Xuyên qua làm hoàng đế chi sủng vật
Chương 2 : Hắn tịch mịch! (thượng)
Sau khi Nam Cung Thiếu Dương bị người ta kéo đi rồi, Phượng Thiên Hàn cho tất cả người hầu lui ra. Giờ đây trong đại điện chỉ còn lại hắn cùng tiểu Vũ. Không khách khí giơ tay, cái mông nhỏ của tiểu Vũ bị hắn đánh một cái.
“Ẳng…” – tiểu Vũ tức giận kêu lên.
(Ngươi đánh ta làm gì?)
Thấy vẻ mặt kháng nghị của nàng, Phượng Thiên Hàn trực tiếp ngó lơ. ‘Bốp’ một tiếng, cái mông tròn tròn của tiểu Vũ lại bị đánh
“Ẳng…”
(Tên điên!)
“Ngươi có biết tội chưa?” – Thấy vẻ mặt như sắp cắn người của tiểu Vũ, Phượng Thiên Hàn lạnh giọng hỏi.
“Grừ…” – tiểu Vũ kháng nghị.
(Não ngươi bị nước vào sao?)
Đại Hoàng thượng của ta, người ta là chó đấy, ngươi có muốn ta nhận lỗi thì sao lại đánh vào mông ta? Ngươi còn không biết người ta như cái lon bia, bình thường đã tròn tròn ngắn ngắn rồi, bây giờ ngươi còn đánh không sợ người ta bẹp thành hình tròn sao?
Thấy ánh mắt khinh bỉ của tiểu Vũ, Phượng Thiên Hàn không thể tiếp tục đành nói: “Còn giả vô tội? Ngươi đừng biết lúc nãy là ai nhét đuôi vào tay thái y.”
Khụ, thì ra hắn nói cái này. Haha…chủ nhân thân yêu, người ta cũng chỉ muốn tự vệ thôi mà, ngươi cần gì phải nói thẳng ra thế. Vì sợ bản thân bị hắn làm thịt, tiểu Vũ liền trưng lên ánh mắt tròn vo đầy vẻ hối lỗi.
Thấy được ánh mắt tròn vo đầy hối lỗi của nàng, tâm Phượng Thiên Hàn không hiểu sao lại mền nhũn. Rốt cuộc đã bao nhiêu lâu rồi hắn mới được nhìn một đôi mắt trong sáng như thế? Có lẽ là từ 3 năm trước, khi hắn bắt đầu làm Hoàng thượng đi.
Mọi người trên thế gian này có lẽ đều cho rằng làm Hoàng đế là sung sướng, là đã có tất cả. Thật ra ngươi chẳng có gì cả. Xung quanh ngươi ngoài những kẻ muốn hại ngươi thì chỉ còn kẻ muốn a dua nịnh hót để cầu danh lợi. Có lẽ đó chính là lí do vì sao hắn lại trân trọng Thiếu Dương. Tên tiểu tử đó có hơi ngốc, nhiều khi lỗ mãng không quản ánh mắt người khác mà chỉ làm theo những gì mình thích, lại có những ý nghĩ kì quái nhưng là hắn cái gì cũng là thật lòng, chưa bao giờ giả dối, cũng là người duy nhất muốn làm bằng hữu đơn thuần với hắn mà không đòi hỏi gì.
Mắt trông thấy vị đế vương trước mặt trầm tư, tiểu Vũ thật sự lo lắng. Không phải hắn đang nghĩ làm sao để xử lí nàng đấy chứ?
“Ư…ư…” Dùng giọng dễ thương làm nũng, tiểu Vũ lấy cái chân ngắn cũn của mình cào cào vòng lòng bàn tay Phượng Thiên Hàn.
Nàng còn không muốn chết đâu. Cho dù nàng bây giờ chỉ là một con chó thử đồ ăn, nhưng là chủ nhân là Hoàng thượng đó, cẩm ý ngọc thực kiểu gì chẳng hưởng đủ, còn có nàng phải tiếp tục tu luyện để hoàn thành di nguyện của Vũ Tịch. ‘Không thành tiên cũng phải thành người’ là câu khẩu quyết hiện tại của tiểu Vũ.
