Xuyên nhanh, ký chủ không tầm thường
Chương 129 : Cương thi đại náo tu chân giới ( 18 ).
Một lúc sau Lâm Song ôm tay ngã xuống mặt đất, phần cánh tay bị cắt đứt đột nhiên phát lên những tiếng xèo xèo kì lạ.
"Lâm Chân, Lâm Song, anh em ruột họ Lâm, có quan hệ loạn luân với nhau.
Nghề nghiệp: làm ăn trộm, đã từng trộm nhiều báu vật quý giá do yêu cầu của các ông lớn.
Trong một lần đi chơi bằng cơ giáp vừa mua được thì gặp phải hố đen cuối cùng bị cuốn đến tu chân giới, ba năm qua sống được là nhờ các linh thạch, đan dược... của các tu sĩ đã bị giết chết." 000 đột nhiên lại ngoi lên nữa, giọng điệu máy móc có chút tức giận.
Sau khi Vân Yến trói xong hai người họ vào cây cùng băng bó sơ sơ cho hai người liền đọc lên số thông tin mà hệ thống cung cấp cho mình.
Vân Yến nheo mắt: "Loạn luân? Cả hai người là anh em ruột lại làm những việc như thế?"
"Hừ." 000 không thèm trả lời, hừ lạnh một tiếng rồi offline.
Vân Yến: "..."
Vân Yến vươn mắt nhìn hai người trước mặt mình, bình tĩnh hỏi: "Hai người muốn chết kiểu gì? Độc, cắt, đốt, chặt?" Giọng điệu cô như đang nói chuyện với người bạn cũ.
"Ta khuyên ngươi thả ta ra trước khi..." Lâm Song trừng mắt cô.
"Trước khi? Trước khi gì?" Vân Yến híp mắt hỏi lại.
"Trước khi ta bảo đồng bọn đến đây giết ngươi, nếu như mà chúng ta chết, nhất định cũng sẽ kéo ngươi theo cùng!" Lâm Song la thét.
"Ừm, vậy ta chờ đồng bọn của hai ngươi đến rồi giết hết cả bọn luôn nhé, không cần cảm ơn ta đâu." Cô che miệng khúc khích cười.
Lâm Song nhất thời nghẹn họng với suy nghĩ của Vân Yến, hiểm ác trừng mắt với cô.
Vân Yến vươn kiếm đến trước mặt Lâm Chân, nhẹ nhàng nói: "Cô đẹp, cô chết trước."
Dứt câu, Lâm Chân đã sợ đến bật khóc nức nở, đầu liên tục lắc lư: "Tôi không đẹp, xin cô... tôi không đẹp đâu!"
Ngay lập tức Lâm Song chắn trước người Lâm Chân, chất giọng yếu nhược vang lên: "Ngươi dám giết Chân Chân thì ta sẽ liều chết với ngươi!"
"Vậy là ngươi muốn chết trước rồi." Vân Yến hơi nhướng mày, lắc lắc tay cầm kiếm.
\_\_\_\_
Hai cái xác nam nhân và nữ nhân đứt đầu nằm la liệt phía trước mặt Vân Yến, cô nhìn cái cỗ cơ giáp và hai cái xác chết này, trong đầu suy nghĩ vài chuyện.
"Chủ nhân." Kim Bảo đụng chân cô, kêu lên một tiếng.
"Kim Bảo, mi biết phun lửa đúng không?" Cô đột ngột hỏi nó.
"Vâng." Kim Bảo nghiêng đầu, sao tự nhiên chủ nhân lại hỏi vậy.
"Phun đi." Vân Yến chỉ vào cỗ cơ giáp, rồi lại chỉ vào hai xác chết.
Kim Bảo há to miệng, một đoàn lửa nóng màu đen bao quanh lấy cỗ cơ giáp cùng hai xác chết, mau chóng thiêu rụi hết, ngay cả tro cũng không còn.
000 lật bàn, thao tác này quá là không đúng với một con rùa!!!
Mà hình như ký chủ nói Kim Bảo cũng không hẳn là rùa... Vậy là quái vật chắc?
Hệ thống đang cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện ở đây, Vân Yến liền ngồi xuống lấy một tờ giấy từ trong không gian ra xem xét.
"Hồi Sinh Quyết và tủy của Yêu Vương..." Cô nhìn vào danh sách đã được liệt kê những thứ cần để cứu nam chính sau này, đọc lên hai thứ đứng đầu danh sách.
Hồi Sinh Quyết thì cô chỉ cần đi đến dòng sông của Nam Trực Thượng Tiên, nơi mà ông ta đã bỏ lại mấy bảo vật quý hiếm để lấy là được.
Còn tủy của Yêu Vương... Hay là cô rút hết tủy của Yêu Vương ra luôn nhỉ?
Mọi việc tính sau vậy, trời sắp tối rồi.
Vân Yến nhìn bầu trời đang dần tối lại, đáy mắt là một mảnh yên tĩnh kì lạ.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tại thành Viện Nghê.
"Cuối cùng cũng tìm ra được cậu!" Tiêu Cẩm Nghi cùng Phó Khinh một thân hắc y phục, nhan sắc chim sa cá lặn, đứng một chỗ cũng đã rất nổi bật.
