Xuyên nhanh, ký chủ không tầm thường
Chương 128 : Cương thi đại náo tu chân giới ( 17 ).
Bước vào rừng, Vân Yến lập tức như kẻ mù đường mà đi loạn quanh, cả rừng dường như đã bị dấu chân cô đánh dấu.
Vân Yến mù mờ nhìn xung quanh, toàn là núi với rừng, cây cối, quả nhiên lúc ấy cô nên bắt một tên để hắn dẫn đường.
Sau một khoảng thời gian lần mò, cô cũng đã tìm ra đường ra khỏi cánh rừng bát ngát này, nhưng ra khỏi cánh rừng thì một thứ khác lại đón mời cô.
"Có kẻ xâm nhập."
"Có kẻ xâm nhập."
"Dùng tia laze để loại bỏ kẻ xâm nhập."
"Có hay không?"
Âm thanh lạnh lùng của máy móc vang lên rất to, cây cối dường như rung lên khi âm thanh đó phát ra.
"Có." Nữ nhân kì lạ đáp một tiếng.
Trước mặt Vân Yến là một cỗ máy tiên tiến, những thanh súng từ từ hiện ra chỉa thẳng vào mặt cô.
Nữ nhân tóc đỏ đứng hiên ngang ở phía trên cỗ máy, môi cong thành một nụ cười nhạt, trong ánh mắt toàn ý xem thường.
Nữ nhân mặc một bộ đồ cực kì hiện đại màu đen ôm sát người, để lộ ba vòng quyến rũ, đôi mắt màu đen mị hoặc nhìn cô.
Vân Yến hơi nghiêng đầu nhìn cô ta, ánh mắt đầy dò xét.
Vị diện bị lỗi à? Tại sao tu chân giới mà có cỗ máy tiên tiến như thế này?
"Yêu cầu ký chủ tiêu diệt vật thể trước mặt, thiên đạo nhờ sự giúp đỡ của ký chủ. Thành công nhận một bảo vật." 000 lại ngoi lên thông báo nhiệm vụ.
Mà cho dù cô không muốn làm thì cũng phải làm thôi. Bởi vì đây cũng là một phần trong nhiệm vụ của cô.
Nữ nhân tóc đỏ kia là Lâm Chân, người của vị diện tinh tế, khi lái tàu đi chơi thì gặp phải một hố đen, bị nó hút vào, cuối cùng lạc đến tu chân giới, ở đây đã được ba năm.
Thời gian ở đây Lâm Chân đều dựa vào cỗ máy của mình để cướp đoạt các bảo vật, linh thạch của tu sĩ, khi thiên đạo phát hiện, thiên đạo đã dùng mọi cách nhưng vẫn không cách nào loại bỏ được.
Vì thế nên thiên đạo mới phải nhờ sự trợ giúp của các nhiệm vụ giả có ở vị diện.
"Chuẩn bị phóng tia laze... Bắt đầu đếm ngược."
"3... 2... 1."
Tia laze từ súng bắn đến chỗ Vân Yến, cô nhanh chân nhảy sang bên khác, sau đó bay lên định chém nát cỗ máy này.
Lâm Chân lập tức nhíu mày, lấy cây súng bên hông mình ra, bắn vào chân cô.
Vân Yến thấy vậy liền thuận tay cầm lấy con rùa trên vai mình ném vào mặt Lâm Chân.
Kim Bảo choáng váng một trận, sau đó cảm thấy bụng có chút đói liền biến thân hình mình to ra rồi cắn đứt cánh tay của Lâm Chân.
Hệ thống: "..." Mấy người đang đóng phim kinh dị à? Rùa ăn thịt người là cái thiết lập kì quái gì?
Lợi dụng lúc Lâm Chân đang phát hoảng vì bị rùa ăn mất tay, cô liền chém nát bấy cái cỗ máy đó, sau đó mới quay sang trói Lâm Chân lại một chỗ.
"Nhả ra." Vân Yến đập đập vào cái miệng của Kim Bảo, ngữ khí đầy bất đắc dĩ.
Kim Bảo ngay lập tức nôn ra, cánh tay của Lâm Chân rơi ra ngoài.
"Người này không ngon." Kim Bảo đúng đắn nói.
Lâm Chân: ".." Ai nhờ ngươi ăn?
Lâm Chân gắng gượng đau đớn, hai mắt đầy tơ máu trừng lên nhìn Vân Yến đầy căm ghét.
"Ngươi tốt nhất là nên thả ta ra, ta không chỉ có một con thần thú như lúc nãy đâu..." Lâm Chân bắt đầu dở trò đe dọa.
Vân Yến có chút buồn cười, chỉ là một cơ giáp bình thường thôi mà cô ta lại gọi là thần thú?
"Ngươi có nhiều cơ giáp tầm thường như đó, ta lại có nhiều cơ giáp siêu cấp, ai hơn ai?" Cô hất cằm kiêu ngạo nói.
Lâm Chân lập tức đứng hình, cô ta bất ngờ đến nổi nỗi đau vì mất tay cũng biến mất.
Đã ba năm rồi, cô ta vẫn chưa nghe lại được từ ngữ quen thuộc này... cơ giáp.
"Cô cũng là người của G quốc đúng không? Làm sao cô có thể đến được đây?" Lâm Chân sau khi nghĩ thông suốt thì liền kích động hỏi cô.
