Thập phương vô địch
Chương 1 : ăn mày
Thần hoàng đại lục, là một đại lục võ đạo cường thịnh, chia làm cửu châu, ở đây võ giả phát triển, nhiều cường giả và thiên tài lớp lớp xuất hiện, có sức mạnh thôn thiên độn địa, dời núi lấp sông, mỗi một châu có một thế lực cát cứ phương gọi là triều đình đều có đỉnh cao cường giả tọa trấn, ngoài ra có rất nhiều tông môn, môn phải, đâu đâu cũng có điểm đặc sắc của riêng mình
Hoàng hôn buông xuống, ở phía tây ngưu đầu thôn bên ngoài ba mươi dặm ở phía chân núi hắc phong, ở đường hẹp quanh co phía dưới chân núi truyền đến một tiếng than thở.
“haizz thật là xúi quẩy, lòng người thế giới này thật là độc ác”
Ở phía đường hẹp quanh co đi tới, chính là một tên nhóc có bộ dáng mười đến mười một tuổi, hắn da mặt đen xì vì bùn đất, quần áo trên người rách nát không thể tả, mắt bị thâm tím một bên, khuôn mắt vốn tròn tròn đáng yêu bị nổi lên những vết bầm tím trông cực kỳ dị dạng, thần sắc hắn uể oải, nhưng toát lên một vẻ “trung thực”. chỉ là bây giờ đang cõng cái tay gãy, lại trên đường nhỏ một mình lê thân đi tới, có chút quỷ dị, dù sao bây giờ đang là chiều tối trong núi là thú dữ ẩn hiện, một đứa bé không lên ở chỗ này mới phải.
Càng kinh ngạc là hắn tuổi còn nhỏ, mà trên mặt lại hiện lên một mặt đau lòng nhức óc suy tư, không giống một đứa bé chút nào.
“ta đường đường là trầm vân thiếu gia, năm tuổi biết leo cây, sáu tuổi biết bắt cá, tám tuổi làm biết đào tường khoét vách, chín tuổi làm vua móc túi, mười lăm tuổi đánh nhau không thua một ai.”
“ai ngờ hôm qua trèo vào nhà lão vương định trộm một ít khoai lang về nướng ăn thì bị dây điện trống chuột nhà lão vương giật cho nhảy loạn lên rồi chết”
“con mẹ nó lão vương này thập quá là độc ác, cũng tại mèo bắt chuột nhà lão bị mình cho vào bụng hết nên lão mới phải làm cách này”
“gián tiếp hại người hại mình a, haizzzz”
Còn đen đủi hơn nữa là. tên trộm vặt trầm vân cứ tưởng chết đi được đầu thai chuyển thế vào một nhà giàu có tiền, tha hồ ăn chơi bay nhảy.
Chẳng ngờ linh hồn hắn chuyển thế, nhập vào một tên nhóc ăn mày vừa bị đánh chết vì “móc túi”
Đúng vậy, móc túi
Với một kẻ có danh hào vua móc túi như hắn, mỗi khi nhớ lại nguyên do thân thể kiếp này của hắn do móc túi quá ngu dẫn đến bị bắn được một chỗ đập chết tươi, làm hắn muốn đập đầu vào vách núi mà chết thêm một lần nữa.
Nhưng hắn sợ a, hắn sợ chết đi nhập vào một đầu heo chuẩn bị được đưa đi làm thịt hỏng rồi. vì xuy đoán của hắn là mình càng chuyển thế thì kiếp này của mình càng ngu, nhỡ kiếp sau không có ai ngu hơn để chuyển thế thì mình chắc chắn phải nhập vào một đầu heo.
Lại nhớ đến thế giới ở kiếp này thật kỳ lạ, người dân sống như thời xưa, không có đèn điện, không có xe hơi, xe máy, có võ giả có võ công phi thiên độn địa, đi trên mặt nước, cách không đả thương người như mấy bộ phim kiếm hiệp hắn lén nhìn qua tivi hồi còn là trẻ con.
“không phải là móc túi thôi sao, bọn khốn kiếp ra tay quá nặng, bây giờ mình cử động còn thấy khó khăn”
“thế giới này thật quá nguy hiểm”
Đứa trẻ con trầm vân vừa đi vừa lắc đầu, nghiêm túc kiểm điểm bản thân
Bây giờ đang buổi chiều tối như đang muốn lấy đi nhưng tia nắng cuối cùng, trời càng ngày càng tối. nhất là núi non hoang sơ tĩnh lặng thế này, gió lạnh thổi qua làm cho cỏ hoang lay động, trong rừng vang lên những tiếng sào sạt, càng làm cho trâm vân thấy lạnh gáy âm thầm kêu
“con mẹ nó núi hoang này kiếp trước có nhớ là ẩn hiện dã thú ăn thịt người, mười phần tà dị, thật sự là có a?
“không được, không được dọa chính mình!”
