Ngồi một mình trên sô pha, ánh mắt đục ngầu nhìn vào vô định. Lâm An Nhạc đến giờ vẫn chưa dám nhìn vào sự thật rằng mối quan hệ giữa cô và chồng đã đi đến hồi kết. Đêm qua, sau một cuộc tranh cãi gay gắt, cuối cùng Danh Chấn đã mở miệng muốn ly hôn với cô. Cô biết ngày này sớm muộn gì cũng đến, thế nhưng khi nó thật sự ập tới, cô vẫn không thể nào chấp nhận được.
Bốn năm trước, hai người lần đầu gặp nhau, cô là hạt bụi hèn mọn trên mặt đất, anh là vầng mây cao chót vót trên trời. Đến tận lúc kết hôn, cô vẫn không dám tin tưởng rằng mình có thể làm vợ của một người đàn ông vĩ ngạn như Danh Chấn. Cô yêu anh, ba năm hôn nhân chung đụng càng khiến cô khắc ghi tình cảm này vào tận xương tủy. Một năm trước, cô bắt đầu phát hiện hình bóng kẻ thứ ba ẩn hiện trong hôn nhân của mình. Từ bất an lo sợ, dần biến thành điên cuồng ghen tuông, cho đến lúc này An Nhạc đã không còn nhận ra mình nữa.
Âm thanh chốt cửa bật ra đánh vỡ không gian yên tĩnh, Trần Danh Chấn vẻ mặt mệt mỏi đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy An Nhạc đầu tóc rối bời, vô hồn ngồi trên sô pha, nội tâm anh không nhịn được một trận phiền chán và mệt mỏi rả rời.
Đêm qua, sau khi đề nghị ly hôn, An Nhạc gần như nổi điên bắt đầu tra khảo anh nguyên nhân. Anh không chịu được nên đã trốn đến công ty đến tận bây giờ. Dù không muốn đối mặt với cô lúc này, nhưng anh vẫn phải trở về, vì chuyện của hai người cần phải có một hồi kết.
Trong cơn điên cuồng, An Nhạc không ngừng hỏi anh rằng anh có từng yêu cô không? Nếu không thích cô thì anh cùng cô kết hôn làm gì? Nhưng anh không hiểu nổi tại sao một cô gái xinh đẹp, đơn thuần như An Nhạc sau khi kết hôn lại trở nên như vậy. Cô ấy rất tự ti, sự tự ti khiến cô kiểm soát anh như một tội phạm, đến mức anh tưởng chừng mình cưới phải một người mẹ thứ hai về nhà.
Con người anh vốn đạm mạc về tình cảm, động tình với cô nên mới tiến tới hôn nhân, cứ ngỡ hai người sẽ bình bình đạm đạm dắt tay nhau đến cuối đời, nhưng không ngờ tới cuộc sống sau khi kết hôn chẳng khác gì một cái lồng giam bị hút hết dưỡng khí khiến anh hít thở không thông. Dù không nở rời bỏ, nhưng có thể né tránh lúc nào thì hay lúc đó. Thời điểm anh mệt mỏi nhất, Thanh Trúc bất ngờ xuất hiện giữa cuộc đời anh. Cô cho anh biết được tình yêu không chỉ có kiểm soát trói buộc, không chỉ có hờn ghen vô cớ và những cuộc tranh cãi không đâu. Trái lại, tình yêu là ấm áp, là nóng bỏng, là yên bình. Không biết từ lúc nào, anh đã thay lòng đổi dạ. Anh không đủ nhẫn tâm rời xa An Nhạc bởi cô quá yêu anh, nhưng quyết định ở lại sẽ là bất công với An Nhạc vì anh không thể cho cô tình yêu thuần túy nhất, hơn nữa lúc này, trái tim anh đã có nơi quy túc.
Hai người đối diện nhau một hồi lâu, rốt cuộc An Nhạc là người phá vỡ sự yên tĩnh lạnh lùng này: “Anh đã suy nghĩ lại rồi chứ?”
Danh Chấn nhắm mắt lại vài giây mới mở ra, đáp lời: “Anh nghĩ kỹ rồi, mình ly hôn thôi, chúng ta không hợp nhau.”
An Nhạc tròn mắt nhìn anh, tràn ngập khẩn cầu: “Sao lại không hợp, mình rõ ràng rất hợp nhau, anh muốn em làm gì cũng được hết, chỉ cần đừng bỏ rơi em, có được không?”
Danh Chấn lắc đầu, thở dài: “Tại sao em không chịu hiểu chứ, anh không cần em làm gì cho anh cả. Anh và em không hợp nhau, ở lại bên anh chỉ làm em khổ sở thêm thôi.”
“Không, xa rời anh mới khiến em khổ sở, mình trở lại như trước kia có được không anh!” An Nhạc chạy đến ôm lấy anh khóc nức nở.
Danh Chấn thấy cô như vậy, trong lòng không nhịn được thương tiếc, nhưng đây không phải là lúc mềm lòng. Nếu lần này không dứt khoát chia tay, cả hai người tiếp tục dây dưa với nhau, chỉ làm khổ nhau thôi. Nghĩ vậy, anh ôm hai vai của An Nhạc, kéo cô ra khỏi người mình, mặt đối mặt nói: “Không thể, mình ly hôn đi, anh sẽ chu cấp cho em một số tiền lớn, đủ để em sống thoải mái. Rời xa anh, tìm một người khác thật sự yêu em, trân trọng em chứ không phải một người như anh.”
