Tay Phong Thần ôm ngực, cảm giác ngực truyền đến đau đớn, toàn thân như bị cắn đau, cảm giác sắp hít thở không thông.
Sắc mặt Phong Thần tái nhợt, mặt lại không chút thay đổi, làm cho người ta cảm thấy người đang thống khổ kia không phải nàng.
Phong Thần cắn chặt môi, huyết màu đen lại theo khóe miệng không tự giác mà chảy ra nói:"Rốt cục...!Giải thoát rồi...." Phong Thần dựa vào gốc cây ngồi, mồm to thở phì phò, trái tim bệnh cái gì, thật sự rất thống khổ.
Coi như qua thật lâu, lại coi như một lát sau, ta chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, nghĩ có phải hay không đã đến địa phủ, đột nhiên cảm thấy ngực một trận đau đớn.
Đau làm ta "ngao" một tiếng kêu lên, ta không phải đã chết sao! Ta như thế nào còn có thể đau đây?
Đang lúc ta buồn bực, ta nghe được thanh âm của người bên cạnh làm ta kinh động, người nọ nghe được thanh âm của ta, quát to một tiếng chạy đi ra ngoài, vừa chạy vừa kêu
"Thiếu gia tỉnh! Thiếu gia tỉnh!" Ta còn đang nghi hoặc vừa rồi người nọ nói thiếu gia là ai, một trận tiếng bước chân liền truyền đến, ta cố gắng đem ánh mắt mở ra một chút, ánh sáng mãnh liệt làm ánh mắt sinh đau, híp mắt, ta đợi khi thích ứng được ánh sáng, liền mở to mắt đánh giá bốn phía.
Phòng lớn gần như bằng cả sân bóng rổ, cột giường chạm trổ, bốn phía đều là trang trí tinh xảo, lại đều được làm bằng gỗ, hơn nữa mấy thứ này trong TV đều là đồ dùng cổ đại.
Không đợi ta tiếp tục đánh giá, ngoài cửa liền truyền ra một tiếng "Công chúa giá lâm!"
Theo sau cửa bị người đẩy ra đi vào mười mấy người.
Một nữ tử đi trước thân mặc cung trang màu vàng nhạt đã đi tới, phía sau đi theo vài lão nhân, cùng vài nữ tử mặc trang phục màu lam.
Nữ tữ mặc trang phục màu vàng nhạt đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn người trên giường đang dùng loại ánh mắt mê mang cùng nghi hoặc nhìn nàng, hỏi:"Tỉnh?" Thanh âm trầm ổn mềm nhẹ, làm cho người ta không tự giác đã muốn chìm đắm trong thanh âm của nữ tử kia.
Ta nhìn vị nữ tử trước mặt này, trong lòng một trận kinh diễm, mi như trăng rằm, mắt như hồ sâu không thấy đáy, lại làm cho người ta cảm thấy phi thường thường trong suốt, cái mũi cao thẳng, môi đỏ tươi như hoa anh đào, hết thảy đều là hoàn mỹ.
Khuynh quốc khuynh thành, ta chỉ có thể sử dụng bốn chữ này để hình dung nữ tử này.
Mà nghe được câu hỏi của nàng kia, ta lúc này mới nhìn về phía những người mặc trang phục này, thế nhưng tất cả đều là cổ trang! Nghĩ đến chính mình không chết, còn xuyên qua!
Khóe miệng run rẩy ta nhìn nữ tử kia hỏi:"Ta là ai? Nơi này là triều đại gì?" Trong lòng cầu nguyện hy vọng là triều đại nàng quen thuộc, nhưng là lời nữ tử kia nói ra lại làm cho hy vọng của ta trở nên xa vời......!Nghĩ đến đây mặt ta xám như tro tàn.
Nữ tử kia nghe được câu hỏi của ta cùng cái loại biểu tình như thấy quỷ của ta, hơi nhíu hạ mi, nhưng vẫn là trả lời vấn đề của ta:"Nơi này là Phượng Nguyệt quốc, hiện tại là Phượng Tấn năm thứ mười hai, ngươi là Phò mã của ta, Phong Mị Nghiêu."