Càng nghĩ càng sợ, hắn liền lung lay cái đầu nhỏ, âm thầm cân nhắc
“đằng nào cũng chết một lần. mới sống dậy không lâu, cơ thể toàn vết thương, bây giờ gặp dã thú thì chắc chắn là chết, chạy còn không được thì đành liều chết thôi, bây giờ cần thiết nhất là kiếm đồ ăn, dã thú gặp ta là do nó đen đủi chứ không phải mình đen đủi”
Lắc đầu đánh giá một hồi, hắn đã nghĩ ra cách sinh tồn cho mình
Gió lạnh làm người ta khó chịu, chỉ cần tìm chỗ khuất gió, đi một đoạn nhỏ vào núi sâu, bên trái sườn núi dựng thẳng một thần cây đại thụ, vừa vặn là khuất gió, hắn liền vui vẻ, hai ba bước đi tới chuẩn bị chỗ ngủ.
Thế là hắn dựa vào “kinh nghiệm” làm ăn mày ở kiếp trước, trầm vân chế ra một cái bẩy nhỏ ở dưới thân cây, bất cứ động vật nhỏ nào như, ếch, nhái, chuột, cóc, nhím, mèo, chó, thỏ gà đi qua là xác định dính bẫy.
Làm xong bẫy thú, hắn phủi tay đứng lên, dùng hết sức bình sinh trèo lên một thân cây đại thụ để tìm chỗ ngủ, ngủ dưới đất ở ban đêm quá nguy hiểm, nhỡ có một đầu hổ báo cáo chồn đi qua thì hắn chỉ có con đường chết.
Thân cây to lớn, nhiều cành cây to bằng cái bắp đùi người lớn đan xen vào nhau tạo thành một cái võng giữa thiên nhiên,
Nằm vắt chân trên cây, do thương thế đau đơn, lúc nãy còn cố sức trèo cây làm hắn đau đến nhăn cả mặt
Đêm đến gió lạnh như muốn thổi tung rừng núi, sương lạnh buông xuống như muốn thẩm thấu đến từng cánh cây rừng, chỉ còn thấy một thằng nhóc khuôn mặt bầm tím, răng cắn chặt môi như đang chịu đựng nỗi đau to lớn, một lát sau hơi thở dần dần có tiết tầu đều đều, mí mắt rung nhè nhẹ, hắn muốn ngủ.
Nhưng trong đầu óc hắn những mảnh nhỏ ký ức, như đang xoắn nát lấy bộ óc, trầm vân không thể chấp nhận một sự thật là hắn đã chuyển kiếp.
Người ta nói, lúc ngủ là lúc tâm thần con người ta thư thái, làm cho hắn không ngừng nhớ về những khổ cực mà mình đã trải qua, hai luồng ký ức hỗn loạn đan xen vào nhau nhào nặn bộ óc nhỏ bé của hắn, mười tám năm làm ăn mày, hắn chịu mọi khổ cực phỉ nhổ của thế gian, cứ tưởng chết đi là giải thoát, nhưng ông trời lại cho hắn về điểm xuất phát làm lại cuộc đời “ của một tên ăn mày”
Cổ họng hắn nghẹn ứ như muốn thốt lên điều gì đó nhưng không thể thốt lên được, hai hàng nước mắt chảy ra. hắn chìm vào giấy ngủ.
Làm ăn mày đã quen, hắn vô ưu vô lo, không bao lâu thì chìm vào mộng đẹp, trong mơ hắn thấy mình là một đại gia, có một khối tiền tài từ trên trời giáng xuống, có những kẻ nịnh bợ không ngừng tranh giành cướp giật ôm lấy bắp đùi hắn, đem gà quay, heo quay, hướng trong lồng ngực mình mà nhét, tay trái cầm đùi gà, tay phải cầm đùi gà, không ngừng cắn nuốt, cười haha!
Sáng sớm tinh mơ, từng tia năng chiếu rọi cả cánh rừng, tiếng chim hót lanh lảnh
Trầm vân nằm mơ đang ngủ đến cảnh tượng tắm nước nóng thì hắn chợt giật mình tỉnh lại, mơ mơ màng màng sờ mặt thì có một mình hôi hám truyền đên, lật bàn tay ra xem thì một vệt màu trắng như phân chim ở trên bàn nay, hắn tức tối chửi ầm lên, hắn chửi trời, hắn chửi đất, hắn chửi chim, chửi cả những kẻ đã sinh ra mình.
Sau một hồi lâu trầm vân mới khôi phục tâm tình
Bỗng nhiên ở phía cái bẫy hôm qua hắn cất công dựng lên có tiếng động phái ra, như có vật gì đang giằng co trong đó.
“chẳng lẽ”?
Không suy nghĩ nhiều, bụng lại đang đói trầm vân lập tức tìm đường nhảy xuống thân cây, chạy như bay về phía cái bẫy, miệng không ngừng chảy nước miếng, nhớ đến những món ăn hôm qua hắn nằm mơ
“lần này phải ăn thỏa thích”
Trầm vân hét lên rồi chạy vào rừng
Main bá; hậu cung hữu dụng; nvp có não; tình tiết không máu chó; không buff quá đà; cốt truyện đặc sắc tại #tới dị giới làm tiểu bạch kiểm. tới dị giới làm tiểu bạch kiểm
Truyện khác cùng thể loại
528 chương
126 chương
226 chương
629 chương
850 chương