lúc đó ý thức cô có chút mơ hồ nhưng Lộc Niệm vẫn khắc sâu sức lực của cánh tay kia, cùng mùi hương nhàn nhạt thoải mái trên cổ áo, hẳn là một thiếu niên xa lạ.
Lục Dương nói: “À, lúc đó là một cô bé gọi điện báo cho bọn anh, trước đấy hình như có một nam sinh trong trường em, vừa lúc đi ngang qua, tên cướp kia thấy có người tới thì sợ quá chạy mất, em cũng hôn mê, anh ta liền báo cảnh sát, không lâu sau thì bắt được người nọ, Niệm Niệm, lần này em thật sự làm anh sợ muốn chết......”
Lộc Niệm chỉ cảm thấy mệt mỏi, nghe Lục Dương lải nhải, cô lẩm bẩm nói: “Tôi muốn ngủ......”
Ý thức lần thứ hai mơ hồ trôi đi.
Lục Dương học đại học ở An Thành, trường cách bệnh viện rất gần, cho nên ngoại trừ mấy khán hộ thuê ở bên ngoài, chỉ có mình hắn ở lại bệnh viện chăm sóc cho Lộc Niệm.
Lục Chấp Hoành đang bàn chuyện công việc ở chỗ khác, nghe nói con gái bị cướp, ông vốn đã muốn trở về, chỉ là sau khi nghe nói không có vấn đề gì lớn thì đã hủy bỏ hồi trình, ông thuê cho Lộc Niệm vài khán hộ, lại bảo Lục Dương hằng ngày không bận việc gì thì đến trông coi.
Lục Dương đương nhiên thực hiện tốt nhiệm vụ này.
Rất nhiều người tới thăm Lộc Niệm, trừ bỏ những kẻ quan tâm khách sáo tới tên tuổi của vị đại tiểu thư Lục gia này, còn có bạn bè cùng lớp tới thăm một lần, đáng tiếc, Lộc Niệm vẫn hôn mê như cũ.
Cô không bị thương, nhưng thân thể quá yếu, phương diện tinh thần cũng có một ít vấn đề, cho nên luôn ngủ không sâu, mỗi ngày đều lâm vào tình trạng hôn mê, bác sĩ cũng không dám để cô xuất viện, chỉ luôn miệng nói phải ở lại quan sát thêm.
Ngày đó, Lục Dương kết thúc chương trình học, khi đến bệnh viện thăm Lộc Niệm thì ngoài ý muốn gặp được một người quen ở bên ngoài phòng bệnh. Sườn mặt mỏng lạnh, gương mặt không biểu tình nhìn vào bên trong.
Anh đứng ở cửa, cũng không tiến vào, chỉ yên lặng đứng nhìn.
Ngữ khí Lục Dương rất kém: “Mày tới đây làm gì?”
Thiếu niên đã cao hơn hắn, vóc dáng đĩnh bạt tuấn tú như một cây tùng nhỏ.
Lục Dương nhìn gương mặt tuấn mỹ của anh, cực kỳ tức giận: “Không nói lời nào rời khỏi nhà của chú tao, hiện tại không hiểu sao lại chạy về? Là nhân lúc Niệm Niệm xảy ra chuyện muốn lôi kéo làm quen à?”
Tần Tự không bày tỏ ý kiến.
Anh ngắn gọn hỏi Lục Dương: “Cô ấy tỉnh lại chưa?”
Đương nhiên Lục Dương sẽ không trả lời hắn.
Không chỉ như vậy, hắn ta chỉ cảm thấy hiện tại càng nhìn Tần Tự càng thấy khó chịu, hắn thật sự không nhịn được: “Tao hỏi mày một chuyện, nhiều năm qua mày vẫn ăn bám Niệm Niệm đúng không?”
Hắn đã biết chuyện này từ lâu, khi Tần Tự vừa rời khỏi Lục gia, hắn ta đã đặc biệt hỏi qua chú Hứa về chi phí sinh hoạt của hắn.
Hứa Như Hải trộm nói cho hắn biết, Lộc Niệm không cho bọn họ xía vào chuyện của Tần Tự, tất cả đều để cô ấy lo.
Lúc ấy trong lòng Lục Dương dậy lên một hồi sóng cuộn, hắn ta vẫn luôn nhớ tới tận bây giờ.
