Một nơi nào đó ở Châu Âu , một đô thị cổ kính với những tòa nhà rêu phong , những cây thường xuân bám trên những bức tường gạch xám xịt , u tối .Hoàng hôn đang dần buông xuống nơi chân trời , trên quảng trường khi chiều dòng người còn ồn ào tấp nập lúc này cũng đã thưa thớt , chỉ còn một ít cha mẹ dẫn theo con cái tới cho bồ câu ăn hay tập thể dục thể thao gì đó , điểm chung duy nhất là trên mặt ai cũng đều vui vẻ , không hiếm hoi những nụ cười trên môi .Mộng Phạn một mình độc chiếm một chiếc ghế đá , yên tĩnh nhìn những thứ đang diễn ra trước mắt , thoáng chốc mọi thứ như trở thành màn sương mù , mờ mịt , xa lạ trái ngược với những cảm xúc không tên trong tâm trí cô .Một người đàn ông bản địa xem chừng cũng khá nhiều tuổi đi lại chiếc ghế cô đang ngồi , thả mình xuống , nhìn ngó đánh giá cô gái trẻ có khuôn mặt phương Đông bên cạnh .Mộng Phạn liếc nhìn người kia một chút , sau đó im lặng tiếp túc hướng ánh mắt về phía trước .Người đàn ông kia bắt chuyện với cô , nói gì đó nhưng Mộng Phạn vẫn không trả lời.Người đàn ông nghĩ cô không hiểu mình nói gì , ông cũng đã vài lần xem các bộ phim có xuất xứ từ các nước Châu Á , ngôn ngữ của họ khá phức tạp , ông cũng không hiểu được nội dung trên màn ảnh đang nhắc tới điều gì .Trên quảng trường một người phụ nữ luống tuổi giơ tay vẫy gọi người đàn ông , người này đứng dậy , trong thâm tâm dù đang suy nghĩ cô gái này cùng mình bất đồng ngôn ngữ nhưng vẫn lịch sự vẫy tay chào tạm biệt cô , sau đó xoay lưng rời đi.Người đàn ông rời khỏi , cơ thể cứng ngắc của Mộng Phạn mới có chút phản ứng , cô hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh , trong lòng cười khổ , quả nhiên cô hiện tại vẫn là không thể .Mộng Phạn tất nhiên hiểu người kia nói gì , từ rất lâu về trước cô luôn có ước mơ đi ra nước ngoài trải nghiệm nên kiến thức ngoại ngữ của cô với bất kì ai cũng là điều đáng để tự hào , đáng tiếc cô chưa thực sự dùng những hiểu biết đó của mình giao tiếp với bất kì ai .Người đàn ông đó nói ..." Những ghế khác không còn trống , cô không phiền nếu tôi ngồi đây một chút , chờ bà nhà tôi đi mua ít đồ chứ ?"" Cô có hiểu những gì tôi nói không ?"" À , bà nhà tôi kia rồi , tạm biệt cô ."" Nơi này đêm xuống khá lạnh , cô cũng nên về nhà sớm đi ."- Về nhà ư ?Mộng Phạn mê man , nhà của cô ở đâu ?Bất chợt cô ôm đầu , xuyên qua đám người rời khỏi nơi này , không biết trải qua bao lâu , chỉ đến khi xung quanh cô yên ắng không còn tiếng người cô mới dừng lại , cả người mềm nhũn dựa vào tường , hổn hển thở dốc gắng gượng không để chính mình ngã sấp xuống .- Không được , tại sao lại như vậy .Mộng Phạn run rẩy , đây không phải là cuộc sống xưa nay cô hằng mong ước hay sao.
