54.3 "Lúc nãy ta đã sai người sắc thuốc cho ngươi, hiện giờ có thể vào uống được rồi. Ta đem Thần nhi đi luyện võ" Thượng Quan Tán Lý một tay ôm Thần nhi, tay còn lại cẩn thận đỡ lấy eo ta, ý bảo trở về uống thuốc. Nhìn thấy hắn cũng yêu thương Thần nhi, ta trút bỏ nỗi lo lắng còn sót lại, thoải mái đi vào Hồng đào cư. " Thần nhi còn nhỏ, ngươi cẩn thận một chút. Còn nữa, ngươi cũng vừa mới khỏe lại…đừng làm quá sức mà tổn hại tới sức khỏe" "Đã biết" Thượng Quan Tán Lý phất tay, hai nha hoàn ở xa nhìn thấy liền vội vàng bước tới, cung kính cúi đầu chờ sai bảo. "Đỡ Vương phi vào trong" Hai nha hoàn cẩn thận đỡ lấy ta, nơm nớp lo sợ sẽ gây ra tai họa. Kháo, cho ta là bà già sao? "Không cần đỡ, ta tự đi được!" Khóe miệng ta run rẩy, bỏ mặc hai nha hoàn phía sau đang bối rối chạy theo , nhanh chóng đi vào cho xong việc. "Phụ thân, thả con xuống" Thần nhi kéo kéo vạt áo của Thượng Quan Tán Lý, khuôn mặt mũm mĩm lộ vẻ bất mãn. "Sao vậy? Không phải con rất thích được ôm sao?" Thượng Quan Tán Lý cười xấu xa, không hề có ý định bỏ Thần nhi xuống. "Nhưng phụ thân không phải nương, con không thích" Cười hề hề đáp trả lại, Thần nhi hoàn toàn không để ý tới khuôn mặt đang chuyển sang hắc ám trên đỉnh đầu mình. "Có thời gian bám theo nương, chi bằng để đó luyện võ đi. Hơn nữa nương của con bây giờ đang mang thai, mà con cũng đã lớn rồi, đừng bám váy nàng nữa" "Không phải phụ thân cũng bám theo nương sao?" Thượng Quan Tán Lý nghẹn, âm thầm mắng Thần nhi là xú tiểu tử. Mới năm tuổi mà đã nhanh miệng rồi. "Ta là phu quân của nàng, phu thê đương nhiên ở chung một chỗ" Thần nhi không chịu yếu thế, nhanh chóng phản bác. "Nhưng ta là con của nương a~, nương nói sẽ yêu thương chăm sóc ta" Thượng Quan Tán Lý nhìn Thần nhi khinh thường, nhanh chóng đặt nó xuống đất. "Hừ, đợi tới lúc ngươi lấy vợ, có hài tử liền biết !" Thần nhi nắm vạt áo của Thượng Quan Tán Lý cười hì hì. "Phụ thân, người không nên ghen tị với con. Con chỉ bám nương ban ngày, buổi tối không phải rất biết điều nhường lại cho người sao?" "Ai ghen tị? Tiểu quỷ!" Thượng Quan Tán Lý không cho là đúng nói, nhanh chóng đưa Thần nhi tới nơi luyện võ, hắn không nghĩ cãi nhau với một oa nhi. Hơn nữa còn là một tiểu quỷ. Nhưng mà…không ngờ như vậy lại làm cho hắn dỡ bỏ bài xích đối với Thần nhi. ……… Buổi tối, sau khi dỗ cho Thần nhi ngủ, ta nhanh chóng trèo lên giường, rất tự giác ôm lấy Thượng Quan Tán Lý. "Đã chuẩn bị xong chưa?" Thượng Quan Tán Lý chống tay nhìn ta,bộ dáng hết sức nhàn nhã. Ta liếc hắn trắng mắt, không nhanh không chậm trả lời. "Xong rồi, chỉ còn đợi ngươi xong việc nữa thôi, Nhưng ngươi chắc sẽ lật đổ được An Tiêm Tế chứ?" "Yên tâm, bằng chứng đều đã đầy đủ" Ta thùy hạ mi mắt, trong lòng vẫn còn một chuyện muốn hỏi. "Sao vậy? Ngươi đang lo sợ cái gì?" Thượng Quan Tán Lý tinh mắt nhìn ra, hắn nắm lấy cằm ta, bắt ta phải đối diện với hắn. "Tiểu Tán Lý, ngươi thật sự từ bỏ giang sơn này, từ bỏ sự nghiệp ngươi đã vất vả gầy dựng nên sao?" Ta đang lo sợ, nếu như hắn chỉ là miễn cưỡng đồng ý rời đi cùng ta, như vậy mà nói…ta không khác gì giam cầm hắn. Mà ta, lại không thích như vậy. Chỉ có dỡ bỏ được mọi vướng bận, mới có thể thoải mái mà ở bên nhau, không sầu lo nghĩ ngợi. Nếu như hắn ở bên ta nhưng tâm hồn lúc nào cũng đặt ở hoàng cung. Thì ta thật sự chịu không nổi. "Ta cũng từng nghĩ…sự nghiệp mà ta vất vả gầy dựng nên, có thể vì một nữ nhân mà bỏ đi sao?" Thượng Quan Tán Lý cố ý dừng lại môt chút, nhìn thấy khuôn mặt đang từ từ ỉu xìu của ta, hắn cười khẽ một cái, bàn tay đưa tới tóc ta vuốt ve. "Nhưng đó là trước khi ta thành thân. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy có chút buồn cười. " "Sau này khi ta già rồi, răng rụng mắt mờ, chẳng lẽ vẫn phải ngồi xem binh tướng, tấu chương? Hơn nữa bây giờ ta đã có nương tử, hài tử cũng đã có… ta không muốn nàng phải tiễn ta ra sa trường, không muốn con ta lớn lên mà không có cha dạy dỗ. " "Cái đáng sợ không phải là lìa xa nhau, mà đáng sợ nhất chính là sống trong cô độc cho đến già cũng không có người ta yêu bên cạnh" Thượng Quan Tán Lý nói đến đó, mắt ta đã không nhịn được mà phủ mù sương. Có lẽ…ta đã quá may mắn. Nếu như ta không chết đi, nếu như bây giờ ta vẫn còn ở hiện đại…thì liệu có được mấy người đàn ông sẵn sàng vì ta mà từ bỏ quyền lực cùng vinh hoa phú quý ? Bao nhiêu người để cho ta dựa dẫm cả đời? "Đồ ngốc! Không phải lúc giết người ngươi hung dữ lắm sao? Bây giờ tại sao lại khóc?" "Ô ~…ngươi mới hung, cả nhà ngươi đều hung!" Ta nhéo Thượng Quan Tán Lý một cái, nhanh chóng nhịn xuống nước mắt. Không thể để con ta sinh ra là một đứa trẻ khóc nhè được. "Tốt lắm, bây giờ thì ngủ đi, thức khuya không tốt cho con" Thượng Quan Tán Lý chủ động ôm ta, hai người nhanh chóng tiến vào mộng đẹp. ……… Không lâu sau… Nghe nói tể tướng của Ngôn quốc cấu kết hại Vương gia, âm mưu cướp ngôi, bị xử trảm treo đầu bêu rếu trên thành. Hoàng Hậu An Tiêm Nguyệt bị truất ngôi, cả đời phải sống trong lãnh cung. An Tiêm Như thì phát điên, cả ngày đi lang thang ở ngoài phố. Lại nghe nói…mỹ thành gần đây xuất hiện một đám người mới nhập cư, có hai người vô cùng khác người, môt tóc trắng một tóc tím…nhưng bộ dáng lại khiến đám tuấn nam mỹ nữ ở Mỹ thành chảy nước dãi. Trên giang hồ lại đồn đãi…ở mỹ thành xuất hiện một cái thôn mới, tên là An Thôn . Bên trong hình như toàn cao thủ. Thôn trưởng lại là Mị Vũ Câu Hồn Ảnh. Muốn vào thôn sinh sống phải nộp một vạn lượng Hoàng Kim. Muốn vào thôn giết người…thì chính là nộp mạng. An Thôn……buổi tối… Trong ngôi nhà nào đó vang lên tiếng than ảo não. "Tiểu Tán Lý, đều tại ngươi hại…làm cho ta biến thành trái dưa hấu. Xấu xí quá đi !! " Thượng Quan Tán Lý khóc không ra nước mắt, vội vàng an ủi. "Ngoan, đợi vài ngày nữa sẽ bình thường lại thôi" Thần nhi cũng phụ họa. "Thật ra con rất thích ăn dưa hấu. Bộ dạng của nương như vầy con càng thích !" Ta liếc nhìn hai cha con…khinh thường. "Đợi xem các ngươi lớn bụng giống như ta có thích nổi hay không!" Thần nhi nghe xong, biết là ta lại sắp sửa ca thán nên đã vội chuồn mất. Thượng Quan Tán Lý dở khóc dở cười, chỉ biết chịu trận. "Được rồi, ngươi trách cũng đã trách, mắng cũng đã mắng, bây giờ đi ngủ được chưa?" Không đợi ta đồng ý, Thượng Quan Tán Lý đã vội vàng dìu ta đi tới giường ngủ, nhanh chóng chắp chăn đi ngủ. Đợi cho hắn sắp tiến vào mộng đẹp, ta mới lên tiếng thủ thỉ. "Lão công, ta nghĩ nói cho ngươi biết chuyện này…" "Ân!" Thượng Quan Tán Lý mơ mơ màng màng đáp trả, tâm hôn đã bay đi một nửa. "Kì thật ta đã muốn sớm nói cho ngươi biết!" "Ân!" "Ta nghĩ…ta sắp sinh!" "…"