Xuyên qua làm hoàng đế chi sủng vật

Chương 3 : Hắn tịch mịch! (hạ)​

Cho đến khi tiểu Vũ tỉnh lại, nàng liền nhìn thấy vẻ mặt buông lỏng của Phượng Thiên Hàn, đồng thời thấy được cả sự quan tâm trong mắt hắn. Xem ra nàng đúng là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, đến vị Hoàng đế lạnh lùng này cũng bị nàng thu phục rồi. Thấy vẻ mặt thỏa mãn của tiểu Vũ, Phượng Thiên Hàn có chút không hiểu, nhưng hắn dù sao cũng là người mà nàng lại là chó cho nên không quan trọng. Ngay lập tức việc này bị hắn vứt ra sau đầu. Nhẹ nhàng ôm lấy nàng, Phượng Thiên Hàn cất tiếng: “Thế nào? Có cảm thấy bất thường không?” Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, tiểu Vũ nhẹ nhàng lắc đầu. Không hổ là chó do Hoàng thượng nuôi dưỡng lại lấy được lòng của chủ nhân, quả nhiên là thông minh. Nhưng mà mọi người lại không biết, tiểu Vũ căn bản không phải là một con chó bình thường mà là tu tiên giả, cũng không chỉ là một tu tiên giả bình thường mà còn là một người xuyên không. Chỉ bằng những điều này, nàng đương nhiên là hơn đứt bất kì con chó nào khác. Trước ánh mắt sửng sốt của mọi người, Phượng Thiên Hàn đưa tiểu Vũ theo vào ôn tuyền. Nằm trong vòng tay ấm áp của đế vương, tiểu Vũ chuyên tâm ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường. Thực ra nàng cũng không biết bản thân đang đi đâu đâu, nhưng là được Phượng Thiên Hàn bế đi cùng, nàng đương nhiên không từ chối. Xung quanh, đài các trùng trùng, đèn lồng cứ khoảng 10 bước lại treo một cây. Nhìn ra xa, từng tốp cấm vệ quân đi tuần tra. Nhưng điều làm nàng chú ý nhất là ở đây trồng rất nhiều cây lê, ngoài lê ra thì không thấy loại khác. Không biết ngự hoa viên có biến thành rừng lê hay không, nhưng riêng đối với tiểu Vũ thì nàng đang vô cùng vui vẻ. Lí do đương nhiên là nàng thích ăn lê, thích hoa lê. Đi tầm một khắc thì đến nơi. Nàng thấy Phượng Thiên Hàn bước qua cánh cửa làm bằng bạch ngọc, đi lên con đường trải lam ngọc, qua tấm bình phong, ôn tuyền xinh đẹp hiện lên trước. Ôn tuyền này rất rộng, xunh quanh trồng xen kẽ lê với tử đằng. Trên trần, mái lưu ly trong suốt hứng ánh trăng xinh đẹp động lòng người, đưa những tia sáng bạc chiếu xuống mặt nước, làm mặt nước long lanh như dát bạc, tạo cho không gian nơi đây trở nên kì ảo. Người hầu không được bước vào nơi này cho nên ở trong ôn tuyền đương nhiên chỉ có Phượng Thiên Hàn và Tịch Vũ. Mắt trông thấy mĩ nam đang cởi từng kiện quần áo trên người, cả người tiểu Vũ giống như bị người ta ném vào hỏa diệm sơn, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên. Đến khi Phượng Thiên Hàn vứt hoàng bào xuống, để lộ ra cơ thể săn chắc cùng cơ bụng tám múi rắn chắc thì nàng lập tức bịt mắt quay đi. Không thể nhìn a, nàng còn là xử nữ, phải giữ sự trong sáng của mình, không thể tùy tiện nhìn, ngoại nói nếu nhìn linh tinh sẽ bị đau mắt hột. Trong khi tiểu Vũ đang niệm đi niệm lại câu của ngoại nàng thì Phượng Thiên Hàn đã cởi nốt cái quần rồi nhảy xuống ôn tuyền. “Bùm” một tiếng, nước bắn lên. Dòng nước sóng sánh tách làm đôi như đang mở bàn tay đón chào người con của mình vào lòng. Ngay lập tức, tiểu Vũ ướt sũng. Huhu, sao số nàng nó lại khổ thế này, nàng còn là con gái nha, sao