Giật mình tỉnh lại, Phượng Thiên Hàn vô thức nắm lấy cái chân của tiểu Vũ, còn không quên tiện thể bóp bóp đệm thịt dưới chân nàng. Ừ, đúng là thoải mái thật.
Một lúc sau, dưới con mắt đầy trông đợi của tiểu Vũ, Phượng Thiên Hàn cuối cùng cũng mở lời vàng ngọc: “Lần này trẫm tạm tha cho ngươi, nhưng tội chết có thể miễn tội sống không thể tha, từ hôm nay ngươi chuyển đến Bàng Long điện ở với trẫm, để trẫm từ từ xem biểu hiện của ngươi.”
Thấy được vẻ mặt dung túng của Phượng Thiên Hàn, tiểu Vũ biết chuyện này đã xong rồi, nàng không cần lo lắng nữa. Nhưng đồng thời, tiểu Vũ cũng nắm được điểm yếu trong lòng đế vương.
Hắn cô đơn, quanh năm suốt tháng phải sống trong giả dối nên chán ghét. Hắn chỉ cần một người đơn thuần như tờ giấy trắng đến sống bên cạnh hắn, làm bạn cùng hắn ở trên vị trí tối thượng này là đủ. Thiếu Dương tính tình thẳng thắn, bộc trực lại có thể nắm được lòng của Phượng Thiên Hàn, 10 phần thì có 8 là do điều này làm nguyên nhân.
Có chút ngần ngại, tiểu Vũ thè cái lười hồng xinh của mình ra liếm tay hắn, coi như lời cảm ơn. Bàn tay của hắn to lớn đầy vết chai, có lẽ là do tập võ mà tạo thành. Thân nhiệt hắn ấm áp, lại tạo cho tiểu Vũ cảm giác an toàn khi dựa vào.
Cảm giác được trong lòng bàn tay mình xuất hiện cái gì đó âm ấm, lại ẩm ướt, phượng nhãn của Phượng Thiên Hàn liếc xuống, đúng lúc bắt gặp tiểu Vũ mang khuôn mặt ái ngại đang liếm tay hắn. Không hiểu sao lúc đó hắn lại không ném nàng đi. Hắn là người yêu thích sự sạch sẽ, chỉ cần có một chút bụi ở trên người hắn sẽ thấy khó chịu. Mà nay khi để tiểu cún này liếm tay mình, Phượng Thiên Hàn lại có cảm giác yêu thích.
Vươn bàn tay còn lại khẽ ấn đầu tiểu Vũ, Phượng Thiên Hàn sủng nịnh nói nhỏ: “Tiểu tử!”, khóe môi cũng nhẹ câu lên thành hình lưỡi liềm rồi lại từ từ vuốt thuận lông cho nàng.
Thoải mái hưởng thụ, đôi mắt hạnh của tiểu Vũ dần híp lại, nàng mơ màng nhích sâu vào trong lòng Phượng Thiên Hàn rồi lim dim nằm ngủ.
Thấy nàng đang mơ màng, Phượng Thiên Hàn đột nhiên cất tiếng hỏi: “Ngươi tên tiểu Vũ sao?”
“Ưm…” Khẽ kêu đáp lại, tiểu Vũ cho hắn một câu khẳng định.
“Vậy ngươi từng đi theo Thiếu Dương sao?” Mỗ nam tiếp tục hỏi
“Ưm…” Nàng vẫn tiếp tục đáp. Đang mơ màng thì có biết gì đâu, cái gì đúng thì não phản xạ lại, tự nhiên kêu thôi.
“Vậy ngươi thích hắn hơn trẫm sao?” Mỗ nam giở ra vẻ mặt tà ác.
“Ử…?” Theo bản năng, nàng lơ mơ ngẩng đầu lên.
Hắn đang hỏi cái gì thế? Nàng thích Thiếu Dương hơn hắn sao? Nghĩ nghĩ một chút, tiểu Vũ dứt khoát lắc đầu. Dù sao thì nàng cũng thuộc chủ quyền của hắn, nếu dám nói thích người ngoài hơn chủ tử của mình thì không phải cái mạng nhỏ này xong rồi sao, cho nên nàng làm sao không tranh thủ nịnh hót hắn tí, bảo toàn cái mạng nhỏ của mình.