Rõ ràng , rõ ràng đây là cuộc sống cô nằm mơ vẫn hằng mong muốn , không bị giam cầm , không bị giám thị , không ấm ức , không đau khổ kìm nén ....không có Trạch Dương.!Hiện tại không có con người đó , sẽ không ai giam cầm cô trong chiếc lồng son không lối thoát , không còn ai kiểm soát , khống chế cuộc sống của cô ....Ra nước ngoài , trốn thoát khỏi Trạch Dương đã từng là mong mỏi duy nhất cô muốn thực hiện , hiện tại Trạch Dương đã chết , ước muốn cuối cùng cũng đã hoàn thành , cô đã được tự do .Nhưng vì sao ...vì sao ...một câu cô cũng không nói nên lời .Tay Mộng Phạn che mặt mình nức nở ...Trạch Dương, tôi hận anh .- Cô Phạn , cô không sao chứ ?Một khẩu âm đồng hương Trung Quốc vang lên , lo lắng hỏi.
Thấy cô không trả lời , người kia rút điện thoại ra định gọi .Mộng Phạn buông thõng tay ra , không phản ứng chút nào , đi về phía trước .Người phía sau buông điện thoại xuống , lên một chiếc xe con 4 chỗ màu bạc , chậm rãi lăn bánh theo sau.Những người này là do Trạch Dương sắp xếp trước khi chết.
Nhà cửa , tiền bạc , vệ sĩ , bác sĩ riêng ...Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cô có thể thoải mái dư giả sống đến hết đời mà không cần lo lắng điều gì .Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của Trạch Dương không phải là mạnh mẽ bình thường , thậm chí chỉ cần cô liếc nhìn người khác một chút anh sẽ vô cùng giận dữ.
Mộng Phạn hận anh , liều mình đối chọi với bất cứ thứ gì miễn là liên quan đến Trạch Dương , để đến cuối cùng anh thật sự nhốt cô vào phòng , mọi sinh hoạt ăn uống ngủ nghỉ chỉ có thể quanh quẩn trong căn phòng mấy chục mét vuông đấy.
Hơn 20 năm là quãng thời gian cô chỉ có thể làm bạn với 4 bức tường , người duy nhất cùng cô tiếp xúc là Trạch Dương , 20 năm ...20 năm qua cô chưa từng nói chuyện với bất kì ai , cũng chưa một lần nhìn lại bầu trời phía trên cao kia trong xanh , rộng lớn .Nghĩ đến dáng vẻ hung tợn của anh , về cái chết của người này , Mộng Phạn hít một hơi thật sâu , cảm thụ kɦoáı ƈảʍ trả thù bất ngờ ùa đến , gói gọn trong cảm xúc của mình .Nhưng một người như Trạch Dương , ngay cả trong mơ cũng muốn biến cô thành con vàng oanh trong túi của anh ta , tại sao lúc chết lại không muốn mang cô theo , chẳng phải mỗi ngày anh ta luôn reo rắc vào đầu cô suy nghĩ dù sống hay chết cô cũng không cách nào thoát khỏi sự khống chế của mình hay sao .Càng khiến cô mờ mịt hơn , sau khi Trạch Dương chết , cô gần như bị loại bỏ hoàn toàn sức sống , cả thế giới thoáng chốc sụp đổ , tan tành thành ngàn vạn vụn nhỏ.Trở lại thành phố từng rất quen thuộc trong quá khứ , Mộng Phạn cảm giác như mình sống qua mấy đời , nơi này từng là ác mộng của cô , là nơi khởi nguồn của mọi hận thù giữa cô và Trạch Dương , là nơi cô chỉ mong ước một lần thoát khỏi , bây giờ tự nguyện trở về lại có cảm giác quyến luyến không nói nên lời.Xuống máy bay , chỗ đầu tiên Mộng Phạn đi tới là một nghĩa trang trong thành phố , cô từng bước run rẩy đi đến chỗ chiếc bia mộ kia .Phía trên bia mộ là ảnh một người đàn ông vô cùng lịch lãm , ánh mắt sâu xa , dường như mọi thứ diễn ra trước mắt với người này đều là rác rưởi không chút giá trị ..Người đàn ông này đối với cô vừa thân quen lại vừa xa lạ , dẫu hiện tại di thể anh ta vẫn đang nằm sâu dưới đất đối với cô không chút đe dọa nhưng cảm giác áp bức vô hình vẫn khiến Mộng Phạn không thể nào thở nổi , cô không thể nào thoát khỏi người đàn ông này , dù cái chết đã thực sự chia cách hai người .Đã từng , trong trí nhớ của cô lần đầu tiên gặp mặt Trạch Dương chính là dáng vẻ như vậy , đại thiếu gia nhà họ Trạch ngông cuồng , tự cao tự đại nhìn đời bằng nửa con mắt , có lúc lại giống một tên lưu manh đầu đường xó chợ.
