Ngô Xuyên nhìn người ngồi ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm màn hình máy tính ngẩn người, lại nhìn cốc trà sữa rơi trên sàn nhà, cậu lắc lắc đầu. Trong mắt Ngô Xuyên, gần đây hình như Kỳ Phụng trúng tà, đầu tiên là like một bức ảnh mười tám cộng mình là nam chính trong đó trên Weibo, lại đổi ID game thành cái gì mà Kỳ Bạch Không Thể Hủy, rất có xu thế trở thành fan CP Kỳ Bạch, còn nhớ lúc trước Kỳ Phụng nói Bạch Tửu không thú vị, cái dáng vẻ này, cũng không giống như là không thú vị. Ngô Xuyên không nhịn được lắc đầu, quả nhiên Kỳ Phụng đã tới tuổi hứng thú với phụ nữ a, nhưng mà phụ nữ có gì tốt chứ, còn không thú vị bằng số liệu. "Tổng giám đốc Ngô..." Nhân viên rót trà đi ngang qua, đứng phía sau Ngô Xuyên, sắc mặt quái dị nói: "Anh đang dùng cách mới để làm số liệu sao?" Ngô Xuyên hơi dừng lại, lấy lại tinh thần nhìn màn hình máy tính của mình, cậu ngồi trước máy tính gõ nửa ngày nào phải số liệu gì, rõ ràng là tiếng Trung, hơn nữa chỉ có hai chữ lặp đi lặp lại. Mạnh Lan. Thoạt nhìn là tên của một người phụ nữ. Nhân viên phía sau Ngô Xuyên hình như suy nghĩ gì đó, sắc mặt của cậu sớm đã rất mất tự nhiên, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, là do tự cậu dọa mình. Lúc này, một bóng người xẹt qua trước mắt cậu, lại nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Kỳ Phụng đi ra văn phòng, cậu gọi Kỳ Phụng một tiếng, nhưng người đang vội vã rời đi tất nhiên sẽ không quan tâm tới Ngô Xuyên. Nhiên viên tò mò hỏi: "Gấp như vậy là muốn đi đâu vậy?" "Người ta là Boss, dù anh muốn đi đâu làm gì, chúng ta đều không thể quản được." Nhân viên nghĩ lại cũng đúng, lại rất có lòng hiếu học hỏi: "Tổng giám đốc Ngô, anh vừa gõ cái kia..." "Không có gì cả." Ngô Xuyên quyết đoán rút dây điện, máy tính lập tức đen xì, da mặt dày nói: "Cậu nhìn nhầm rồi." Nhân viên thông minh im lặng rời đi. Bạch Tửu ngồi trước máy tính, cô không chú ý tới phòng phát sóng trực tiếp tăng thêm mấy trăm nghìn người xem chỉ trong thời gian ngắn, ngay cả di động vang lên vài lần cũng lười nghe, cô đoán chắc chắn là chị Lan gọi, bởi vì câu cô nói khi đang phát sóng trực tiếp, tràn ngập ám chỉ. Nhưng cô lại càng hưng phấn. Không theo khuôn phép cũ, mà một tay làm trường hợp trở nên không thể khống chế, loại cảm giác này rất kích thích. Hai chân đặt trên ghế một tay vuốt cằm, khóe môi mỉm cười chưa từng biến mất, Kỳ Phụng người này, lúc bắt đầu cô chỉ cảm thấy anh rất tang thương, nhưng sau đó cô phát hiện mình đã nhầm, nói đúng ra, người đàn ông này rất muộn tao, còn... Rất đáng yêu. Nếu muốn hỏi Bạch Tửu coi tình yêu là gì, cô có thể trực tiếp nói cô cũng không biết tình yêu là gì, đương nhiên, cô và Kỳ Phụng cũng chưa đạt tới "tình yêu", cô chỉ cảm thấy thích anh mà thôi, nhưng cô cũng không bài xích sự phát triển của nó, tình cảm phải từng chút từng chút vun đắp, cô cũng không thuộc phái nhất kiến chung tình, cũng không phải người thanh tâm quả dục tâm lặng như nước, cô sống cả đời trong thế giới nhiệm vụ, yêu đương có thể làm tâm tình sung sướng, vì sao phải từ chối? Giống như những người khác, cho dù không nhận nhiệm vụ công lược, nhưng khi gặp người làm mình rung động, bọn họ cũng sẽ không để ý mà ở bên cạnh người này cả đời. (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ Câu hỏi của anh Kỳ là gì nào???