Phong hoa tuyết nguyệt
Chương 1 : Nhân gian vô thường
Tuyết Nguyệt ngồi dậy nhẹ lắc lắc mái tóc trắng bạc ngang cổ của mình, mắt ngọc nhìn ngắm xung quanh. Trời đêm vô tận vô cùng, ánh sao lấp lóe trong đêm cả trời đất chỉ có màu tối đen được soi sáng bởi ánh sáng mong manh, sương khói mỏng manh lúc có lúc không vờn quanh huyền ảo, thoang thoảng trong không khí chỉ có mùi trầm hương nồng đậm như rượu lâu năm làm lòng người thanh thản .Đây không phải Nguyệt cung Tây Hồ của Nguyệt lão bà bà trong truyền thuyết vạn năm chỉ mở một lần sao? Ngay cả Đế Cơ một đời cô nguyện tận chung cũng không thể tới nơi đây sao?.
“Đứa nhỏ đã tỉnh?“.
Xa xa có bóng người uyển chuyển đi đến rơi vào tầm mắt Bạch Tuyết, một thân áo dài đỏ chói mắt tóc đen buông thả tùy úy, đầu đội khăn thêu hồ điệp vờn khói ma mị, tay cầm tẩu thuốc.
“Nguyệt lão thiên quân“ .Bạch Tuyết yếu ớt cất lời, cô biết rõ mình chỉ còn lại mảnh tàng hồn sau trận chiến đó khó chừng nào mới có thể lấy được về đây.
“Ai chà! còn tỉnh! chưa bị đánh đến nỗi ngu người luôn ha“.Nguyệt lão khom người phun ra một làn hơi thuốc nhìn cô gái trong suốt mỏng manh, làn khói xuyên qua người cô gái.
Không hổ là Nguyệt lão vạn năm độc miệng!!
“Bà bà người cứu ta chắc cũng có dụng ý riêng đi “.Đường đường là một trưởng tộc Bạch Hổ trong tứ phương thần cô cũng không ngây thơ đến mức không biết người khác cứu mình mà không đem lại lợi ích gì cho họ.Ta bỏ tiền ngươi bỏ công, quả lại công bằng.
“Hừ! đúng là con của cọp thúi đó! Không nói nhiều với người, ta cứu ngươi là có dụng ý riêng của mình. Ngươi cũng biết Nguyệt cung của ta không có bất kỳ thế lực nào cả gan đụng đến cả “ .
Nguyệt lão phun một hơi thuốc nói tiếp. ” Nhưng tính vợ chồng ta kết duyên cho người khác luôn tùy hứng nên cũng vì vậy làm hỏng bao mối lương duyên, như vậy thiên đạo cũng sẽ loại bỏ hai chúng ta. Ta cứu ngươi cũng vì điều này, để ngươi tu sửa lại nhân sinh cho họ “.
“Cái này đúng là hời cho người“ .Thiếu nữ ngồi trên đất cụp mắt cười buôn rầu. Nếu bị thiên đạo loại bỏ thì không thể quay về núi Mê Vụ chờ ngày siêu sinh, cũng giống cô lúc này chỉ còn lại một hồn một phách chỉ có chờ đợi ngày tan biến khỏi lục đạo, như thể cô trên đời này chưa hề tồn tại.
“Không, ngươi thực hiện tâm nguyện của họ cũng đồng nghĩa ngươi có được thêm một phần hồn lực ngoài ra ngươi đi qua các chiều không gian làm cho sự tồn tại của ngươi ở thần giới cũng nhỏ đi, cũng chả ai biết được ngươi còn sống đồng nghĩa ngươi có thể tiếp tục tu luyện linh hồn như vậy ngươi còn một con đường sống, vợ chồng ta cũng không bị thiên đạo đánh bỏ, Đều công bằng mà thôi “.
