Xuyên Ngược Tra Nam Chủ
Chương 7 : Xuyên thành nữ phụ, nữ chủ xuất hiện
Tắm rửa thay đồ sạch sẽ tươm tất, Bạch Nhật Hy ngồi trước gương nhìn ngắm bản thân khẽ gật gật đầu, ừm, trông rất xinh đẹp, gương mặt cùng thân hình nữ phụ này xinh đẹp như vậy mà lại không tận dụng thật tiếc, nghĩ đến đây cô lại bắt đầu thầm mắng nữ phụ ngu ngốc. Bạch Nhật Hy mở điện thoại xem đồng hồ, 18h54, ừm cũng không cách biệt lắm, còn mười phút nữa là người cha mới sẽ đột ngột trở về mang theo một bất ngờ lớn, bây giờ cô phải xuống đại sảnh ngồi chờ bất ngờ mới được.
Trước khi rời phòng, Bạch Nhật Hy không quên dùng tay vuốt vuốt mái tóc cho vào nếp rồi bước xuống lầu.
Nghe tiếng bước chân phát ra từ cầu thang, mọi người ở đại sảnh đều quay đầu nhìn theo hướng phát ra tiếng động, thấy cô diện váy trắng tay dài điềm đạm bước xuống, ai nấy cũng kinh ngạc. Không phải giờ này cô thường trốn trên phòng sao? Sao hôm nay giờ này lại xuống đại sảnh, nhưng hình như hôm nay khí chất của cô có gì khan khác thì phải, mọi người đồng loạt nghĩ.
“Tiểu Hy, thường ngày không phải giờ này em đều trên phòng sao? Sao hôm nay lại xuống đây?” Người nói là anh trai trưởng của nữ phụ, Bạch Minh Viễn lớn hơn cô 4 tuổi.
“Mọi ngày giờ này đều trên phòng nên hôm nay em thấy chán rồi nên muốn xuống nhà trò chuyện cùng mọi người.” Bạch Nhật Hy mỉm cười như hoa nhìn mọi người ở đại sảnh.
Thấy cô cười, mọi người lớn nhỏ cùng người làm đều ngẩn người, trong lòng đều có cùng một cảm tưởng. Ôi mẹ ơi, thật chói mắt, nụ cười này thật quá sáng chói. Mắt nhìn thấy mọi người ngây người nhìn mình, Bạch Nhật Hy có chút buồn cười bước chân xuống bậc thang cuối cùng. Lúc này người phản ứng trở lại đầu tiên là đứa em trai út của cô Bạch Minh Thành nhỏ hơn cô 6 tuổi.
“Chị, đến đây, cùng mọi người ăn chút đồ ăn vặt anh hai mua này.” Bạch Minh Thành nghịch ngợm nắm tay cô lôi kéo.
“Từ từ, Tiểu Thành đừng đi nhanh quá sẽ té đó.” Cô cười vui vẻ nhìn thằng bé.
Nói rồi, chớp mắt cô hoà nhập rất nhanh chóng với mọi người mà cười nói vui vẻ, hiện tại ở đại sảnh với cô gồm có: Mẹ, anh trai, em trai và bác quản gia.
Không sai lệch với nguyên tác cùng tính toán của cô cho lắm, vừa đúng mười phút sau khi cô ngồi nói cười vui vẻ với mọi người thì cửa lớn mở ra, người đàn ông vận vest đen đầu tóc gọn gàng, ánh mắt sáng ngời màu hổ phách, mũi cao thẳng, vẻ mặt nghiêm nghị bước vào cùng với một cô gái nhỏ trạc tuổi cô tầm 19 tuổi, cô nàng mặc chiếc váy xếp ly màu hồng phấn cùng với áo thun trong rất có sức sống, ngũ quan cô gái thanh tú, hiền dịu có chút yếu nhược khiến cho người ta có cảm giác muốn bảo bọc, cô gái đi theo sau người đàn ông vào nhà, ánh mắt cô ta láo liên nhìn xung quanh ngồi nhà trong lòng thầm đánh giá.
Nghe tiếng cửa mở, Bạch Nhật Hy không đoán cũng biết là ai, cô phản ứng nhanh nhạy quay đầu nhìn ra hướng cửa rồi tỏ ra vui mừng chạy ra ôm lấy người đàn ông vừa bước vào.
“Cha! Người trở về!”
“Ừ! Ta đã về! Tiểu Hy lâu không gặp hình như con có chút thay đổi, vui vẻ hoạt bát hơn thì phải.”
“Hi, không phải con thay đổi nên mới vui vẻ hoạt bát mà là vì thấy cha về nên con trong lòng cao hứng vui vẻ không thể che giấu thôi.” Nói rồi Bạch Nhật Hy cười hihi nhìn ông muốn bao nhu thuận có bấy nhiêu nhu thuận, muốn bao nhiêu dễ thương thì liền có bấy nhiêu.