lại để nàng gặp một tên nam nhân không biết xấu hổ thế, Thiếu Dương, ngươi còn không mau đến đón bằng hữu của ngươi về phủ đi! Mắt thấy con cún nào đó đang dùng tay che đi đôi mắt, đưa cái mông tròn tròn lại phía mình, Phượng Thiên Hàn không khỏi cảm thấy buồn cười. Vươn tay ra, hắn bế tiểu Vũ xuống nước. Đối mặt với mĩ nam đang lõa thể, tiểu Vũ làm sao có thể chịu được, nàng cúi đầu cố tránh nhìn vào hắn, nhưng là càng cúi càng nhìn thấy nhiều hơn, cuối cùng nàng quyết định ngẩng mặt lên. Ông trời ơi, con biết làm thế nào được đây. Nhấc hai chân trước của nàng lên, Phượng Thiên Hàn liền thấy rõ nàng là giống cái, thảo nào lại ngại ngùng a. “Ngươi là giống cái đi?” Mỗ nam vô liêm sỉ hỏi làm mỗ nữ nghiến răng ken két “Grừ…” (Biết còn hỏi!) Cảm thấy biểu hiện của tiểu Vũ rất thú vị, Phượng Thiên Hàn liền cất tiếng cười to. Tiếng cười của hắn trầm thấp như tiếng chuông nhà thờ nhưng vang dội, biểu hiện tâm trạng vui sướng của chủ nhân. Nhẹ nhàng tắm rửa cho nàng, Phượng Thiên Hàn cũng không biết tiểu Vũ đang ngại muốn chết. Nàng sống suốt 22 năm nay, ngoại trừ mẹ cùng bà ngoại ra, chưa từng có ai tắm cho nàng hết. Không nghĩ đến, tới khi nàng trưởng thành rồi lại bị một tên nam nhân lạ hoắc lạ hơ tắm cho. May là nàng còn lớp lông, nếu không nàng sẽ cảm thấy như bản thân đang trần trụi đứng trước mặt hắn vậy. Sau một hồi tắm rửa, cuối cùng mỗ nữ cũng được mỗ nam chà sạch. Hắn thả nàng chơi đùa trong ôn tuyền còn mình mới tự tắm. Cảm thấy những ánh trăng bạc rất đẹp, nàng nhảy lên bờ tìm đến nơi nó đáp xuống, không nghĩ tới khi dừng lại ở một gốc tử đằng lại phát hiện ra tiên khí ở đây cực thịnh. Theo trí nhớ của kiếp trước, tiểu Vũ nhanh chóng bước vào trạng thái tu luyện, để mặc vị chủ nhân nào đó ở phía xa. Sau khi tắm rửa xong, Phượng Thiên Hàn đưa mắt nhìn quanh nhưng không tìm thấy bóng dáng của tiểu Vũ đâu, ngay lập tức trái tim của hắn như bị người nào đó bóp chặt. Rõ ràng lúc nãy hắn còn thấy nàng chạy loanh quanh trên bờ, thế nào bây giờ lại biến mất rồi! Loại bỏ khả năng tiểu Vũ bị chết đuối, hắn lập tức phi thân lên khỏi mặt nước, mặc quần áo rồi chạy đi khắp các gốc cây, mong rằng nàng chỉ ham chơi rồi ngủ quên thôi. Còn sự thật đúng là tiểu Vũ đang tu luyện, sau khi hấp thụ đủ linh khí liền lăn ra ngủ dưới gốc tử đằng, mà cơ thể của nàng bị hoa của cây che mất cho nên khi Phượng Thiên Hàn chạy qua mới không nhìn thấy. Chạy hết một vòng ôn tuyền, Phượng Thiên Hàn cũng không thấy bóng dáng của tiểu Vũ đâu, hắn mất mác kêu to một tiếng: “Tiểu Vũ!” làm cho mỗ nữ đang ngủ dưới bóng cây giật mình thức giậy. Phát hiện Phượng Thiên Hàn đang tìm mình, tiểu Vũ liền chạy như bay về phía hắn. Đứng trước mặt chủ nhân, nàng lấy cái chân trước nhỏ bé của mình cào cào làm nũng, ánh mắt long lánh đầy vẻ sám hối. Tận mắt lần nữa được nhìn thấy tiểu Vũ đứng trước mặt mình, Phượng Thiên Hàn thở phào nhẹ nhõm. Bế nàng lên, hắn nói: “Tiểu tử ngươi lúc nãy chạy đi đâu? Phải phạt!” Giật mình, tiểu Vũ lập tức khua chân múa tay diễn tả tư thế của người đăng ngủ, lại chỉ chỉ vào dưới gốc cây, ngay lập tức Phượng Thiên Hàn liền hiểu ra, nàng đúng là chạy đi tìm chỗ ngủ. Tuy rằng trong lòng đã mềm nhũn, nhưng