Bởi vì chân của cô khi nãy đều bị thanh ngang kia đè đến không thể trụ được nên liền ngã nhào xuống đất, cả người đều đau điếng nhưng may thay, viên đạn vẫn chưa kịp trúng vào người cô. Khi nãy cô nhìn thấy Thẩm Trường An cầm súng giết Như Ngọc, cô liền không chần chừ gì mà cố gắng lấy hết sức nhảy xuống khỏi vòng tay Âu Minh Triết rồi chạy lại đẩy Như Ngọc sang một bên. "Anh hai...đừng...làm ơn đừng giết Như Ngọc..." Thẩm Chi Ưu khóc lóc, hai tay dang ra ôm lấy người Như Ngọc để bảo vệ. Thẩm Như Ngọc sợ đến mức cả người đều run rẩy, toàn thân nép chặt vào người cô. "Tiểu cứng đầu, đồ ngu ngốc nhà em! Ả ta là người hại em đấy!!!" Thẩm Trường An giận dữ trừng mắt hét lớn. "Em...em biết...nhưng Như Ngọc là em gái...em gái của em..." "Em đừng có ăn nói hồ đồ, không phải chính em cũng biết rằng Thẩm Như Ngọc ả ta là một đứa con hoang sao?!" "...Không phải, Như Ngọc tuy...không...không phải là em gái anh nhưng...nhưng em ấy là em gái của em..." Thẩm Chi Ưu cố gắng lấy hơi nói, cả thân thể đột nhiên dâng lên sự đau đớn. Không được rồi...cô sắp không thể trụ nổi rồi. "Làm ơn đấy...em xin anh...đừng giết em gái của em..." Dứt lời, Thẩm Chi Ưu ngất lịm đi, Thẩm Như Ngọc ôm lấy cô vào lòng, không ngừng lung lay người cô, sợ hãi gọi tên cô. "Nhi Nhi...đừng...chị đừng..." Âu Minh Triết hoảng hốt bế cô lên rồi chạy nhanh ra bãi xe, một mạch lao vút đến bệnh viện. Thẩm Như NGọc và Thẩm Trường An cũng đi theo, hai người không ai nói một câu, im lặng chạy theo sau. "Nói đi, cô đã làm gì mà Thẩm Chi Ưu lại bênh vực cô?" Thẩm Trường An nắm chặt vô lăng đến nổi gân xanh nổi đầy lên, ánh mắt anh căm ghét nhìn Như Ngọc. Như Ngọc mím môi, hai tay vô thức run rẩy. Nếu như bây giờ kể lại, liệu Trường An sẽ tin? Điều hoang đường này chắc chắn anh ta sẽ không bao giờ tin mà còn sẽ khiến anh ta tức giận thêm nữa. "Nói!" Thẩm Trường An mất kiên nhẫn quát to. "Đúng là em là người hại Thẩm Chi Ưu nhưng chị ấy lại là người cứu em, lúc đó em vô cùng hối hận...em...em đã xin lỗi chị...giữa em và chị ấy bây giờ cũng không còn ân oán nữa..." "Anh yên tâm, sau này em cũng không muốn hại chị ấy nữa, trải qua chuyện này, em sẽ rời đi!" Thẩm Trường An nhíu mày, lạnh nhát đáp: "Nhớ lấy!" . . . Sau khi bác sĩ đã chữa qua những vết bỏng nhỏ và băng bó lên thân thể Thẩm Chi Ưu một lớp dày cộm thì cô liền thở dài bất mãn với cái bộ dáng này. Cô tỉnh dậy thì đã thấy mình ở bệnh viện rồi, hơn nữa bác sĩ cũng đã xong xuôi hết việc chữa cho cô. "Chị à, chị thấy đỡ hơn chưa?" Thẩm Như Ngọc nhìn cô, ánh mắt đượm buồn lóe lên trong đáy mắt. "Ừm, khỏe hơn một chút rồi!" Cô gật đầu đáp lại. "Cạch!" Tiếng cửa mở ra, một