" Cám, Cám! Em đang nghĩ gì vậy?" Tiếng nói vang lên khiến Cám giật mình, ngẩn người ra nhìn người trước mặt. Đúng rồi, nàng và Tấm đang dạo quanh khuôn viên. Tâm trạng của Tấm dạo này rất tốt, vì dù sao tình cảm của chị ấy với Thái Tử ngày càng tốt. Tốt đến bất ngờ, khiến Cám cũng có chút hoài nghi. Nhiều lần, chính nàng cũng phải tự hỏi, Thái Tử yêu Tấm thật lòng sao? Một người với địa vị tôn quý lại chấp nhận một thân phận như chị Tấm? " Em không sao" Cám cười nhạt, rồi im lặng quay đi chỗ khác. Tấm nhìn vậy cũng thôi quay đi tiếp tục thưởng cảnh. Cám hết ngắm hoa lại hát thầm, nụ cười luôn hiện hữu trên khuôn mặt. Bên kia khuôn viên cũng bắt đầu ồn ào, rồi một đám người bỗng xuất hiện. Thoáng nhìn qua có thể nhận ra trong đám nữ nhân đó, không là thiên kim tiểu thư thì cũng là con nhà quyền quý. Ai cũng mang một vẻ duyên dáng, quý phái với khí chất vương giả. Tấm ngẩn người ra nhìn đám người trước mặt, ánh mắt có chút e dè. Riêng Cám, nàng khẽ lùi lại như muốn chuồn đi khỏi đây thật nhanh. Gì chứ, nàng chỉ sợ những tiểu thư kia lại là cọp cái thì khó mà sống với họ. Nhưng Cám chưa kịp chuồn thì một trong số nữ nhân kia đã gọi cả hai chị em nàng lại. Tấm e dè bước lại, và nàng cũng vậy. " Ai da, đây chẳng phải đây là hai kĩ nữ của Thái Tử ca ca sao?" Tiểu thư trước mặt bắt đầu chế diễu nói, ánh mắt đã hằn lên sát khí khiến Cám phải rùng mình. Hưởng ứng theo câu nói  đó là những tiếng cười, những câu nói nhục mạ hai chị em nàng. Tấm xem vẻ bây giờ đã quá sức chịu đựng, mắt đỏ hoe, vai run lên mà khóc nấc. Còn Cám vẫn im lặng nhìn. Bởi nàng biết, khóc chỉ làm bọn người đó thêm hả hê. " Ai da nhìn kìa, còn trơ mặt ra không biết xấu hổ sao. Tiện nữ như ngươi thật kinh tởm!" Tiểu thư kia tiến đến gần, nhăn mặt nói. Ánh mắt giờ đây nhăn lại, liên tục phẩy quạt để nhạo báng. Tấm lúc này đã nấp sau lưng Cám, hai tay run lên bám chặt vào vai Cám. " Sao! Không dám nói gì sao? Ta đây, Ân Tố Tố, thân con gái của Lễ Bộ Thượng Thư, cháu gái Quý Phi. Nói sao thì nói, Hiên ca ca là của ta. Đám dân đen các ngươi dựa vào gì mà đòi tranh đấy với ta ?" Vẫn tiếp tục là giọng hạch sách, Tố Tố tiểu thư chỉ thẳng tay vào mặt Cám và Tấm mà nói. Đám người phía sau liên tục chỉ trỏ, rồi lại hùa theo cười lên. Cám vẫn im lặng, ánh mắt hướng về phía trước, hững hờ coi tất cả là không khí. Ân Tố Tố thấy mình hoàn toàn bị lơ thì càng tức giận, tiến lại gần hơn, hét lớn. " Câm sao! Tiện kĩ, không nghe những gì ta nói sao? Mẹ mày cũng không biết giáo dục con cái sao. À mà loại người như mày, thì chắc mẹ mày cũng chỉ là loại hồ ly không biết xấu hổ!" Ân Tố Tố vừa nói, tay giang mạnh như muốn tát Cám. Chợt cánh tay bị bắt lại , Cám lúc này mới cười nhẹ. " Tên Thái Tử kia tôi không quan