Tạ Hiên thấy vậy càng không thèm quay đầu lại, tiếp tục sải chân bước đi cùng Linh Du.
"Tạ Hiên, tại sao cậu không đứng chờ chúng tôi ở khách điếm!" Tiêu Cẩm Nghi mau chóng bước đi theo, trong lòng cực kì buồn phiền cùng chán ghét.
Nếu khi phải tên Tạ Hiên này có dòng máu của Tạ gia, dòng máu quý hiếm của tu chân giới thì Tiêu Cẩm Nghi đã sớm bỏ mặt Tạ Hiên từ đời nào rồi.
Dòng máu của Tạ gia có tác dụng rất tốt, khi một người nào đấy bị thương mà trong tình trạng nguy cấp nếu được uống máu của người Tạ gia thì sẽ khỏe mạnh trở lại, các vết thương cũng sẽ dần mất đi.
Có thể nói máu của Tạ gia là thần dược nhưng nó chỉ phát huy tác dụng khi người Tạ gia đấy đồng ý cho người bị thương uống máu, còn nếu không máu của người Tạ gia cũng chỉ là máu như bao người bình thường.
"Cậu không muốn tìm tỷ tỷ cậu sao?"
"Thì ra tình cảm của cậu và tiểu Tuyết cũng chỉ có nhiêu đó."
"Mang danh đệ đệ của tiểu Tuyết lại không quan tâm đến sống chết của tỷ tỷ mình mà đi chơi cùng mấy nữ nhân không ra gì này." Tiêu Cẩm Nghi bắt đầu mỉa mai và dùng chiêu khiêu khích đối với Tạ Hiên.
Linh Du bấy giờ mới không chịu được nữa, quay người lại chửi mắng Tiêu Cẩm Nghi.
"Mấy người đừng tưởng Hiên Hiên không biết mấy người muốn Hiên Hiên đi theo mấy người là vì dòng máu của Tạ gia có trong người của huynh ấy!"
"Tình cảm của Tuyết tỷ và Hiên Hiên rất tốt, không như cái miệng thối của cô nói đâu!"
"Mấy kẻ chỉ nghĩ cho quyền lợi của mình như cô, sao lúc ấy không bị Tô Tịch giết chết đi? Còn việc Tô Tịch và Tô chưởng môn đột ngột chết, tôi cũng biết rõ rằng trong đó ít nhiều cũng có phần của cô." Linh Du cười lạnh.
Tiêu Cẩm Nghi bị mấy lời nói của Linh Du chọc vào tim đen, tức giận đến mức hai mắt dần đỏ lại, cô ta ghét nhất những người dám nhắc về chuyện về con ả Tô Tịch đó.
Phó Khinh nhận thấy tình hình không ổn liền ôm Tiêu Cẩm Nghi vào lòng, cây kiếm thần khí bỗng nhiên xuất hiện trên tay hắn.
"Trùng Tỷ kiếm!" Tạ Hiên cảm nhận được khí tức của Trùng Tỷ kiếm liền quay người lại, vẻ mặt dần lạnh đi: "Tại sao các người lại có Trùng Tỷ kiếm trong tay? Cây kiếm đó là của Tạ gia."
Phó Khinh nhếch môi khinh thường: "Tạ gia chẳng qua là một cái gia tộc với vỏ bọc đẹp đẽ, ngay cả sức mạnh cũng không có nhiều, Trùng Tỷ kiếm chẳng qua là mượn danh của gia tộc ngươi để tạm thời ở lại, chờ người có đủ tố chất và sức mạnh đến, nhận làm chủ nhân."
"Chịu chết đi!" Phó Khinh không lề mề nữa, trực tiếp ra tay.
Tạ Hiên mau chóng rút kiếm ra chắn lại, Linh Du vì không muốn trở thành gánh nặng của Tạ Hiên mà chạy đến xử lí Tiêu Cẩm Nghi.
"Ngươi phải chết!" Tiêu Cẩm Nghi gằn giọng, cả thân tỏa ra sát khí nồng đậm.
"Đến đây!" Linh Du cười nhếch mép.
Hai thanh kiếm va chạm nhau, Linh Du thoáng sửng sốt một hồi, không thể nào mà trong vòng vài tháng kiếm pháp của Tiêu Cẩm Nghi lại mạnh thêm gấp năm lần được!
Trình độ tăng nhanh thế này chẳng khác gì ma tu cả.
Linh Du khó khăn chặn từng đòn kiếm của Tiêu Cẩm Nghi, tốc độ không thể nào theo kịp được tốc độ của cô ta.
Vết thương dần dần xuất hiện trên người Linh Du như bị hàng vạn vật sắc nhọn cắt qua.
Tiêu Cẩm Nghi không hề niệm tình cũ mà điên cuồng ra tay, từng chiêu thức đều muốn lấy mạng của Linh Du.
Cuối cùng Linh Du thua cuộc, bất tỉnh nhân sự.
Kết quả Tạ Hiên cũng không khác Linh Du, đều thất bại thảm hại.
Tiêu Cẩm Nghi và Phó Khinh bắt Tạ Hiên đi, còn Linh Du thì bị vứt ở một xó xỉnh nào đó.
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
4 chương
15 chương
55 chương
161 chương
109 chương