nhóm người ùa vào. "Tiểu Ưu!!" "Tiểu Ưu!!" "Con gái!" "Tiểu Ưu!!" "Ưu Ưu!!" Thẩm Chi Ưu lắc đầu thở dài, cô đau đầu đối phó với đám người bạn Mục Tử Hạ và cha cô. Sau một lúc, bọn họ liền nhìn thấy Thẩm Như Ngọc ở góc phòng thì trừng mắt, tức giận nhìn cô nàng. "Đừng bắt nạt em ấy!" Thẩm Chi Ưu lên tiếng. "Này, Tiểu Ưu cậu có bị úng não rồi không? Cô ta là người hại cậu, cậu lại đi dung túng cho cô ta?" "Không phải lúc trước cậu bảo tôi nên tránh xa Thẩm Như NGọc sao? Tại sao bây giờ cậu lại bao che cho cô ta?" Những lời chỉ trích không ngừng lấn áp cô, Thẩm Như Ngọc bị kích động, cô nàng liền ủ rũ ngồi một góc. "Im Lặng!" Chi Ưu hét lên. Không gian vắng lặng như tờ, ngay cả tiếng thở còn nghe rõ. "Ba!" Cô quay đầu nhìn Thẩm Thành Sơn "Ba hãy làm giấy tờ nhận nuôi Như Ngọc đi, con muốn em ấy là em gái của con!" Không để cho mọi người phản bác, cô nói tiếp: "Dù biết rằng Như Ngọc em ấy là người hại tớ thật nhưng làm ơn hãy tha thứ cho em ấy. Dù biết rằng em ấy gây hại ra rất nhiều những chuyện không tốt nhưng dù gì cũng đã qua rồi, chúng đều đã là quá khứ hết rồi, hơn nữa, cũng nhờ có chuyện này mà tớ...tớ và em ấy đã có thể giải quyết được khúc mắc giữa cả hai!" "Cho nên...cầu xin mọi người, hãy mở lòng với em ấy!" Thẩm Thành Sơn bị mủi lòng với biểu hiện của cô, ông bất lực thở dài rồi đồng ý cho người đi làm giấy tớ nhận nuôi. Mục Tử Hạ có chút phân tâm nhưng THẩm Chi Ưu nói gì thì sẽ nghe nấy thôi, còn Lâm THành Long và Đàm KHang Dụ tuy không dám tin Như Ngọc nhưng cũng không muốn từ chối cô nên đành miễn cưỡng chấp thuận. "Không được làm giấy gì hết!" Thẩm Trường An bước vào, nghiêm nghị đáp, sau đó thì anh lia mắt tới Thẩm Như Ngọc, lạnh nhạt nói "Cô đã hứa như thế nào?" Thẩm Như Ngọc cúi thấp đầu, sau cùng mới quyết định lên tiếng: "Xin lỗi chị, em không thể ở lại được, em phải đi rồi!" "Tại sao?" Thẩm Chi Ưu trợn trừng mắt ngạc nhiên nhìn cô nàng. "Bởi vì...nếu em vẫn còn ở bên chị, chị sẽ bị ảnh hưởng danh tiếng, tốt nhất là em vẫn nên rời khỏi!" "Không được!!" Thẩm Chi Ưu hét lên "Em mà đi thì chị sẽ lập tức nhảy xuống cửa sổ!!" Thẩm Chi Ưu nhanh chóng lê người ngồi lên mép cửa sổ, cương quyết dùng khổ nhục kế để giữ người ở lại. "Em bị rồ hả Thẩm Chi Ưu? Giữ cô ta lại thì không khác gì em tự hại bản thân?" Thẩm Trường An tức giận chạy đến giữ chân cô lại, đen mặt quát. "Anh đuổi Như Ngọc đi, em cũng sẽ đi nhưng một khi em đã đi rồi thì dù cho  anh có đào mộ em lên, em cũng không sống lại đâu!!" Thẩm Chi Ưu gào lên. Thẩm Như Ngọc đột nhiên bật khóc, đôi chân vô lực khuỵu xuống: "Chị à, nếu sớm biết như vậy...em...em nhất định sẽ không bao giờ hại chị!!"