Hiện tại Tần Tự chẳng qua chỉ là một học sinh cao trung mà thôi, không cha không mẹ thì tự kiếm đâu ra học phí và chi phí sinh hoạt, chắc chắn cũng không có gì thay đổi, vẫn do một tay Lộc Niệm nuôi.
“Mày là một thằng con trai, chẳng lẽ về sau cũng như vậy mãi sao?” Lục Dương cười nhạo: “Sau này theo người ta làm cẩu hay tiểu bạch kiểm?”
Khi còn nhỏ hắn không cảm thấy gì, Tần Tự khi ấy cũng bị bọn hắn làm cho cả ngày thương tích đầy mình, hiện giờ xem ra, hắn lại có gương mặt lớn lên không tồi, đặc biệt có sức mê hoặc đối với các cô gái nhỏ, điều này khiến Lục Dương hết sức khó chịu.
Chỉ muốn hắn cách xa Lộc Niệm một chút, tốt nhất cả đời không gặp lại.
Trước đây hắn ta đã không thích, cũng xem thường Tần Tự, cảm thấy hắn chỉ là một cô nhi được Lục gia đem về nuôi, có tư cách gì ngồi ăn cùng bàn với bọn hắn, hắn ta vĩnh viễn chỉ có thể ngước nhìn.
Mà Tần Tự quả là một thằng nhãi kiêu ngạo ngút trời, từ nhỏ đã ngạo nghễ như vậy.
Mặc kệ chỉnh hắn như nào, đem hắn dẫm đạp dưới chân, không cho ăn cơm, trời đông lạnh căm khóa cửa nhốt hắn một mình bên ngoài, hắn cũng đều nhịn chẳng chịu thua một câu.
Kiêu ngạo đến khó hiểu.
Tần Tự căn bản không tức giận chút nào, anh chỉ nặng nề nhìn hắn: “Không sao cả”.
“Tôi vui là được”. Thiếu niên thực bình tĩnh, khuôn mặt anh tuấn vô cảm, “Chỉ cần cô ấy nguyện ý, muốn tôi làm gì cũng được”.
Lục Dương nghe vậy nghẹn họng trân trối: “Mày mày mày......” nửa ngày.
Đây là Tần Tự xem tôn nghiêm còn quan trọng hơn tính mạng mà hắn biết ư? Hắn ta làm sao có thể nói ra câu này?
Từ trước hắn đã thấy Tần Tự âm trầm, cổ quái, lớn hơn chút thì sự cổ quái này cũng sinh trưởng theo, hắn nhìn không thấu.
Lục Dương nhìn Tần Tự như đang nhìn quái vật, mặt hắn hết trắng lại xanh, một câu cũng không nói nên lời.
Nhìn bộ dáng kia của hắn, môi mỏng của thiếu niên hơi gợi lên một tia cười mỉa mai.
Lục Dương hiểu được, ngay tức khắc lửa giận công tâm: “Mày cố ý nói lung tung, muốn chơi tao phải không”.
“Tao cảnh cáo mày, tốt nhất là cút xa Niệm Niệm một chút, bằng không không chỉ có tao, mà cả Lục gia bọn tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu”. Lục Dương ngoài mạnh trong yếu, chỉ có thể hung hăng xổ ra một câu này.
“Lục tiên sinh”. Một y tá đẩy cửa phòng bệnh đi ra, “Đây là bệnh viện, xin ngài giữ trật tự”.
Lục Dương khó thở, hắn ta hung tợn trừng mắt liếc Tần Tự một cái rồi nói ‘xin lỗi’ với y tá nọ.
Cô ấy lên tiếng: “Em ngài đã tỉnh lại, tâm trạng hiện tại cũng không tệ lắm, ngài có muốn vào thăm cô ấy không?”
Lục Dương vội vàng đứng dậy, hắn rất sợ Tần Tự không biết xấu hổ đòi tiến vào phòng bệnh thăm Niệm Niệm với hắn.
Không ngờ, thiếu niên xoay người, bước đi sạch sẽ lưu loát.
“Vừa rồi có người ở bên ngoài sao?” Âm thanh Lộc Niệm vẫn rất suy yếu, “Tôi nghe tiếng anh nói chuyện với ai đó”.
Lục Dương lảng tránh: “Bác sĩ”.
Lộc Niệm mặc quần áo bệnh nhân, dường như cô lại gầy đi một vòng, đầu tóc đen nhánh rủ xuống hai gò má trắng như tuyết, “Ừm”.