Nguyệt bà bà nói tiếp.“ Ta biết ngươi có thể đánh thắng họ nhưng ngươi lại tách một hồn ba phách chấn giữ Bạch Hổ bảo vệ tộc nhân, hai phách trong ngọc trắng bảo vệ ấu chúa của Đế cơ. Một hồn hai phạch luyện nên bảo đao Nguyệt Dạ của ngươi đúng không Tiểu Nguyệt“.
Nguyệt bà cụp mắt cười mị hoặc nhìn cô làm cho Tuyết Nguyệt rùng mình. Đúng là trong nhân thế này không có thứ gì qua nổi mắt bà ta, số tuổi của bà ta cũng lớn hơn cả Đế cơ lâm thời chả biết bà ta xuất hiện khi nào, khi cô sinh ra trên đời đã nghe cái danh Nguyệt lão bà bà độc mồn độc miệng nó đâu trúng đấy, tùy tính mà làm.
“Được“.Tuyết Nguyệt không suy nghĩ ngẩn đầu nhận lời, ít nhiều cô làm liều cũng có thể kiếm đủ hồn phách thích hợp cho mình đi đầu thai nhân giới. Cô cũng có thể yên yên bình bình mà sống, cũng có thể quên đi mọi chuyện đau thương.
“Thật sảng khoái đi ~ đúng là nói chuyện với người hơn nói chuyện với kẻ khác“. Nguyệt bà bà cười lớn, tiếng cười lanh lảnh vang vọng trong trời đêm. Tay hơi phất nhẹ mang theo ánh sáng làm cho Tuyết Nguyệt từ từ biến mất.
“Nguyệt lão bà bà tạ ơn ngài“.
Một bóng trắng từ trong góc đi ra chấp tay bái lại nữ nhân trước mặt.
“Hừ! coi như ta chả ơn nhà ngươi, ngươi còn không mau quay về Mê Vụ đi“. Nguyệt lão không quay người nhẹ hít một hơi thuốc dài cảm thán.
“Ngài biết ta không còn có thể quay lại đó“. Đúng là ông còn nặng lòng về đứa con gái nhỏ này, tính tình quá cương liệt kết cục cũng vậy mà tạo thành .
“Đứa nhỏ có mệnh chúng, ngươi ở lại cũng chả có tích sự gì về đi thôi!“. Lão bà thở ra một hơi khói không rõ nghĩ gì tay vẫy vẫy đuổi người.
Nam nhân cúi người bái lạy rồi từ từ bến mất, cả không gian tối đen chỉ còn lại người phụ nữ mặn mà như hoa trong đêm, một thân áo đỏ rực rỡ tang thương.
“Dây tơ dài ngắt không trung”.
“Tiếng tơ rối rắm kéo ngang cửi tằm”.
“tơ ơi, Máu đỏ nhả tơ...”
“Ai ui!! đau” .Người đàn ông ôm đầu kếu oai oái.
“Sao bà lại đánh tôi! Nguyệt bà không thương tôi nữa à“. Lão nhân lớn tuổi ôm tim đau lòng.
“Ngứa mắt! còn đọc nữa ông tin tôi gõ nát óc ông ra không?“. Nguyệt lão bà cầm tẩu thuốc dài dọa gò đầu người nam nhân.
“Năm đó tai điếc mới nghe ông đọc cái này mà thương ông, cứ nghe ông đọc bài này là tôi lại phát cáu“. Lão bà bực tức thở ra một hơi thuốc dài, làn khói lượng lờ lúc tỏ lúc mờ không rõ bà đang ưu thương gì trong lòng.
“Ai!! cũng hai vạn năm rồi, cuối cũng cũng có người đồng ý đi gỡ tơ“. Lão ông thở dài cảm thán.
“Bớt nói nhảm lão già!, đi thôi“. Nguyệt bà lắc hông đi trước, miệng phì phèo tẩu thuốc rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
112 chương
41 chương
42 chương
24 chương