Không gian bỗng chốc lặng đi, tiếng khóc thút thít của Thẩm Như Ngọc không ngừng vang lên. "Thôi được rồi!" Thẩm Trường An thở dài "Tiểu cứng đầu, em mau xuống đi, anh đồng ý cho Thẩm Như Ngọc ở lại!" Thẩm Chi Ưu vui mừng reo hò, sau đó thì ngoan ngoãn mà ngồi xuống giường. "Nhưng với một điều kiện!" Thẩm Trường An đút tay vào túi quần, anh đưa mắt, cảnh cáo nhìn Thẩm Như Ngọc đang bất ngờ với quyết định của anh: "Sau này nếu tôi còn nhìn thấy cô có ý định gì với Thẩm Chi Ưu thì dù cho cô có biện minh hay gì, tôi sẽ đuổi cô đi!" "Vâng, dù gì thì sau chuyện này, em cũng chẳng muốn làm hại chị ấy!" Thẩm Như Ngọc dụi mắt, mỉm cười đáp. "Aaa!! Em gái, em mau qua đây cho chị ôm cái nào!!" THẩm Chi Ưu vui sướng reo lên, sau đó thì dang rộng tay ra chào đón cái ôm từ Như Ngọc. Thẩm Như Ngọc bật cười, cô nàng liền ngồi dậy, chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy cô. . . . "Vào tù vui vẻ!" Âu Minh Triết đứng trước song sắt ngăn giữa anh và Tiêu Thiệu Phong, miệng cười lạnh. "Thật không ngờ Âu Tổng lại tinh tường đến vậy, ngay cả tôi cũng không thể lường trước được rằng ngài sẽ biết tôi là người đứng đầu Ngạo Long Bang!" Tiêu Thiệu Phong ngồi lên chiếc giường sắt đơn sơ dành cho tù nhân, ánh mắt nhìn Minh Triết mang theo một tia máu lạnh. "Chỉ cần cậu đụng vào người của tôi thì cậu không thể nào qua mắt được tôi đâu!" Âu Minh Triết lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá rồi khẽ châm lửa, hít một hơi "Một sai lầm lớn nhất của cậu chính là lừa dối tôi!" "Ha, lừa dối?" Tiêu Thiệu Phong cười khẩy, anh ta mệt mỏi nằm xuống giường, quay lưng về phía anh. "Đúng vậy, sự lừa dối ấy của cậu lại vô tình là lỗ hổng. Hơn nữa, Tiêu Thiệu Phong cậu sẽ không bao giờ nghỉ phép nếu chưa có được sự đồng ý của tôi mặc dù là công việc luôn ít, cậu biết đấy, tôi có thể nắm thóp được cậu!" Âu Minh Triết nhàn nhạt trả lời. "Hahahaha!!!" Tiêu Thiệu Phong đột nhiên phá lên cười, sau đó anh ta nhanh chóng ngồi dậy, thích thú nhìn anh "Vậy xin hỏi Âu Tổng, vị tiểu thư mà tôi đã bắt cóc là gì của ngài?" "Vợ tương lai!" Âu Minh Triết không nhanh không chậm đáp lại. "Ồ, thảo nào. Không ngờ lại đắc tội lớn rồi!" Tiêu Thiệu Phong xoa cằm, trên môi treo lên một nụ nhạt. "Bác sĩ Tiêu với các tội danh buôn bán ma túy, vận chuyển trái phép hàng hóa cấm, mua bán mại dâm, giết người cướp của, từng cưỡng hiếp một cô gái rồi giết chết, cảnh sát đã tìm thấy xác chết của cô gái đó ở trong căn cứ của Ngạo Long Bang..." Âu Minh Triết cười lạnh, quay người rời khỏi "Tiêu Thiệu Phong, tôi chúc cậu bình an trong tù!" "Âu Tổng, ngài thật khiến tôi mở rộng tầm mắt, trước đây xem ra là tôi đã coi thường ngài rồi!" Tiếng nói của Tiêu Thiệu Phong vọng lại, Âu Minh Triết cười khẩy, nhàn nhạt bước đi tiếp. "Giảo nhân cẩu nhi bất lộ xỉ!