Xuyên Ngược Tra Nam Chủ
Chương 8 : Giúp đỡ, chiếu cố nữ chủ!?
Nằm trên giường nhớ lại vẻ mặt như ăn phải ruồi của Đỗ Minh Nguyệt làm cho Bạch Nhật Hy cao hứng không thôi, cô nằm trên giường ôm tâm trạng vui vẻ cười thầm trong bụng nhưng rồi nhìn đến đồng hồ hiển thị trên điện thoại làm cho Bạch Nhật Hy chợt nhớ ra ngày mai cô phải đến trường nên phải ngủ sớm.
Bạch Nhật Hy là sinh viên đại học năm nhất của trường đại học kinh tế S, ngôi trường nổi tiếng là xuất nhân tài, những người giàu có tài giỏi ở lĩnh vực kinh tế, kinh doanh đa số đều xuất phát từ ngôi trường này.
Cô thầm nghĩ hiện giờ nữ chủ cũng đã xuất hiện nên trong tương lai những tên tra nam chủ kia cũng sẽ xuất hiện, Bạch Nhật Hy ngẫm lại cốt truyện nguyên bản thì có lẽ nam chủ đầu tiên cô gặp sẽ là tên Nam Cung Diệp và sau đó là vị học trưởng năm ba Tần Minh.
Bạch Nhật Hy cô thực sự rất muốn ngược bọn tra nam đó để trả thù cho nữ phụ, nhưng chính nguyên chủ cũng không muốn trả thù nên cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn thôi. Nghĩ rồi lại nghĩ, ngày mai cô đi học nếu Đỗ Minh Nguyệt kia muốn học cùng trường với cô thì tần suất cô gặp bọn nam chủ càng cao rồi còn gì. Với định lý, ở đâu có nữ chủ ở đó có nam chủ nam phụ thì quá là thường tình rồi, cô cũng không có gì làm lạ. Bạch Nhật Hy cô cũng đã đáp ứng với nữ phụ sẽ không trả thù nên cô sẽ cố gắng tránh gặp phiền phức hết sức có thể, còn nếu bọn họ tự tìm đến cô nộp mạng thì cô cũng sẵn sàng dang tay thu đầu người vậy.
Nghĩ ngợi nhiều, hao tốn chất xám calo nên Bạch Nhật Hy rất nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
Vào sáng sớm hôm sau, Bạch Nhật Hy vẫn còn yên giấc trên chiếc giường mới thân yêu thì bên ngoài cửa phòng cô là tiếng gõ cửa rồi sau đó là tiếng đập cửa dồn dập. Bị đánh thức bởi tiếng ồn, Bạch Nhật Hy ghét nhất là đang ngủ bị đánh thức bởi sự ồn ào, từ trước đến giờ chưa có ai dám dùng cách này mà đánh thức cô, sống lâu đến vậy chưa từng có ai dám phạm vào sự kiêng kị này của cô, vậy mà lần này chỉ vừa xuyên vào sách thì liền có người phạm phải.
“Ai?” Giọng nói trầm trầm chứa đựng sự cáu gắt vang lên.
“L.. là tôi. Đỗ Minh Nguyệt. Cha và mẹ bảo tôi lên gọi cô dậy chuẩn bị để đến trường.” Giọng nói ngọt ngào của Đỗ Minh Nguyệt run run như sắp khóc đáp lại.
Ai da, cô còn tưởng ai to gan dám đập cửa phòng cô vào buổi sớm thì ra là nữ chủ Đỗ Minh Nguyệt, nếu người đập cửa gọi cô là ông anh hay thằng nhóc nhà cô thì cô còn miễn cưởng bỏ qua, ai ngờ lại là nữ chủ. Hôm nay coi như lần đầu phạm phải cô tạm thời không tính toán với cô ta vậy.
“Biết rồi! Cô xuống trước đi. Lần sau có gọi thì đừng có làm loạn ồn ào đập cửa phòng của tôi.” Âm thanh trầm thấp lạnh nhạt của Bạch Nhật Hy truyền ra như có một luồn từ tính khiến người ta vừa si mê vừa kinh sợ.
“Đ… được! Tôi đã biết! Tôi xuống đại sảnh trước” Trong giọng nói ngọt thanh của Đỗ Minh Nguyệt không tài nào che giấu được sự sợ sệt.
Nghe tiếng bước chân người ở ngoài đã rời đi, Bạch Nhật Hy cũng rời giường bước vào nhà vệ sinh để làm vệ sinh cá nhân cùng thay quần áo chuẩn bị đến trường.