ngoài mặt hắn vẫn nói: “Trẫm chưa cho phép ngươi lại dám chạy đi ngủ, lần này trẫm tạm tha cho ngươi, nhưng từ nay ngươi phải ở gần bên cạnh trẫm, nếu trẫm còn tìm không thấy ngươi lần nữa sẽ đem bốn cái chân này của ngươi chặt đi.” Nghe thấy thế, tiểu Vũ liền gật đầu như mổ thóc. Nàng cũng không dám bỏ đi ngủ nữa, nếu như người tìm thấy không phải là Hoàng thượng thì kiểu gì nàng cũng bị đùa chết. Phải biết rằng trong Hoàng cung này đấu đá qua hàng trăm nay cũng không có hết, tuy rằng nhìn xa hoa nhưng lại giống như vũng bùn đen, là nơi tập trung những âm mưu thâm hiểm nhất. Mà nàng còn không có ở hình người thì làm sao mà đấu lại, cho nên vẫn là ngoan ngoãn ở bên cạnh vị đế vương này tốt hơn. Thấy nàng nhanh chóng đồng ý, Phượng Thiên Hàn liền nở nụ cười thoải mái. Đúng là làm cho ngươi ta yêu thích, có lẽ Thiếu Dương phát điên thích nàng không muốn rời xa là vì vậy đi. Nhưng, hắn tuyệt không nhường tiểu Vũ cho Thiếu Dương, tuyệt sẽ không. Cho dù nàng chỉ là sủng vật, hắn cũng sẽ không cho ai khác động đến nàng, tranh với hắn. Có lẽ vì nàng là chó, vì nàng không hiểu thế sự tranh chấp, lại càng không giống như con người có lòng dạ đen tối, nàng chỉ đơn thuần như thế nên hắn mới thích. Đế vương cả đời định cô độc, hắn chỉ cần hàng ngày trêu đùa tiểu cún này để nàng chưng ra bộ dáng tức giận là được rồi. Thấy vẻ mặt của Phượng Thiên Hàn, tiểu Vũ không nhịn hỏi: “Ngươi tịch mịch sao?” nhưng tất nhiên đến lúc phát ra chỉ là những tiếng “Ẳng, ẳng…” Nàng ỉu xìu vì đoán hắn sẽ không hiểu lời nàng đâu, lại bị tiếng nói của hắn hấp dẫn “Người làm Hoàng đế đã định sẵn phải cô độc, xung quanh ta không có ai là thật lòng. Ngoại trừ cả ngày tính kế để lợi dụng người khác thì có lẽ, cuộc sống của ta đã chẳng còn gì nữa rồi. Cho nên, tiểu Vũ, hứa với ta đừng đi có được không? Ở lại làm bằng hữu của ta đi, ta sẽ không bắt ngươi phải thử đồ ăn nữa, thật sự ở lại cùng ta trong cái Hoàng cung giết người này đi…” Ánh mắt hắn nhìn nàng đầy chân thành. Tuy rằng nàng rất mong được trở về hiện đại, hoặc là tu tiên thành công trở lại làm Bách hoa tiên tử giống Vũ Tịch, nhưng là không hiểu vì sao, khi nhìn vào ánh mắt kia, nàng lại thấy nao lòng, nàng lại đồng ý. Tịch Vũ nàng sống suốt 4, 5 qua trong cô độc, nàng biết cảm giác không có người thân bên cạnh buồn biết bao, cho nên nàng đồng cảm với hắn, cho nên nàng đống ý hứa với hắn sẽ ở lại. “Ư…” (Ta hứa!) Nhận được lời hứa của nàng, Phượng Thiên Hàn liền cười vui vẻ. Chắc nàng không biết hắn hiểu đâu nhỉ…lời của nàng. Hắn từ nhỏ đã được truyền lại phương pháp tu tiên cho nên hắn có thể hiểu tiếng động vật. Nhưng là hắn biết, nàng thật không bình thường, nàng cũng là tu tiên giả. Lúc trước nàng cẩn thận xóa dấu vết nên hắn không biết được, nhưng vừa rồi, khi nàng chạy về, toàn thân đều là tiên khí, hơn nữa khi nàng biết cất tiếng hỏi hắn có tịch mịch không, hắn liền có thể chắc chắn, nàng không những là tu tiên giả mà còn là một tu tiên giả sắp phi thăng. Nhưng Phượng Thiên Hàn cũng không phải dạng vừa, hắn cũng sắp thành công rồi, hắn đã là bán tiên cho nên hắn tự hứa sẽ không để nàng vụt mất, hắn thật mong chờ được nhìn xem rốt cuộc nàng sẽ có hình dạng như thế nào.