"Ta là ai, không quan trọng." Vân Yến bễ nghễ ngồi lên mai rùa vàng quý phái của Kim Bảo.
"Cô nhất định phải đưa tôi đi cùng! Tôi ở đây đã ba năm rồi đó!
Lâm Chân bắt đầu kể chuyện về ba năm trước khi cô ta bị hố đen cuốn đến đây, cô ta say sưa kể chuyện mặc kệ không gian và thời gian.
"Tốt nhất là giết cô ta." 000 không lưu luyến mà nói.
Vân Yến hơi cong cong môi đáp: " Ta cứ nghĩ rằng ngươi sẽ khuyên ta không nên giết người bừa bãi cơ."
"Nhiệm vụ có thù lao cao."
"Ồ, vậy là nhiệm vụ chính không có thù lao cao?"
"..." Cô cũng đâu cần khịa người ta nhiều vậy đâu chứ.
"Làm ăn như vậy, sớm muộn gì cũng bị lừa." Cô mỉa mai nó.
"Hừ." 000 ngạo kiều hừ một cái rồi lặn đi mất.
Vân Yến bĩu môi, mày đẹp hơi nhăn lại, cô ta nói thật nhiều đi.
"Dừng lại."
Lâm Chân mê man nhìn cô, đang kể chuyện rất hấp dẫn mà dừng lại sao?
"Tiếc quá, ta không phải là đồng hương của ngươi."
"Vậy cô là sứ thần, là sứ giả được G quốc cử đến đây để tìm tôi đúng không?" Lâm Chân háo hức nói.
"Ngươi tên là Lâm Chân đúng không?" Vân Yến nhìn lướt qua bảng tên trên bộ quần áo của cô ta, nhàn nhạt hỏi.
"Đúng vậy."
Vân Yến tiến lại gần Lâm Chân, đặt kiếm kề cổ cô ta, hai mắt híp lại: "Vậy Lâm Chân, trước khi chết cô có muốn nói gì không?"
"C...Chết? Cô... Cô nói gì vậy!" Lâm Chân run bần bật, ngay cả nước bọt cũng không dám nuốt.
"Ý trên mặt chữ, thiểu năng mới không hiểu." Cô đè mạnh cây kiếm vào cổ của Lâm Chân.
"Nếu tôi là kẻ thiểu năng thì cô sẽ không giết tôi sao?"
"Không."
"V...Vậy tôi muốn chết không đau đớn." Lâm Chân nhắm hai mắt lại hét lên.
Vân Yến nhìn biểu cảm lố bịch của cô ta, mặt dần đen lại, Lâm Chân này có thật là người đã giết hàng trăm tu sĩ, tay nhuốm máu tươi không?
Nòng súng đen chỉa vào phía sau đầu Vân Yến, nam nhân tóc đỏ khuôn mặt lạnh lùng nhìn cô và Lâm Chân.
"Ồ, vậy là có tận hai người." Cô híp híp mắt.
"Chân Chân, em vẫn ổn chứ?" Nam nhân đó không ai khác ngoài Lâm Song, hắn hướng ánh mắt lo lắng về phía Lâm Chân.
"Tay em... Đau." Lâm Chân sụt sịt nói.
"Ngoan, chịu đựng một chút nữa thôi." Lâm Song nhìn cái tay đầy máu được đặt phía xa kia, trong lòng có một cỗ nóng giận xộc lên não.
Vân Yến không di chuyển, động tác cầm kiếm ngày càng đè chặt trên cổ Lâm Chân khiến vùng xung quanh cổ cô ta đều chảy máu ào ào.
"Song ca..." Lâm Chân yếu ớt kêu, khuôn mặt ngày càng tái nhợt vì mất máu quá nhiều, phần máu từ cánh tay như suối mà tuôn ra.
"Buông kiếm ra! Nếu không ta liền giết ngươi!" Lâm Song tức giận nói, cực kì gấp gáp nhìn Lâm Chân.
Hắn không thể để Chân Chân chết được! Cả hai mới chỉ được bên nhau ba năm mà thôi, nhiêu đấy vẫn chưa đủ!
Vân Yến không nói gì, chỉ quơ kiếm chặt lấy bàn tay cầm súng của Lâm Song, động tác của cô rất nhanh, ngay cả hệ thống cũng không kịp nhìn, phải tua chậm lại để nhìn kĩ.
Lâm Song lập tức ngã xuống, tay ôm phần tay bị chặt đứt, đau khổ gào thét, máu từ tay phụt ra như vòi nước bị hư, làm cho cây cỏ gần đỏ đều được nhuốm một màu đỏ thẫm.
Vân Yến nhẹ nhàng đặt chân lên bụng hắn đạp mạnh một cái, nở một nụ cười không thể nào biến thái hơn.
"Ngươi mà giết được ta thì chắc diêm vương đã đến tìm ngươi để cảm tạ rồi."
Không khí xung quanh như bị giảm xuống âm độ khi câu nói đó được phát ra, bầu trời dần dần tối sầm như điểm thêm cho sự u ám biến thái của cô.
"Ngươi thấy ta nói có đúng không nhỉ?"
Lâm Chân run rẩy vì sợ, Lâm Song ngẩn người vì nỗi đau ở bụng, mồ hôi lạnh tuôn ra như nưa.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
46 chương
13 chương
94 chương