Nghe con gái xu nịnh, ông trong lòng ngọt ngào, hết sức hài lòng cười haha xoa đầu cô mà quên mất luôn phải giới thiệu một người với cả nhà.
Không để ông kịp đề cập tới nữ chủ, Bạch Minh Thành, Bạch Minh Viễn cùng Bạch phu nhân liền ra ngoài chào đón ông, trò chuyện cười vui vẻ. Anh trai và em trai cô cũng không hề hay biết có thêm một người xuất hiện trong nhà mình mà chỉ chăm chăm để ý người cha vừa công tác xa về quấn lấy ông trò chuyện cười hihi haha hết sức vui vẻ. Khung cảnh gia đình hạnh phúc, hoà hợp làm cho người kia đứng bên ngoài lòng hết sức khó chịu câu mày nhìn cảnh tượng trước mắt rồi sau đó lên giọng phá vỡ bầu không khí.
“Chào cả nhà! Con là Đỗ Minh Nguyệt, là con gái vừa được nhận nuôi của Bạch lão gia”
“Cha?” Bạch Nhật Hy hơi hơi cau mày nhìn người con gái trước mắt rồi quay sang dùng ánh mắt khó hiểu ẩn chứa sự uỷ khuất nhìn ông.
“Cô gái này là ai vậy cha? Tại sao tự nhiên con lại có thêm một cô em gái là sao?” Bạch Minh Viễn bất mãn nhìn Đỗ Minh Nguyệt rồi quay sang nhìn cha mình.
“Ừ, chuyện đó là do lúc trước ta có giúp đỡ con bé một lần, rồi thấy con bé tội nghiệp không có người thân rồi thêm con bé cũng trạc tuổi Tiểu Hy nên ý định nhận nuôi, xem như cho Tiểu Hy thêm một người bạn.” Ông khó xử nhìn con trai rồi nhìn Đỗ Minh Nguyệt giải thích sau đó ánh mắt liền chuyển sang nhìn Bạch Nhật Hy hết sức yêu chiều, có lẽ vì hành động khi nãy của cô làm cho hài lòng đi.
“Xì, con không thèm có thêm một chị gái đâu. Có một bà chị đã phiền phức lắm rồi.” Bạch Minh Thành bĩu môi bất mãn nhìn Đỗ Minh Nguyệt đánh gia một phen rồi nói tiếp “Chưa kể, chị gái này còn không xinh đẹp bằng bà chị phiền phức của con.”
“Hahaha, thằng nhóc này, rốt cuộc là khen hay đang chê chị hả?” Bạch Nhật Hy bật cười trước câu nói của cậu nhóc không ngừng xoa cậu.
Cô thấy thằng nhóc này rất có tương lai trở thành siscon nên cô sẽ cố gắng huấn luyện thằng nhóc này, còn ông anh Bạch Minh Viễn thì… hên xui, miễn sao cô phải ra tay trước khi nữ chủ thu phục hai người này.
Nghe câu nói ngây ngô của Bạch Minh Thành làm cho Đỗ Minh Nguyệt không ngờ trước được mà đen mặt lại rồi sau đó hung hăng chửi rủa Bạch Nhật Hy cùng thằng nhóc chết tiệt Bạch Minh Thành trong lòng.
Bao nhiêu biểu cảm, cảm xúc trên gương mặt của Đỗ Minh Nguyệt vô tình lọt vào mắt Bạch Minh Viễn khiến anh phải nhíu mày đánh giá lại cô nhóc này. Mặc dù bằng tuổi em gái anh, nhưng có vẻ là so về tâm kế thì cô nhóc này hơn hẳn em gái anh một bậc. Trong lòng Bạch Minh Viễn không ngừng reo lên tiếng chuông báo động phải đề phòng cảnh giác cô gái này, nghĩ rồi quay sang nhìn em gái chính mình đang cười nói vui vẻ với thằng nhóc nhỏ trong nhà chợt làm anh cảm thấy khá hài lòng.
Ừm, tuổi còn nhỏ không nên quá tâm cơ tâm kế, sẽ không tốt cho sự phát triển sau này, Bạch Minh Viễn nghĩ rồi lại nghĩ tốt nhất anh nên cách li hai đứa em của anh cách xa con nhóc mới được cha anh nhặt về rồi. Mặc dù làm vậy có thể gây uỷ khuất cho cô nhóc này nhưng đành chịu thôi, ai bảo hai đứa nhóc nhà anh ngây trong thuần khiết quá làm gì, anh phải hảo hảo bảo bọc không cho hai đứa bị vấy bẩn. Tự nghĩ rồi Bạch Minh Viễn tự đồng tình, tự gật đầu hài lòng.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
118 chương
278 chương
96 chương
59 chương