Nghe được câu trả lời vừa ý, Phượng Thiên Hàn vừa lòng gật đầu, tiếp tục vuốt nhuận lông cho tiểu Vũ, mà mỗ nữ được chăm sóc được nhiên thoải mái hưởng thụ, trức tiếp bay vào giấc ngủ.
Trong mơ, nàng nhìn thấy bản thân vẫn còn chưa xuyên qua mà còn vào làm tại BFW, hơn nữa còn được chủ tịch thăng chức cho lên làm trưởng nhóm, nhận tiền lương là 2000 NDT. Oa~ bác Mao của nàng, thật nhiều bác Mao của nàng a~
Tiểu vũ vẫn sung sướng chìm vào trong giấc ngủ mà bỏ quên mất vị chủ nhân đang đen mặt của mình. Tại sao hả? Việc này đương nhiên không có quan hệ tới nàng, nàng không có làm cái gì hết mà là tại tên Thiếu Dương kia. Nếu không tại hắn gửi thư cho Phượng Thiên Hàn một mực nói cái gì nhất kiến chung tình, đau khổ vì bị chia cắt, còn có Phượng Thiên Hàn phải đối với nàng yêu thương nhất mực, phải chiều chuộng , v.v… thì nàng cũng chẳng bị Phượng Thiên Hàn trực tiếp vứt xó.
Huhu…không phải quan hệ lúc trước nàng gây dựng còn tốt sao? Thế nào đang ngủ lại bị hắn gọi người đem vứt vào xó Bàng Long cung, còn nói cái gì mà làm hắn mất hứng nên không được ăn cơm tối chứ.
Ấy, mà không phải nàng là chó thử đồ ăn cho hắn sao? Căn bản là nàng không được ăn cơm mà là phải đi thử độc cho hắn nga, thế nào lại không cho nàng ăn chẳng lẽ hắn tự thử? Tên tiểu tử này từ bao giờ lại đối tốt với tiểu Phì nhà hắn thế?
Trong lúc tiểu Vũ còn đang lơ mơ nằm trong xó Bàng Long cung thì ở chính điện, Phượng Thiên Hàn lại đang tức giận muốn giết người. Lí do rất đơn giản, hắn đang tức giận chuyện Thiếu Dương cùng tiểu Vũ ở sau lưng hắn vụng trộm mà đến bữa cơm, Đức công công lại hỏi hắn có cần đem tiểu Vũ lên thử độc không, lúc này hắn mới nhớ tiểu cún đó bị hắn cấm cơm. Nếu lúc này gọi người cho nàng lên thì không được, mà không gọi lên thì bữa cơm sẽ mang đến rất nhiều nguy cơ. Tâm đã rối nay càng rối hơn, Phượng Thiên Hàn không tự chủ tức giận.
============Ta là phân cách tuyến tác giả tám nhảm, bắt đầu==========
Đại ca ca Phượng Thiên Hàn thân mến, tiểu Vũ nhà ta vẫn còn là chó đó, ngươi thế nào lại nói nàng cũng Nam Cung Thiếu Dương ở đằng sau lưng ngươi vụng trộm? Bổn tác giả hỏi ngươi hai người đó, à không, một người một chó đó làm việc đấy thế nào? Chẳng lẽ là mắt đối mắt cũng làm được sao? Cho nên ta thật sự rất nghi ngờ trí thông minh của ngươi, không biết làm sao ngươi lại được làm nam chính nữa.
À mà không phải ngươi là do ta mở bàn tay vang ưu ái sao? Haizz, xem ra ta thật sự già rồi, lú lẫn rồi, đến chọn nam chính cũng không còn tốt nữa…
Độc giả: Phiền ngươi đừng tám nữa, quay về viết truyện cho chúng ta. Ngươi không cảm thấy mình thật phiền phức hay sao? Viết được mấy trang truyện mà lại quay ra tám rồi, làm hỏng cảm xúc của chúng ta.
Tác giả: Người ta là xúc động không kìm được, bây giờ lập tức bay về viết tiếp truyện cho mọi người, đừng rủa ta, ta rất tỉnh, cũng tất bình thường, chỉ là không kiềm chế được phải bôi bôi ra mấy dòng cảm xúc thôi.