Lãnh Vận Tình cau mày nhìn một vị lão nhân mặc triều phục bên cạnh hỏi:"Phò mã đây là có chuyện gì?" Lão nhân kia vừa nghe trả lời:"Công chúa, lão phu đoán rằng, Phò mã sợ là mất trí nhớ, chính là không nhớ rõ sự tình gì..."
"Cũng không thể trị được?" Lãnh Vận Tình híp mắt nhìn Thái y kia, ánh mắt sắc bén làm cho Thái y kia run run không thôi lại vẫn là kiên trì tiếp tục trả lời:"Loại tình huống này thần lúc trước cũng gặp qua, này mất trí nhớ qua một đoạn thời gian sẽ nhớ lại, có khi...!cũng là cả đời đều không nhớ gì cả." Nói mấy câu xong, trên lưng lại sớm bị mồ hôi làm ướt đẫm, có thể thấy được có bao nhiêu sợ hãi.
Mà ta lúc nghe đến nữ tử này nói chính mình là Phò mã của nàng, trong lòng cả kinh, lặng lẽ đem tay vừa mới nâng lên giấu lại hướng phía thân thể của chính mình, như sợ đụng đến một loại gì đó.
Sờ soạng nửa ngày, vùng đất bằng phẳng, hoàn hảo hoàn hảo, ta thở phào nhẹ nhõm sau cũng là kinh hồn, nếu chính mình bị người phát hiện là thân phận nữ tử nên làm cái gì bây giờ?
Kia là tội khi quân a! Thân thể chủ nhân này sao lại có can đảm lớn như vậy đây, ngươi nói ngươi đã chết, thế nhưng còn lưu cho ta cái chuyện nghĩ đến là sẽ liền rơi đầu a.
Này nếu như bị phát hiện sẽ là tử tội, ta cũng không tưởng sẽ chết tại nơi cổ đại không rõ ràng này a, tuy lúc trước là có nghĩ qua chết, nhưng ý niệm kia ở trong đầu đã đem sinh mệnh muốn đánh mất một lần.
Cho nên có thể lại có được sinh mệnh, ta cũng biết rõ là sinh mệnh đáng quý, nếu đã chết thì chỉ có chết thật.
Ta trước để cho thân thể tốt hơn sau sẽ lên kế hoạch đào tẩu, công chúa kia liền nói:"Phò mã thân thể tốt chứ?" Nói xong vừa muốn đưa tay đặt ở trên tay của ta, ta liền thật tự nhiên dời tay né, trả lời:"Đa tạ công chúa quan tâm, thân mình đã muốn tốt hơn nhiều." Lãnh Vận Tình nhìn tay đang giơ lên, híp mắt, trong mắt lộ ra hàn quang làm cho ta không khỏi một trận tim đập nhanh, lại kiên định muốn lên kế hoạch chạy trốn, công chúa này thật sự là rất khủng bố! Đều nói người hoàng gia là vô tình nhất, vẫn là không nên cùng công chúa có quan hệ nào.
Ta làm bộ như mệt muốn chết nói:"Công chúa, tại hạ mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi." Thật rõ là lệnh đuổi khách.
Lãnh Vận Tình thu tay nói:"Hôm nay Lâm đại phu không có tới, để cho Thái y bắt mạch xem cho ngươi một chút đi." Thanh âm rõ ràng lạnh truyền xuống dưới.
Ta vừa nghe, lui nhanh vào trong góc giường, lại phất tay đem tay của Thái y muốn tới bắt mạch đẩy ra, sau phất tay đối với Thái y kêu lên:"Ngươi đừng lại đây, đừng tới đây a!" Giỡn sao, nếu như bị chẩn ra ta là thân phận nữ tử liền xong đời!
Ta đối công chúa kêu lên:"Công chúa, tại hạ thân thể đã không có gì đáng ngại, không cần bắt mạch." Lãnh Vận Tình cau mày nhìn chằm chằm vào ta, thẳng đến đem tóc gáy của ta đứng thẳng mới dời mắt nói:"Nếu Phò mã đã tốt rồi vậy nghỉ ngơi đi." Nói xong liền dẫn theo một đám người đi ra ngoài.
