Xuyên qua làm hoàng đế chi sủng vật
Chương 4 : Vũ tịch (ngoại truyện)
Từ thật nhiều năm trước, khi loài hoa bỉ ngạn bắt đầu mọc bên bờ Vong Xuyên thì mọi người đã nhìn thấy một gốc bỉ ngạn mọc phá cách khi trưởng thành giống cổ thụ. Hàng năm, cây không ra hoa mà ngược lại đón lấy ánh trăng mà tu tiên. Giữa nơi âm khí trùng trùng, gốc bỉ ngạn lại tự mình phát ra tiên khí, sau một vạn năm cuối cùng cũng độ kiếp thành công mà phi thăng lên trời làm Bách hoa tiên tử.
Nàng là Vũ Tịch, cây bỉ ngạn năm nào trưởng thành ở bên bờ Vong Xuyên, nhìn thấy bao cuộc chia li mà lòng dạ cũng mài thành sắt đá. Mạnh Bà thang ngày ngày nấu thừa đều đổ xuống gốc cây mà giờ đây, nàng cũng đã xóa bỏ hết tình niệm, hàng ngày an an ổn ổn là tiên tử.
Trong một lần vô tình, nàng gặp được hắn, Thượng thần cai quản bách hoa. Hai người lãnh đạm đối diện nhau. Hắn trêu nàng là gốc bỉ ngạn kì quái, nàng cung kính yên lặng nghe hắn nói, đến cuối cùng hai người lại lãnh đạm đi về hai phía.
Nàng không hiểu yêu là gì, cũng không cần hiểu. Nhưng là vì sao nàng càng vô tình, hắn càng hữu ý? Không phải nói hắn là vị tiên nhân có lòng dạ sắt đá nhất Thiên giới sao, vì sao lại cứ khăng khăng đi yêu nàng?
Nàng bị người ta ghen ghét, bị người ta đố kị cũng chỉ vì có được tình cảm của hắn. Hắn tuy rằng đều đứng ra bảo hộ nàng, giang rộng đôi tay ôm nàng vào lòng thật chặt, qua vạn năm lẳng lặng đi bên nàng, nhưng lại phải đứng nhìn nàng bị người ta hại đến hồn phách phiêu tán, tiên cốt gãy vụn, đến chân thân của nàng cũng bị sét đánh cháy khét.
Ngày đó nàng đi, ánh mắt cuối cùng lại nhìn hắn. Nàng thấy được ánh mắt tuyệt vọng đầy hận ý của hắn, không tự chủ mà đau lòng. Cho đến khi phát hiện ra bản thân là một con chó, nàng có liều mạng cố gắng cũng chỉ vì muốn được thành công một lần nữa, được quay lại ở bên hắn một lần nữa.
Nàng biết, sau khi nàng đi, hắn đều một mình cô độc ngồi bên cạnh chân thân của nàng lẳng lặng rơi nước mắt. Hắn muốn thành ma nhưng lại không được, hắn không muốn trở thành kẻ thù của nàng. Hắn cứ thế đau đớn sống qua ngày. Nàng cũng cô đơn ngày ngày nhìn lên ánh trăng kia, giống như lại nhìn thấy hắn đang đau khổ ngồi ở đó.
Cho đến khi nàng bị Hoàng đế một chưởng đánh chết, nàng cũng chỉ mong hắn có thể quên nàng, vui vẻ cùng tiêu dao mà sống tiếp.
Cuối cùng nàng cũng hiểu ra, trái tim nàng căn bản không thể sắt đá được tiếp, bởi vì ở đó đã có hình dáng của hắn rồi. Nàng vô tình đối với hắn nhưng lại không tự chủ để ý đến hành động của hắn, để ý đến cảm nhận của hắn. Nàng nếu như không yêu thì sao lại độ kiếp thất bại, tại sao lại đau lòng khi nhìn thấy ánh mắt đó của hắn? Nàng không yêu sao có thể liều mạng muốn gặp lại hắn? Tất cả đều là vì một chữ ‘ái’ mà nàng lại không nhận ra sớm hơn. Nàng không cần nói ba từ kia, nhưng là ba từ đó đã khắc sâu vào trong lòng nàng.
Chương này chỉ là ngoại truyện được đăng kèm chương 3 cho nên cực kì ngắn, mong mọi người đừng ghét bỏ nó.
Truyện khác cùng thể loại
225 chương
91 chương
137 chương
137 chương