tâm, hắn muốn đi đâu là chuyện của hắn. Mấy người nói gì, tôi cũng có thể nhịn. Nhưng nếu xúc phạm mẹ tôi, thì dù có chết mấy người cũng phải ân hận đấy!" Cám cười khẽ, ánh mắt sắc lên khiến Ân Tố Tố cũng phải run lên vì sợ hãi. Nhưng cô ta vẫn cười khẩy, lên giọng thách thức. " Sao! Cô dám làm gì ta thì cả họ nhà cô...." Ân Tố Tố chưa nói hết thì cây trâm trên đầu Cám đã yên vị trên má nàng ta. Cám một tay giữ chặt tay Ân Tố Tố, một tay vờn nhẹ cây trâm trên má của Ân Tố Tố trước mặt. Ánh mắt lạnh dần, nụ cười nửa miệng dần hiện trên khuôn mặt cô. " Tiểu thư, nếu cô còn nói nữa thì đừng trách tôi. Yên tâm, cùng lắm chỉ là chết thôi mà. Nhưng nếu có vài vạch trên mặt cô, chắc chắn Thái Tử ca ca của cô sẽ thích lắm phải không? Cô yên tâm, sẽ rất nhanh thôi" Cám nhè nhẹ nói, vờn cây Trâm quanh má Ân Tố Tố khiến nàng ta run lên, mắt đã ướt đẫm. Nhanh chóng, Ân Tố Tố vùng vẫy thoát khỏi tay của Cám mà lùi nhanh lại phía sau. " Điên..... ả điên! Cứ chờ đi, cô sẽ chẳng khác gì con ả Thiên Ân kia đâu!" Ân Tố Tố run lên mà hét, rồi chạy nhanh đi. Đám phiền nhiễu phía sau thấy vậy cũng để lại ánh mắt bực tức cho Cám rồi chạy theo. Chỉ một lát sau, khuôn viên lại yên tĩnh như ban đầu. Lúc này, Tấm mới dám ngó đầu ra, hoảng hốt nhìn cô. " Em... em sao lại gây sự với họ. Nhỡ có chuyện gì, chị không liên quan đâu!" Tấm hét lên, sợ hãi bỏ nhanh đi. Cám lúc này vẫn không để tâm, nhanh chóng chỉnh tề lại trang phục. Duy chỉ một điều khiến cô bận tâm, đó là cái tên Thiên Ân kia.... " Ra đi! Thái Tử điện hạ cao cao tại thượng còn định trốn đến bao giờ nữa ?" Cám hắng giọng nói, từ đằng sau nàng bỗng xào xạc tiếng lá. Rồi nhanh chóng, thân ảnh của Thái Tử xuất hiện, ánh mắt có chút ý cười nhìn nàng. " Cô phát hiện từ khi nào?" Thái Tử vu vơ cười hỏi, không một lời thanh minh mà vô nhanh chóng và trọng tâm vấn đề. Cám cũng cười lại, quay lưng nhìn thẳng vào phía người phía sau. " Từ khi bắt đầu!" Cám cười tươi nói, nhưng ánh mắt lại không hề có ý cười. Bù lại, Thái Tử lại cười vang lên, vỗ tay nhìn nàng. " Thật thông minh, nhưng cô không sợ sao?" Thái Tử hỏi lại, ý trêu chọc hiện rõ trên mặt. Cám chỉ hừ lạnh, thầm rủa tên chết tiệt này trong lòng. Đúng là, trước mặt Tấm thì giả dạng quân tử nhưng thực chất lại là lưu manh. " Sao cũng được, chết cũng không tệ!" Cám vô tư nói, quả thật thế cũng không sai, vì Cám vốn đâu có gì lưu luyến. Không... có gì lưu luyến! Cám chỉ nghĩ vậy, nhưng đột nhiên lại cảm giác có chút khó chịu. Mặt nàng đanh lại, rồi bất chợt nụ cười tắt hẳn. Thái Tử thấy vậy cũng có chút thắc mắc, nhưng vẫn mặt lạnh âm thầm quan sát. Hai người đối diện nhau, một hồi lâu. Chợt Cám cười nhẹ, ánh mắt lay động một cách khó khăn. " Nè, nói cho tôi biết Thiên Ân là ai đi?"