Mà người vừa rồi đi ra ngoài hô to thiếu gia tỉnh lại còn đứng ở bên giường, mắt mang nước mắt u oán nhìn ta, bộ dáng điềm đạm đáng yêu làm cho ta không khỏi có loại cảm giác tội ác, liền nói:"Ngươi tên gì?" Người nọ vừa nghe lại khóc lợi hại hơn, vừa khóc vừa dùng ánh mắt u oán nhìn ta.
Ta một trận run sợ, đoán chủ nhân thân thể này không phải lúc trước làm chuyện gì có lỗi với tiểu cô nương này chứ?
Lúc này cô gái kia mới nghẹn ngào trả lời:"Nô tỳ kêu Cửu Nhi, từ nhỏ đã hầu hạ thiếu gia, thiếu gia, ngài thật sự không biết nô tỳ sao?" Nói xong còn mang bộ dáng oán phụ nhìn ta, ta da gà nổi lên một thân, kêu lên:"Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, giống như ta khi dễ ngươi vậy, ta cái gì cũng không nhớ rõ, hiện tại ta hỏi ngươi cái gì, ngươi đều phải trả lời."
Cửu nhi gật đầu nói:"Thiếu gia muốn hỏi cái gì?"
Ta liền như pháo nổ liên tục hỏi:"Ta là ai, tại sao lại là Phò mã, còn có cái kia công chúa gọi là gì, hiện tại là thế cục nào." Thông qua Cửu nhi trả lời ta liền biết tình huống hiện tại.
Nơi này là Phượng Nguyệt quốc, phía tây còn có Chu Tước quốc cùng phía nam Bạch Hổ quốc và phía đông là Thanh Long quốc, tứ quốc cũng không có chiến sự, mà quốc gia mạnh nhất đó là
Phượng Nguyệt quốc, là đứng đầu tứ quốc, truyền thuyết nói hoàng đế tứ quốc đều là huynh đệ, mà bởi vì tranh đấu ngôi vị hoàng đế mới phân thành bốn đại quốc.
Mà hoàng đế Phượng Nguyệt quốc Lãnh Thiên là vị hoàng đế cần chính yêu dân lại rất mưu lược, khiến cho Phượng Nguyệt quốc càng ngày càng mạnh, hủ bại tham quan cũng rất ít, cho nên mới có ngày hôm nay đứng đầu tứ quốc.
Tuy là đứng đầu tứ quốc, Lãnh Thiên lại không có nhiều con nối dòng, chỉ có một nam tử cùng một ngũ nử tữ, trong đó Ngũ công chúa cùng đương kim Thái tử là do hoàng hậu sinh, đều được Lãnh Thiên sủng ái, mà thái tử cũng thực sủng ái ngũ công chúa, trong đó trừ bỏ Ngũ công chúa ra toàn bộ đều thành thân.
Cũng chỉ còn lại Ngũ công chúa, khi đó ngũ công chúa đã muốn mười sáu tuổi đã đến tuổi phải thành thân, hơn nữa bởi vì Ngũ công chúa tướng mạo khuynh thành, cho nên người đến cầu thân chỗ nào cũng có, nhưng Hoàng Thượng lại thật sủng ái Ngũ công chúa cho nên cũng chưa đáp ứng, thẳng đến nửa tháng trước.
Cửu Nhi nói tới đây dừng một chút, ta cho nàng uống một ngụm trà lại tiếp tục giảng, nói:"Thẳng đến nửa tháng trước thiếu gia ngươi trở lại kinh thành, vừa lúc đụng phải công chúa đi ra dạo phố, người lúc ấy nhìn đến công chúa tướng mạo khuynh thành mà bị thiếu gia của Hộ Bộ Thị Lang đùa giỡn."
Cửu Nhi nói đến mấu chốt lại tạm dừng, ta vội hỏi nói:"Sau đó thì sao?" Sẽ không là Ngũ công chúa cùng chủ nhân thân thể này bất ngờ gặp gỡ?
Cửu Nhi nói:"Sau đó thiếu gia ngươi liền động thủ, đem thiếu gia Hộ Bộ Thị Lang ngăn lại rồi đánh, lại thật ôn nhu hỏi công chúa có bị gì hay không, công chúa đã nói không có việc gì, sau đó thiếu gia ngươi liền đề nghị đưa công chúa về nhà, nhưng công chúa không đồng ý."
Ta cau mày nói:"Này cùng ta trở thành Phò mã của Ngũ công chúa có quan hệ gì?"