Cô nói xong, ánh mắt lại dán lên phía ngoài cửa sổ như cũ. Lục Dương đem ghế dựa dịch vào trong một chút, che khuất tầm mắt cô: “Niệm Niệm, hiện giờ em cảm thấy thế nào, còn khó chịu không, muốn ăn món gì không?”
Lộc Niệm lắc đầu.
Tổng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó cho nên trong lòng vắng vẻ.
“Dương ca, anh có thể cho tôi phương thức liên hệ với nam sinh kia không?” Cô suy yếu hỏi.
Lục Dương có chút hoảng loạn: “Em hỏi cái này để làm gì?”
Lộc Niệm đáp: “Không có gì, chỉ là muốn tự mình nói lời cảm tạ với người ta”.
Hiện tại, càng nói nhiều cô càng thấy mỏi mệt, chỉ có thể nhắm mắt lại nghỉ ngơi chốc lát.
Nam sinh kia để lại cho cô ấn tượng rất sâu sắc, không biết tại sao.
Cô nhớ tới khí vị trên vạt áo anh, ấm áp, khiến người khác có cảm giác yên tâm, thời điểm anh ở bên tai cô nói vài câu, cô đều nhớ rõ.
Lục Dương: “Được rồi, chờ em bình phục, anh sẽ đưa phương thức liên hệ của hắn ta cho em”.
Lộc Niệm nhắm lại hai mắt, cô gật đầu.
Nhiều ngày liên tiếp, cô đều cảm thấy người mình đần độn thêm, mỗi ngày đều ở bệnh viện, truyền nước, tiêm thuốc, tiếp nhận phụ đạo tâm lý, tuy rằng cô thấy những yêu cầu này không cần thiết cho lắm.
Cô dưỡng bệnh một thời gian, cũng đã đến đêm trước kì trung khảo.
Cũng may, sau đó sức khỏe đã dần tốt lên.
Đồng học tới thăm, cũng tiện mang bài vở đến cho cô.
Đầu xuân, Lộc Niệm dưới sự trợ giúp của Miêu Miêu và Trương Thu Bình, lần đầu tiên xuống giường bệnh, một lần nữa bắt đầu đi đường, cũng chậm rãi ăn cơm như bình thường.
Cuối cùng thì bác sĩ cũng cho cô xuất viện, Lộc Niệm rốt cuộc cũng về Lục trạch xa cách đã lâu.
Tất cả đang dần chuyển biến tốt đẹp.
Xem ra cô vẫn được phép tồn tại ở đây.
Cũng may trước đây thành tích của Lộc Niệm vẫn luôn ưu tú, hơn nữa lại có tài năng âm nhạc và hội họa, không biết do chính cô hay do tiền tài và quyền lực phía sau Lục gia, Lộc Niệm đã sớm lấy được danh ngạch của trường cấp ba trung học phụ thuộc.
Trải qua một trận ốm liệt giường, Lộc Niệm như nụ hoa bị tuyết phủ sương ngăn, đi sau người khác lâu như vậy, cuối cùng cũng bắt đầu lặng lẽ nở rộ.
Thời điểm lập thu, Lộc Niệm mang cặp sách, một lần nữa đến trường.
Không khí nóng nực biến mất chỉ để lại gió thu hiên ngang, sân trường nhàn nhạt hương thơm của cây cỏ. Dọc theo đường đi, Lộc Niệm hấp dẫn không ít ánh mắt quay đầu lại.
- --
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad kk25251325, các trang web khác đều là lấy chưa xin phép. Các bạn muốn reup xin hãy liên hệ với mình tại địa chỉ: kk25251325 và được mình đồng ý. Công sức của bạn Đào Tiên và Kỷ làm ra không muốn để người khác chỉ với mấy phút cop lại hưởng lợi.
Xin cảm ơn!
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Rất yêu thích Tứ nhãi con hai chương này nha.
Niệm Niệm: Tứ Tứ không có khả năng ôn nhu như vậy, Tứ Tứ càng không thể dịu dàng ôm ta, cho nên, khẳng định là một nam sinh lạ mặt.
Tứ nhãi con:......
Rốt cuộc cũng lên cao trung ~ Niệm Niệm đã trổ mã thành một thiếu nữ xinh đẹp có tiếng ~ ha ha ( tội nghiệp Tứ Tứ ha ha ha ha)
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
60 chương
4883 chương
10 chương