Chẳng biết từ lúc nào quan hệ giữa hai người thay đổi chỉ còn hận thù , những lời chửi rủa của cô , đổi lại là ánh mắt kiềm chế phức tạp , tức giận lẫn khó xử của anh .Không biết cô ngồi ở đây , trước mộ của Trạch Dương bao lâu , cô không biết cũng không muốn biết vì rời nơi này cô có thể đi đâu ? Trước đây mọi thứ của cô đều do anh chuẩn bị , cô giống như con búp bê trong tay anh , điều duy nhất cô có thể tự mình làm đó là cam chịu.
Bây giờ anh chết , cô mới có được tự do đúng nghĩa , cuối cùng phát hiện ta tự do anh dành cho cô cũng không vui vẻ như cô tưởng , tất cả chỉ có trống rỗng và trống rỗng , một khoảng không mù mịt .Đau đớn khắp cơ thể khiến Mộng Phạn co người run rẩy , cô nhìn người muốn đẩy mình vào chỗ chết , mơ hồ nghe hắn nói .- Trạch Dương yêu thích mày như vậy , sao mày không cút xuống đấy cùng hắn đi.
Trạch Dương này thật là , chết rồi mà còn giấu mày kĩ như vậy làm tao tìm thật vất vả cũng không cách thấy , đây là tự mày tìm tới cửa.
Mộng Phạn, mày có trách thì trách Trạch Dương, là anh ta ép tao .....Những lời sau đó Mộng Phạn mơ hồ không nghe rõ , cơn đau ập đến làm tinh thần cô mơ hồ , thân thể rét run , dường như cô thấy Trạch Dương đang đứng trước mặt mình quát mắng .- Mộng Phạn, em nhớ cho tôi , em sống là người của tôi , chết là ma của tôi , em đừng nghĩ lựa chọn cái chết là có thể thoát khỏi , nằm mơ cũng đừng nghĩ tới điều đó .Sau đó anh bá đạo ôm lấy cô , nhưng rõ ràng bờ vai vô thức không kiềm chế được khẽ run lên .Mộng Phạn nở nụ cười đắc ý yếu ớt , anh lại giận dữ vì cô rồi.
Hừ , cô hận anh , nên cô chọc tức anh , nhìn anh nổi giận , phẫn nộ , cô cố chấp giơ mình đón nhận nắm đấm đang giơ lên của anh , nhưng cuối cùng một lần như bao nhiêu lần khác anh lại buông tay xuống , đấm lên bức tường bên cạnh , khiến các khớp ở ngón tay rỉ máu.