*" Âu Minh Triết khẽ đáp lại, bước chân đi theo người dẫn đường đi đến khu dành cho tù nhân nữ. "Xin chào Mục Tiểu thư!" Âu Minh Triết lịch sự mỉm cười chào hỏi. Một bóng dáng của một người con gái thu mình ngồi trong một góc, ánh mắt căm hận nhìn về phía anh. "Phải tiếc rằng, mọi kế hoạch của cô đều đã đổ bể. Còn nhớ lúc cô và Tiêu Thiệu Phong mang bộ dáng bình thản rời khỏi căn nhà kho bốc cháy đó không?" ÂU Minh Triết hơi híp mắt, đôi môi treo lên nụ cười lạnh: "Tôi chính là người đã bắn cô và Tiêu Thiệu Phong chứ không phải cảnh sát!" [*Giảo nhân cẩu nhi bất lộ xỉ: con chó nào cắn người thì ko lộ răng, hàm ý nói rằng người thực sự lợi hại thì ko để lộ ra ngoài.] . . . Sau hai tháng... Tại Thẩm Gia tổ chức một bữa tiệc sinh nhật dành cho cô em gái Thẩm Như Ngọc, tại đây, những tin đồn khi xưa đều được bác bỏ, tuy nhiên về phần bà vợ thứ thì lại vẫn tòn tại theo năm tháng. "Em vui lắm chị ạ!" Thẩm Như Ngọc một thân mặc chiếc váy trắng, đứng trước gương soi mà khuôn mặt lại không ngừng treo lên sự vui vẻ. "Vui là được!" Thẩm Chi Ưu tiến tới xoa đầu em gái, yêu chiều chỉnh lại góc váy cho hoàn chỉnh. "Hai tiểu công chúa của ta đâu rồi?" Thẩm Thành Sơn mở cửa, mỉm cười ló đầu vào nói. "Ba!!" Thẩm Như Ngọc giậm chân, giận dỗi đáp "Con đang thay đồ mà!!" Thẩm Thành Sơn cười trừ, sau đó thì liền chui đầu ra, đóng cửa lại. Thẩm Chi Ưu đứng một bên, sau lại không ngừng ôm bụng cười. Thẩm Như NGọc thấy vậy thì phồng má tức giận, cô nàng liền không vui ra chiêu bằng cách cù lét cô. "Ahahaha...Như Ngọc!! Đừng...dừng...dừng lại...hahahaha!!" Sau đó thì cả hai đều mệt mỏi nằm vật ra sàn, hai khuôn mặt đối nhau, lại không nhịn được phì cười. "Chị à, thật cám ơn chị vì đã tha thứ cho em. Nghĩ lại khi xưa em lại là người hại chị bị xe tông!" Thẩm Như Ngọc buồn rầu nói. "Chuyện cũ đã qua rồi, không cần phải bận tâm đâu!" Thẩm Chi Ưu vươn tay ôn nhu xoa đầu em gái mình, nhẹ nhàng an ủi. "Chị!!" Thẩm Như Ngọc nép sát vào người cô, cô nàng không ngừng dụi đầu vào người cô nũng nịu. Thẩm Chi Ưu bật cười, đột nhiên cô lại như nhớ ra một chuyện, cô liền hỏi: "Sao em lại có thể xuyên không đến đây?" "À...tại vì hôm đám tang lúc ấy của chị em có qua phòng chị xem, lại bất ngờ đọc được một tờ giấy tổng hợp lại các tiểu thuyết chưa đọc nên em tò mò đọc thử, sau đó thì lại không hiểu sao bị thu hút bởi truyện này, em đọc đến ngủ quên khi nào không hay rồi sáng dậy em liền thấy bản thân đang ở trong căn phòng của nữ chính trong truyện!" "Ài...Chị thì lại bị tông đến xuyên thẳng qua đây luôn!" Thẩm Chi Ưu bất mãn nói. Không phải là ông trời rõ là đang thiên vị sao? Cô thì trải qua đau đớn mới xuyên còn em gái cô thì chỉ có ngủ thôi đã xuyên rồi!! Aaa!! Thật không công bằng!! Tuy nhiên dù sao mỗi người đều có một số phận khác nhau, cô cảm thấy bản thân bị ngược đãi như thế đều không sao cả bởi vì đổi lại được những điều ấy, cô lại có Minh Triết! **\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_** **Ngọc Nhi à, nàng mau nhận hàng nga~** ***Hiện tại mọi người ai muốn cùng ta nhắn tin, trao gửi yêu thương thì hãy kết bạn với ta a~*** ***Tên: Bạch Tuộc \(Bemn\) \| Fb*** ***Chào mừng mọi người đến với động nhỏ của một con bạch tuộc~❤***