Cửu Nhi đáp:"Thiếu gia đừng nóng vội, kỳ thật thiếu gia trước kia thật háo sắc, bởi vì thiếu gia bộ dạng thực tuấn lãng hơn nữa miệng lại ngọt, cho nên có rất nhiều nữ tử đều đối thiếu gia ái mộ......"
"Dừng, cái gì bảo ta háo sắc? Còn có, ngươi nói ngươi là từ nhỏ ở bên người hầu hạ ta, ngươi hẳn biết ta là......." Ta không nói gì đánh gãy lời của nàng, lại chỉ chỉ chính mình nói.
Này cái gì thôi, thân thể này rõ ràng là thân nữ tử thôi.
Cửu Nhi nhìn đến động tác của ta liền biết ta nói là cái gì, cảnh giác nhìn nhìn bốn phía, phát hiện không có người mới nhỏ giọng hỏi ta:"Thiếu gia ngươi là hỏi ngươi vì sao là nữ tử sao?"
Ta mãnh liệt gật đầu, hỏi:"Đúng, vì cái gì?" Ta vẫn không rõ được chính là chuyện này, vì sao ta là nữ tử lại làm Phò mã.
Cửu Nhi thở dài chậm rãi nói.
Phụ thân ta là Phong Lâm Vũ, là vị đại tướng quân, mà bởi vì Phong Lâm Vũ có ba người phu nhân, ngoài mẫu thân của ta là Lâm Tú Nhu còn lại là chính thất, mẫu thân của ta chỉ là vì người trong nhà nên mới cưới, cho nên Lâm Phong Vũ cũng không thích mẫu thân, từ đêm động phòng đó về sau không có đến phòng mẫu thân nữa, nhưng là bởi vì một đêm động phòng kia mới có ta.
Mẫu thân thời điểm sinh hạ ta bà mụ vui sướng nói:"Chúc mừng Vương phi, là vị tiểu quận chúa." Mà mẫu thân nghe thế cũng là lộ ra ưu sầu, ngược lại nói với bà mụ:"Bà mụ, sinh hạ là nam hài, nhớ kỹ."
Mà bà mụ nghe như thế nhất thời kinh hách, nói:"Vương phi này rõ ràng là vị tiểu quận chúa, như thế nào có thể là nam hài đây!"
Mẫu thân lại cầu xin nói:"Ta cầu ngươi, hãy nói là một nam hài." Bà mụ thở dài thật mạnh nói:"Thôi thôi, là một nam hài, là một nam hài, về sau ta liền làm bà vú của nàng a." Lúc ấy Vương gia căn bản không ở trong phủ mà là đi hoàng cung cùng hoàng đế chơi cờ, cứ như vậy giấu diếm, mà ta liền từ nhỏ nữ phẫn nam trang đến nay.
Ta nghe xong sau mới thở dài, cái này nói ta từ nhỏ chính là nữ phẫn nam trang, hơn nữa ngay cả thân thể của ta, phụ thân cũng không biết ta là nữ tử.
Ta lại hỏi:"Vì sao ta lúc nãy tỉnh lại không gặp đến mẫu thân của ta cùng phụ thân đây? Còn có ngươi như thế nào biết chuyện của ta?"
Cửu Nhi nghe ta nói, đáp:"Phu nhân một năm trước đã qua đời, mà tướng quân sợ là sẽ không đến đây." Ta vừa nghe, trong lòng cười lạnh:"Khá lắm phụ thân máu lạnh, người con này đều nhanh sắp chết cũng không đến liếc mắt nhìn một cái, ta đây về sau chạy thoát, cũng không quản đến sống chết của ngươi"
"Như vậy......!Ta lại vì cái gì biến thành Phò mã đây?" Cửu Nhi nghe xong nghi vấn của ta đáp:"Thiếu gia lúc ở trong thành nhìn đến công chúa, công chúa là thân nam trang......"
"Khoan đã, ngươi nói ta cùng với công chúa gặp mặt, kia công chúa là thân nam trang, thiếu gia Hộ Bộ Thị Lang lúc ấy không phải đang đùa giỡn hắn sao?" Thân nam trang, tại cổ đại này hẳn là không dễ nhìn ra, vậy hẳn là......