Mặc dù bên ngoài ai cũng nói , đại thiếu gia nhà họ Trạch âm ngoan thủ lạt , không ai không sợ nhưng Mộng Phạn cô là ai chứ , cô không sợ anh .Mộng Phạn muốn nói : Anh cút đi , đi chết đi , để tôi một mình ...Nhưng lời lẽ đến bên miệng lại thốt ra thành :- Trạch Dương , em đau quá ....Sau đó cô quay người , ôm lấy cánh tay đang buông xuống của anh .Sau khi Trạch Dương chết hai tháng , Mộng Phạn lừa gạt vệ sĩ của mình trốn về nước , một ngày sau đó cảnh sát tìm thấy thi thể của cô trong căn nhà trước đó của hai người.Đám vệ sĩ theo di nguyện của cố chủ , đem tro cốt của anh cùng cô hợp táng ._______________Đau quá , đau không ngớt khiến Mộng Phạn mở mắt , thứ ánh sáng mờ ảo trước mặt khiến cô không tài nào nhận định được đây là nơi nào .Cô nhớ là mình đi đến mộ của anh , ở đó cô gặp Trạch Âu Thần , hắn nói trước lúc anh đi có để lại ít đồ cho cô , muốn cô theo hắn về nhà của anh lấy , kết quả món đồ hắn nói muốn đưa cho cô là một lưỡi dao sắc lạnh đâm thẳng ngay trước ngực , sau đó ....Mộng Phạn sờ soạng cơ thể trần trụi của mình , không thấy có vết thương , cảm giác đau đớn kia xuất phát từ chỗ nhạy cảm bên dưới khiến người ta lúng túng kia .Chăn gối bên cạnh nhắc nhở cô một điều đây là phòng ngủ của Trạch Dương , nơi mà cô bị anh nhốt đằng đẵng nhiều năm trời , mỗi thứ đồ , mỗi viên gạch men ở đây đối với cô vô cùng quen thuộc .Mộng Phạn vô cùng kinh ngạc , chuyện gì đang xảy ra vậy .Bóng tối bủa vây khắp phòng nên cô cần một khoảng thời gian khá lâu để mắt kịp thích ứng , đưa mắt nhìn ra xung quanh cô phát hiện nơi rèm cửa sổ có một điểm sáng lúc sáng lúc tối .Hô hấp của Mộng Phạn hơi chậm lại , một suy nghĩ quỷ dị đang hình thành trong tâm trí cô , hướng ánh mắt đang run rẩy về nơi nguồn sáng yếu ớt kia .Nếu đó là Trạch Dương lúc này anh hẳn là đang nhìn cô , ánh mắt sắc bén như mãnh thú xộc thẳng vào con mồi của mình .- Trạch ....Trạch Dương?Biết rõ anh đã chết không cách nào sống lại , nhưng trực giác và lí trí trong một vài trường hợp luôn biết cách đối đầu lẫn nhau , một thứ xúc cảm khác lạ thúc đẩy , nói cho cô biết đấy chính là Trạch Dương.Chẳng lẽ đây là hồn ma của anh trở về ?Thân hình đứng cạnh cửa sổ im lặng một hồi , trên tay là điếu thuốc đang lập lòe như đom đóm.
Đứng dậy dập tàn thuốc , bóng đen cao lớn lại gần giường , ấn tay vào nút bật đèn ngủ .Cơ thể Trạch Dương gần như trần trụi , anh chỉ mặc một chiếc quần đùi bó sát để lộ cơ bụng hoàn mĩ , tuy vậy khắp người lẫn trên mặt là những vết cào cấu , có những nơi chưa kịp khô lại vẫn đang rỉ máu.
Râu ria lởm chởm trên cằm dễ chừng cũng đã mấy ngày chưa cạo , mắt hằn lên những tia máu đỏ quạch , tinh thần uể oải nhưng vẫn chăm chú nhìn về phía cô , muốn bao trùm tầm nhìn lên toàn bộ cơ thể người trước mặt .Mộng Phạn chưa kịp nói thì anh đã lên tiếng , giọng điệu vô cùng cương quyết.- Tiểu Phạn , em làm gì cũng được nhưng đừng nghĩ đến việc rời khỏi anh , nếu không anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu .Giọng nói của Trạch Dương có chút chật vật , thậm chí mang theo vài phần bá đạo trong thoáng chốc khiến Mộng Phạn nghe xong muốn khóc , thậm chí cô thấy tủi thân , muốn mắng chửi anh .- Chết tiệt , rõ ràng là anh rời khỏi em trước .Ánh mắt cô nhìn Trạch Dương vô cùng kiên định , sau cùng bật khóc nức nở nhưng vẫn cố chấp nhìn anh chằm chằm .Thấy cô khóc , ánh mắt anh chợt lóe , trong suy nghĩ nảy sinh một điều gì đó ...có chút tang thương.Mộng Phạn không phát hiện ra những đau đớn trong mắt anh , lần đầu tiên cô muốn làm nũng với người đàn ông này .Cô vươn tay về phía anh , ánh mắt đẫm lệ , lần đầu tiên nói một câu trước nay chưa từng ..- Trạch Dương...!Em đau ????Cả người Trạch Dương cứng lại , ngạc nhiên trước hành động lúc này của cô.