Xong hết thảy, trước khi rời khỏi phòng, Bạch Nhật Hy không quên soi kỹ lại bản thân trong gương rồi đi xuống đại sảnh. Vừa xuống đại sảnh nhìn về phía bàn ăn, cô cảm thấy bầu không khí bao trùm cả bàn ăn có chút nặng nề khiến cho người khác có chút bí bách, lúc này Bạch Nhật hy lên tiếng đánh tan bầu không khí ấy: “Ba, mẹ, anh hai, tiểu Thành buổi sáng vui vẻ!”
Nghe thấy tiếng nói của cô, mọi người ở bàn ăn đồng loạt quay đầu về phía phát ra âm thanh.
“Chị buổi sáng vui vẻ!” Tiếng nói mang đầy sự tinh nghịch như một đứa trẻ của Bạch Minh Thành vang lên đáp lại cô.
“Tiểu Hy buổi sáng tốt lành!” Âm giọng trầm khàn mang theo một chút dịu dàng của Bạch Minh Viễn đáp lại cô.
“Tại sao con lại không chào Minh Nguyệt? Bây giờ nó cũng là người một nhà với chúng ta” Giọng nói nghiêm khắc của Bạch Dật Hiền vang lên, ông hướng ánh mắt nhìn cô có chút không hài lòng. Còn mẹ cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng chào buổi sáng với cô.
“Con xin lỗi cha! Vì con vẫn chưa thích ứng được với sự hiện diện của Minh Nguyệt.” Bạch Nhật Hy cười cười lấy lòng Bạch Dật Hiền rồi vui vẻ đi đến bàn ăn ngồi xuống bên cạnh Bạch Minh Viễn.
“Chị! Không cần gọi Minh Nguyệt xa cách vậy đâu, sau này chúng ta cũng là người một nhà, chị cứ gọi Nguyệt là được. Ừm… em cũng nhỏ tháng hơn chị nên em gọi chị là chị được không?” Đỗ Minh Nguyệt nói rồi đỏ mặt ấp úng cúi đầu hết sức ngượng ngùng làm cho người ta cảm thấy đáng yêu không thôi. Chỉ là trong số ‘người ta’ đó không có Bạch Nhật Hy cô.
“Được! Em muốn sao thì liền như vậy đi.” Bạch Nhật Hy dịu dàng nở nụ cười với Đỗ Minh Nguyệt ngọt ngào đáp.
Trước mắt hài lòng với thái độ của con gái, Bạch Dật Hiền gật đầu tán thưởng cô rồi bắt đầu cùng mọi người dùng bữa sáng. Khi vừa dùng xong bữa sáng, Bạch Nhật Hy đứng lên lấy giỏ xách chuẩn bị rời khỏi để đến trường thì Bạch Dật Hiền lại lên tiếng: “Tiểu Hy! Minh Nguyệt cũng trạc tuổi con cũng đang học đại học, mà bây giờ nhà chúng ta nhận nuôi con bé cho nên phải thôi học ở trường đại học cũ. Bây giờ con đến trường cùng con bé làm giấy thủ tục nhập học giúp con bé đi. Ta và mẹ con hôm nay không có thời gian đến đó.”
“Tại sao lại là con? Vẫn còn anh hai mà sao cha không bảo anh ấy đi? Với lại trường con học là đại học S đòi hỏi điểm số thi tuyển rất cao mới vào được, bây giờ chúng ta lại khi không dẫn Minh Nguyệt đến đó làm giấy nhập học mà không qua thi cử thì có quá bất công với những người đã trượt không? Con không tán thành.” Bạch Nhật Hy khẽ cau mày, giọng nói trầm ngọt mang theo khí lạnh nhàn nhạt đáp.
“Nếu con nói vậy thì con đến đấy tự bàn bạc với hiệu trưởng và tìm cách giải quyết đi. Dù sao, sau này sản nghiệp của Bạch gia đều giao lại cho ba anh em con, nếu bây giờ chỉ có chút chuyện nhỏ mà con làm không được thì sau này làm sao mà tiếp quản. Còn anh trai con, hôm nay ở công ty có rất nhiều công việc nên nó không thể ra mặt.” Bạch Dật Hiền vừa nói vừa quan sát đứa con gái của chính mình không ngừng hài lòng tán dương rất có khí chất cùng phong thái của người đứng đầu, chưa kể còn nhỏ có chính kiến riêng rất tốt.
“Thôi được! Nếu cha đã nói vậy, cũng như giao toàn quyền quyết định cho con cũng nói lên cha rất tín nhiệm con nên con sẽ cố gắng vậy.” Nói rồi Bạch Nhật Hy quay sang nhìn Đỗ Minh Nguyệt nói “Em chuẩn bị xong hết chưa? Nếu xong rồi thì chúng ta đến trường.”
Trước khi ra khỏi nhà, Bạch Nhật Hy không quên hôn lên má Bạch Dật Hiền nụ hôn tạm biệt.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
15 chương
86 chương
128 chương
9 chương
236 chương