Mà sau khi sống cả đời ở thế giới này, bị quản chế với pháp tắc (phát luật + quy tắc) của thời không (thời gian + không gian), người quản lý sẽ bị cưỡng chế mất đi ký ức, ở bên cạnh một người cả đời, đã là kết quả tốt nhất, não của một người không thể chịu được quá nhiều ký ức, vì không để mọi người lạc trong những ký ức đó, xóa hết tất cả ký ức có liên quan là cách suy nhất.
Tuy rằng việc này không giống như lời của người bình thường hay nhắc tới "Sau khi chết đầu thai, quên đi quá khứ", nhưng trên thực tế cũng có thể giải thích như vậy.
Bạch Tửu hơi chớp mắt.
Nói thật ra, cô tự nhận cảm giác của mình với Kỳ Phụng dừng lại ở người đàn ông này rất thú vị, không bài xích tiến thêm một bước với anh, nhưng lúc trước nói "Nếu trong một tiếng anh xuất hiện trước mặt tôi, sẽ cho câu trả lời khẳng định với câu hỏi của anh", bây giờ nghĩ lại, giống như lúc đó đầu nóng lên mới nói ra câu này.
Cô cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng mà cô chỉ cho anh một tiếng, muốn tìm được nhà cô không đơn giản như vậy, lỡ như anh không tìm thấy, vậy có nên làm gì để tiến thêm một bước đây.
Bạch Tửu đang do dự, thình lình nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Cô lại nhìn thời gian, mới qua hai mươi phút mà thôi, hẳn là... Không thể nào.
Chuông cửa lại vang lên.
Cô chần chờ một lát, đeo dép lê đi ra thư phòng, không lâu đã tới cửa, tay đặt trên ổ khóa dừng một giây, cuối cùng vẫn mở cửa.
Cô nghe thấy tiếng thở dốc.
Bạch Tửu lại ngước mắt, xuất hiện ở trước mắt đúng là người đàn ông thích mặc đồ đen, mái tóc hơi loạn, hơi hơi che mắt, ngực hơi hơi phập phồng, đây là lần đầu tiên, cảm giác anh cho cô không phải âm trầm, mà tràn đầy sức sống.
Cô nghĩ tới nam sinh trên sân bóng rổ, tùy ý, lại thanh xuân dào dạt.
Nhưng bây giờ nhìn thấy anh, Bạch Tửu vẫn hơi sửng sốt, "Anh... Chạy lên?"
"Ừ." Anh gật đầu, biểu tình nghiêm trọng, giống như thế giới không còn trà sữa nữa vậy.
Khóe môi Bạch Tửu cong lên, "Đây là tầng mười chín..."
"Thang máy quá chậm."
"Được rồi..." Cô lại nghĩ tới chuyện gì đó, hỏi: "Ở đây bảo an rất tốt, không có thẻ anh vào bằng cách nào?"
Hơi thở của anh dần dần bình phục, nhẹ nhàng nói: "Trên đường đi tôi hack hệ thống."
Bạch Tửu lạnh mặt.
Anh nhìn cô không nói, thần sắc trang trọng mà lại chăm chú, làm người hoài nghi có phải anh lập tức sẽ nói anh đã phá sản, không mua nổi trà sữa hay không.
Loại khí tràng của anh bây giờ, không giống "không có cảm giác tồn tại gì" như trước kia.
Không hiểu sao cô hơi hoảng hốt.
Không khí dường như cũng chìm vào im lặng.
Bạch Tửu ho nhẹ một tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh xấu hổ này, cô điều chỉnh lại biểu tình, khóe môi cong lên, "Được rồi, xét thấy anh tìm được tôi trong vòng một tiếng, anh có điều gì muốn hỏi tôi?"
"Có thể đưa sổ hộ khẩu và chứng minh thư của em cho tôi không?"
Cô hơi giật mình, đây là vấn đề ngoài dự đoán, vậy nên cô hỏi: "Anh lấy sổ hộ khẩu và chứng minh thư của tôi làm gì?"
"Đi Cục Dân Chính lãnh chứng."
Khi anh trả lời, ánh mắt nhìn cô giống như phát hiện ra một cốc trà sữa thành tinh, mà anh cầm một sợi dây thừng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng tìm được cơ hội trói lại.
Bạch Tửu không nói gì, cô cảm thấy hình như mình quá non nớt rồi.
Rốt cuộc là điều gì cho cô tự tin để cho rằng người đàn ông này sẽ hỏi một vấn đề ngu xuẩn như "Em có đồng ý làm bạn gái của tôi không"?
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Điền vào chỗ trống
Ngay trong nháy mắt này, hắn bỗng nhiên cảm thấy cho dù tất cả trà sữa trên thế giới này đều biến mất, cũng...
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
53 chương
109 chương
51 chương