Trước đây cô chỉ hận không thể thoát khỏi anh , sao hiện tại lại chủ động làm nũng với anh như vậy.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của cô , tim gan của Trạch Dương như mềm nhũn ra , ngồi xuống mép giường ôm cô vào lòng .Cô hận người này lợi dụng nhà cô gặp khó khăn chiếm đoạt cô , không chế cuộc sống của cô biến cô thành vàng anh trong chiếc lồng son mà anh tạo thành.
Nhưng cô cũng không thể nào phủ nhận rằng bản thân càng ngày càng dựa dẫm vào anh , thậm chí không ít lần từ sau khi anh qua đời cô trở nên lạc hướng.Trong quá khứ cô không nhận ra tình cảm mà Trạch Dương dành cho cô , nếu tồn tại chỉ có thể là ham muốn thể xác cùng chiếm hữu , tựa như một món đồ chơi rẻ tiền.
Cô vẫn luôn ghi nhớ những nhục nhã mà bản thân phải chịu đựng , vì để có tiền trang trải nợ nần , có tiền cho mẹ cô phẫu thuật chữa bệnh cô đã phải bán thân cho anh trong vòng 3 năm.
Sau này nợ đã trả xong , mẹ cô cũng bạc mệnh mà qua đời , thời hạn để cô được tự do cũng đến nhưng anh vẫn một mực tìm mọi cách giữ cô ở lại .Hai người vẫn luôn cãi nhau nhiều năm như vậy , Trạch Dương biếи ŧɦái kia muốn biến cô thành của riêng mà độc chiếm độc hữu cùng với lòng tự trọng giả dối của cô , vậy là một vòng lẩn quẩn khiến trái tim cả hai chồng chất vết thương.
Cho đến khi Trạch Dương qua đời , cô mới nhận ra dù cô căm ghét , thù hận anh thêm bao nhiêu lần đi nữa thì anh vẫn chiếm giữ cả thế giới của cô , nhưng anh cũng không phải là người thắng cuộc , có được thân xác cô thì như nào ? Chẳng phải cuối cùng đón nhận anh chỉ là cái chết thôi hay sao.Hiện tại , Mộng Phạn chỉ muốn ôm người đàn ông này vào lòng , thật chặt , không bao giờ buông ra nữa .- Trạch Dương....!em đau ...Trong lời nói của Mộng Phạn tràn đầy tủi thân .Cô được Trạch Dương bao dưỡng từ năm vừa tròn 18 tuổi , luôn được anh bảo vệ từng chút từng chút một , kể từ đó ngoài việc cô ầm ĩ với anh thì chưa từng chịu một tổn thương nào dù là nhỏ nhặt nhất.
Không ít lần Trạch Dương nổi giận cùng với cô nhưng cũng chưa từng động tay động chân , ngoài việc cương quyết giày vò cô trên giường , không cho phép cô rời xa anh có thể nói Mộng Phạn được anh nâng niu trên lòng bàn tay , không cho bất kì ai làm gì cô .Nhưng ngay từ khi chuyện này bắt đầu , lòng tự trọng của Mộng Phạn coi tất cả những hành động chăm chút của anh là hệ quả của giao dịch thân xác chứ không hề có tình cảm tồn tại giữa hai người.