Cửu Nhi vừa nghe liền cười nói:"Thiếu gia, thiếu gia Hộ Bộ Thị Lang kia thích nam sắc toàn thành đều biết chuyện này, cho nên lúc ấy đùa giỡn công chúa là thật bình thường."
Ta vừa nghe, quả nhiên! Tiếp theo lại hỏi:"Kia sau đây? Sau ta lại như thế nào biến thành Phò mã?" Cửu Nhi ngồi ở trên ghế từ từ nói xong chuyện đã xảy ra lúc trước.
Bởi vì ta nữ phẫn nam trang rất nhiều năm, cho nên có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra công chúa là nữ phẫn nam trang, cho nên bản lĩnh háo sắc của ta phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, Cửu Nhi nói đến này, nhìn đến gân xanh che kín cái trán của ta, liền không dám nói.
Nhảy tới đoạn anh hùng cứu mỹ nhân kia, chỉ nhìn quyền ảnh chớp động, thiếu gia Hộ Bộ Thị Lang liền ngã xuống đất không dậy nổi, mà ta liền đến bên cạnh công chúa tao nhã đối với công chúa nhẹ giọng hỏi:"Vị huynh đài này, ngươi không sao chứ?"
Mà công chúa đối với ta củng hạ quyền nói:"Đa tạ huynh đài cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích."
Ta liền lắc lắc cây quạt ôn nhu nói:"Công tử có thời gian sao? Tiểu sinh cùng công tử coi như có duyên, muốn cùng công tử làm bằng hữu, xin hỏi công tử kêu họ danh gì, để tiểu sinh tìm công tử uống rượu."
Mà công chúa cũng nói:"Ha ha, không thành vấn đề, tại hạ yêu thích kết giao bằng hữu, tại hạ Thanh Vận huynh đài gọi là gì đây?"
Ta cũng mỉm cười [ nghe Cửu Nhi miêu tả ta ngay lúc đó mỉm cười thực đáng khinh.] trả lời:"Diệu Nghiêu, ha ha, tiểu sinh đưa công tử hồi phủ như thế nào?" Nói xong ta bắt đầu cước bộ tới gần công chúa, mà công chúa lại lui về phía sau từng bước bảo trì khoảng cách uyển cự nói:"Đa tạ công tử, bất quá tại hạ có chút chuyện quan trọng muốn làm, chỉ có thể từ chối ý tốt của công tử."
Nghe thế, ta không khỏi vô lực, ta nghĩ là ta đã biết vì cái gì lại trở thành Phò mã, không muốn biết lịch sự tình cảm trước kia của chủ nhân thân thể cùng công chúa a!
Ta xem Cửu Nhi không có ý tứ dừng lại, rõ ràng hét lớn một tiếng:"Ta là muốn biết ta vì cái gì lại biến thành Phò mã, mà không phải lịch sử của ta cùng công chúa!" Cửu nhi bị tiếng rống to của ta dọa đến trên ghế té xuống.
Cửu Nhi run run ngồi xong, sau đó mới đứng đắn nói về chuyện ta vì sao biến thành Phò mã.
Đó là buổi tối một tháng trước, đến sinh nhật công chúa, Hoàng Thượng liền tính lúc này thay công chúa chiêu cái hiền tế, dù sủng ái như thế nào, cũng không thể cả đời không lấy chồng, cho nên khiến cho đại thần mang theo người nhà đến dự tiệc, bởi vì lúc trước ta cũng hồi kinh, cho nên Hoàng Thượng cũng kêu ta tham gia, phụ thân cũng mang theo ta đi dự tiệc.
Nhưng là ta cũng không nguyện đi, bởi vì ta là thân nữ nhi, nếu bị phát hiện, kia nhưng là tru di cửu tộc, nhưng là vị tướng quân này lại không biết con của mình là nữ tử, cho nên là cứng rắn lôi ta đi.
Nhưng mà ta lại ở bữa tiệc thấy được Ngũ công chúa thân nữ trang, mà ta lúc ấy cũng liếc mắt một cái liền nhận ra nữ tử ấy là người trước kia nữ phẫn nam trang[ theo Cửu nhi miêu tả đó là ta khờ.].
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
46 chương
173 chương
4 chương
14 chương