============Ta là phân cách tuyến tác giả tám nhảm, kết thúc==========
“Các ngươi mang tiểu Vũ lại đây rồi lui ra ngoài hết cho trẫm, trẫm muốn tự mình trừng trị nó” Phượng Thiên Hàn tức giận nói, sát khí không kiềm chế được bay ra ngoài.
Đức công công nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của hắn liền lập tức ‘dạ, vâng’ đi làm, mà những người khác cũng sợ hãi rối rít chạy ra. Hoàng thượng tức giận không phải chuyện nhỏ. Nếu ngươi mà còn ở đấy thì không chừng sẽ bị giận lây, cái mạng không vì lí do gì mà bị mất, cho nên ai cũng là kẻ thức thời chạy đi trước.
Một lát sau Đức công công mang tiểu Vũ lại trước mặt Phượng Thiên Hàn rồi xin cáo lui chạy trước, để lại tiểu Vũ không biết gì đứng trước mặt Phượng Thiên Hàn.
Không khí trong điện im lặng đến quỷ dị, bỗng Phượng Thiên Hàn cất tiếng nói: “Lại đây!”
Tiểu Vũ không nhịn được sợ hãi mà run rẩy đi lại. Hoàng thượng soái ca, ngọc thụ lâm phong, tiêu sái anh tuấn, ta không có làm gì hết, ngươi đừng giết ta.
Nhưng mà nàng sợ hãi không được bao lâu thì đã bị Phượng Thiên Hàn bế lên, không những thế còn được hắn đưa đồ ăn lên tận miệng. Haizz, xem ra cho dù hắn có cáu nhưng mạng sống vẫn quan trọng, nàng vẫn phải thay hắn ăn trước cả bàn ăn này một lần. Dù sao thì kiểu gì chẳng chết, chi bằng chết trong sung sướng còn có tiền đồ hơn.
Không ngần ngại, tiểu Vũ liền nhanh chóng bày lên vẻ mặt thỏa mãn, không khách khí nằm trong lòng hắn hưởng thụ cuộc sống được mỹ nam hầu hạ. Đến khi nàng ăn thử xong hết các món ăn, Phượng Thiên Hàn lại cầm khăn tay lau miệng cho nàng.
Được ‘sủng ái’, tiểu Vũ liền đưa đôi mắt trong suốt đầy ý cười của mình nhìn lên Phượng Thiên Hàn. Cho dù hắn đối với nàng không được tốt như trong những cuốn tiểu thuyết nhưng mà cũng không bạc bẽo như lúc đầu. Nhưng nàng vui vẻ không được bao lâu liền thấy dạ dày khó chịu, một chất lỏng màu đỏ tươi từ phía cổ họng chảy ra, thấm ướt một mảng long bào.
Phượng Thiên Hàn khi nhìn thấy đôi mắt trong suốt kia không tự chủ mà yêu mến, nhưng đến khi nhìn thấy tiểu Vũ trong tay mình thổ huyết thì tâm không tự chủ thắt lại, hắn không muốn nàng đi mất.
“Người đâu, mau truyền thái y cho trẫm” Lòng không hiểu vì sao lại lo lắng, Phượng Thiên Hàn gào lên.
Nghe thấy tiếng của Hoàng thượng, một tiểu thái giám ngay lập tức dùng cả sinh mạng chạy đi, Hoàng thượng gào lên thật đáng sợ.
Nhẹ nhàng truyền chân khí cho tiểu Vũ, Phượng Thiên Hàn đang làm cho độc dược không xâm nhập vào tim của nàng. Một lát sau, vị thái y giỏi nhất của thái y viện chạy đến, Phượng Thiên Hàn liền thúc giục ông ta chữa trị cho tiểu Vũ.
Sau nửa canh giờ thi châm, tiểu Vũ cuối cùng cũng nôn ra máu đen, cả cơ thể coi như được cứu thoát khỏi cái chết. Cũng may nàng có tiên khí hộ thân, lại cộng thêm chân khí Phượng Thiên Hàn truyền cho nên mới không chết. Nếu nàng chỉ là một con chó bình thường, sợ rằng đã nhanh chóng đi chầu ông vải rồi.
Truyện khác cùng thể loại
225 chương
91 chương
137 chương
137 chương