Quay đầu ngẫm lại là anh đã làm tổn thương cô hay cô vẫn luôn là người làm tổn thương anh , căn bản không thể nói rõ .Cô nhớ lại vết dao mà Trạch Âu Thần ban tặng , thật đau , nó khoét sâu vượt qua giới hạn chịu đựng của thể xác lần tâm hồn cô , lúc này nhìn thấy Trạch Dương trước mặt như một chỗ dựa vững chắc , cô muốn khóc , muốn nói ra tất cả ủy khuất của mình , lúc Trạch Dương còn sống làm gì có ai dám như vậy bắt nạt cô.
Càng nghĩ càng uất ức , cánh tay cô ôm chặt hông anh , gục mặt vào cổ cọ cọ , nước mắt thấm dần lên áo , loang lổ ra cả một khoảng lớn .Trạch Dương bị động tác của cô làm mềm thành một cục , cho là đêm qua lúc làm chuyện kia khiến cô đau , quả thực lúc đó Mộng Phạn kháng cự anh hơi mất kiểm soát, đè cô ra thô bạo hành sự khiến cô giữa chừng ngất lịm đi .Lúc này nghe Mộng Phạn thút thít bên cạnh , tay chân có chút luống cuống , liên tục vỗ lưng cô nhè nhẹ , miệng xin lỗi ..- Không sao , không sao ....lỗi của anh.Mộng Phạn được dỗ dành không chịu nín , càng được đà khóc lớn , trong lòng không chịu nói lý lẽ , thầm oán giận ..." Trạch Dương chết tiệt , Trạch Dương khốn nạn , là anh bỏ em ở lại mới khiến tên Trạch Âu Thần kia được dịp đâm em một dao "Nội tâm cô nghĩ vậy nhưng dường như chính bản thân quên mất rằng bao nhiêu năm như vậy , ai là người một mực muốn rời xa anh ..Ở trước mặt Trạch Dương, cô không cần thiết phải kiêng kị bất cứ điều gì vì anh đối với cô luôn dư thừa sự bao dung và nhẫn nại , nhiều năm trôi qua chỉ cần không phải cô muốn rời xa anh thì chuyện có to đến long trời lở đất anh cũng sẵn sàng thay cô gánh vác .Hơi thở quen thuộc bao bọc lấy Mộng Phạn, cô không còn cảm thấy chán ghét , bài xích như trước ngược lại như đứa trẻ tìm thấy hơi ấm người mẹ , vô cùng ấm áp an toàn , chỉ cần anh còn sống , chỉ cần như vậy thì cô thật sự mãn nguyện , bất kì điều gì cũng không cần suy thêm nữa .Trạch Dương nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô , để mặc cô khóc lóc chán chê , lại trên vai anh cắn thật mạnh , thoang thoảng trong không khí có mùi máu tươi cô mới dừng lại , dường như thông qua hành động này cô muốn anh cùng chung cảm xúc đau đớn mình , anh đã chết , cô cũng vậy ...có thể đây là âm giới hay là bất kì đâu cô không quan tâm , chỉ cần Trạch Dương bên cạnh thiên đường hay địa phủ có khác gì nhau.
Anh là người hay là quỷ cũng không còn quan trọng nữa .Rất lâu sau thấy cô bình tĩnh hơn chút ít , anh đẩy nhẹ cô ra , nghĩ tới nơi mềm mại kia lúc này đang đau đớn , anh nhỏ giọng .- Chỗ kia còn đau không ? Nằm ra anh giúp em bôi thuốc.Sau đó chăn trên người cô được anh xốc lên , đôi chân trần trụi , chỗ tư mật cứ như vậy lồ lộ hiện rõ.
Trạch Dương nhíu mày , với tay lấy lọ thuốc mỡ vuốt nhẹ dọc theo khe hẹp kia lúc này vẫn còn hơi đỏ ửng nhẹ nhàng cẩn thận xoa xoa .- Ưmmmm.
Đau em ..Mộng Phạn theo bản năng muốn giơ chân đạp anh thì mắt cá chân bị anh giữ lại ..- Đừng nhúc nhích ...Tử nhỏ Mộng Phạn đã thiếu đi tình thương của người cha , cô cùng mẹ mình nương tựa vào nhau mà sống , trước khi gặp được Trạch Dương cũng đã chịu không ít khổ , làm sao dễ dàng bị chút đau đớn này làm cho khó xử.
Chỉ là sau đó bị anh giam cầm , cô tìm mọi cách phản kháng , thậm chí nhiều lần hành hạ , dày vò bản thân.
Đã có lần nghĩ quẩn , tư tưởng tự sát hình thành trong tâm trí cô , Mộng Phạn dùng dao cứa lên cổ tay mình may mắn là anh kịp thời nhìn thấy không có nguy hiểm gì tới tính mạng nhưng Trạch Dương sau lần đó trở lên vô cùng khó ở , tính tình cũng trở lên thô bạo hơn , trói cô lại gần nửa năm , mọi sinh hoạt từ ăn uống đến các nhu cầu nhạy cảm như vệ sinh cá nhân cũng một tay anh lo lắng cũng từ đó các món đồ có khả năng làm tổn thương da thịt cô đều bị anh dọn dẹp sạch sẽ không để lại thứ gì .Vậy nên cô có thể có các nỗi sợ mà bất kì người phụ nữ bình thường nào cũng có như rắn , như chuột như gián nhưng chắc chắn cô không sợ đau .Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt đau đớn , xót xa của Trạch Dương, cô không nhịn được mà kêu lên một tiếng .Ngón tay của anh dọc theo mép cô bé của cô , cẩn thận chen vào nơi cửa động chật hẹp đi vào.
Mộng Phạn nhìn anh căng thẳng , trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng giống như nỗi đau anh chịu còn mạnh mẽ , khó chịu hơn cô gấp nhiều lần .Cô chớp mắt , khóe mi ửng đỏ ...trong lòng một cảm xúc khó chịu trào dâng.
Ai nghĩ được người đang tỉ mỉ chăm sóc cho cô kia , từng hành động dịu dàng như chăm sóc thứ gì mong manh , quý giá nhất lại là đại thiếu gia ác quỷ của dòng họ Trạch .Trước khi Trạch Dương gặp chuyện , anh từng hỏi cô .- Tiểu Phạn , bây giờ em có còn muốn rời xa anh không ?Khi đó cô trả lời anh như nào ?- Anh nghĩ tôi có thể muốn như thế nào ? Chưa có giây phút nào tôi không mong muốn rời khỏi nơi địa ngục trần gian này , mỗi ngày tôi đều mong anh chết đi , tên biếи ŧɦái như anh sao không chịu cút đi cho khuất mắt tôi rồi sau đó chết ở bất kì xó xỉnh nào như con chó vô chủ để tôi được tự do ?Sau đó cô thấy anh mắt của Trạch Dương tối sầm lại , nhưng không còn sự giận dữ , bất kham như mọi lần mà chỉ còn đau thương .Có lẽ anh biết trước bản thân sẽ gặp chuyện không may , trước khi chết quay về gặp cô một lần , chuẩn bị sẵn đường lui , bảo vệ cô an toàn.
.Từng chút , từng chút hình ảnh quá khứ hiện lên trong tâm trí Mộng Phạn ...cô chợt nhận ra nếu bỏ qua yếu tố hận thù thì cô đã khốn nạn như nào , có bao nhiêu hành động tổn thương anh , ...Là cô sai , thật sự là cô sai rồi ..
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
38 chương
25 chương
43 chương
69 chương
82 chương