“Không! Em không nghe! Em không nghe! Có phải tại Thanh Trúc không, chính con hồ ly tinh đó bắt anh phải bỏ em có đúng không. Cô ta cho anh ăn gì mà anh nghe lời quá vậy? Anh vì cô ta bỏ em, vậy có nghĩ em sẽ như thế nào không!" An Nhạc gào thét trong nước mắt, cô ôm vai anh không ngừng lay động.
"Em bình tĩnh một chút được không. Đừng lôi Thanh Trúc vào đây. Lỗi là ở anh, là anh đã hết yêu em rồi, em có trách thì trách anh đi này."
"Không, em không tin! Không phải là như vậy!" An Nhạc ngồi xụp xuống, che lấy hai tai, lắc đầu nức nở.
Thấy cô lại bắt đầu mất kiểm soát, Danh Chấn ngao ngán lắc đầu, bỏ vào thư phòng đóng sầm cửa lại.
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, đôi mắt đẫm ướt của An Nhạc chỉ còn tuyệt vọng. Rốt cuộc anh cũng đã nói ra lời thật lòng rồi sao. Nếu không yêu cô, tại sao anh lại cưới cô. Nếu không yêu cô, tại sao không quyết tuyệt ngay từ đầu mà để cô tiếp tục nuôi hy vọng. Anh nào biết sự ôn nhu giả dối của anh chính là ly rượu độc, còn cô thì mỗi ngày uống rượu độc để giải khát.
Đột nhiên An Nhạc cảm thấy ngôi nhà mình từng xem là mái ấm này thật lạnh lẽo, thật ngột ngạt, cô muốn thoát khỏi nó ngay lập tức.
Nghĩ thế, An Nhạc cầm túi xách bước đi. Tám giờ tối, cuộc sống sôi động về đêm của thành phố chỉ mới bắt đầu. Đối lập với đường phố ồn ào náo nhiệt, cô lang thang như một kẻ vô hồn, cô độc và tang thương. Cô bắt một chiếc xe, báo địa chỉ rồi tiếp tục lặng thinh để bóng đêm cắn nuốt.
Đứng trước cửa nhà Thanh Dao, An Nhạc có cảm giác như đã trãi qua mấy đời vậy. Đã ba năm cô không liên lạc với người bạn thân này, bởi Thanh Dao là người duy nhất ngăn cản cô kết hôn cùng Danh Chấn. Trước kia bị tình yêu làm ngu muội đầu óc, cô nào nghe lời khuyên của Thanh Dao, chỉ cảm thấy cô ấy ganh tị khi mình kết hôn với một người đàn ông tốt như vậy. Bây giờ nếm đủ trái đắng rồi mới biết được ai chân tâm, ai giả dối.
Thanh Dao mở cửa nhà, chưa kịp vui mừng vì gặp lại bạn tốt thì đã bị bộ dạng của An Nhạc dọa. Cô kinh ngạc hỏi: “An Nhạc, cậu làm sao vậy?”
Nhìn thấy Thanh Dao, tất cả ủy khuất trong lòng một lần nữa sôi trào, An Nhạc bật khóc: “Dao ơi, mình sai rồi, mình không nên cãi lời cậu!”
Thanh Dao kéo An Nhạc vào nhà, không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng, choàng tay nhẹ nhàng vỗ về lưng để cô được thỏa thích khóc.
An Nhạc khóc không lâu, chỉ mười phút sau cô đã ngẩng đầu dậy nhìn bạn thân mình. Hôm qua đến giờ cô đã khóc nhiều rồi, đầu rất đau, mắt cũng rất xót.
“Bây giờ vào phòng tắm rửa mặt, sau đó kể cho mình nghe xảy ra chuyện gì, có được không?” Thanh Dao lúc này mới lên tiếng.
An Nhạc gật đầu, máy móc nghe theo sự sắp đặt của Thanh Dao.
Khi đã yên ổn ngồi trên giường, An Nhạc kể chuyện mấy ngày nay cho Thanh Dao nghe. Thanh Dao là một chuyên gia tư vấn tình yêu có danh tiếng, với sự giúp đỡ của cô mà nhiều cô gái đã tìm được bến đỗ hạnh phúc, cô cũng cứu vớt rất nhiều tâm hồn thương tổn đang ở bên bờ tuyệt vọng. Sau khi kết hôn, An Nhạc không tìm đến người bạn thân này nữa bởi cô cảm thấy bản thân của mình gần như trong suốt trước mặt Thanh Dao. Với ánh mắt tinh tường, Thanh Dao dường như thấy hết mặt tự ti, hèn mọn và bất kham của mình.
“Anh ấy hết yêu mình rồi, anh ấy muốn ly hôn, mình phải làm sao bây giờ.”
"Cậu bình tĩnh một chút, bây giờ kể cho mình nghe lúc bình thường hai vợ chồng cậu sống với nhau như thế nào?" Thanh Dao trấn an hỏi.
"Mình lúc nào cũng thuận theo anh Chấn, anh ấy thích ăn cay mình tập theo ăn món cay, anh ấy thích chơi tennis nên mình cũng học tennis, anh ấy nói tiếng anh mình yếu nên không dắt mình đi dự những buổi tiệc lớn nên mình cố gắng học tiếng anh. Mình lúc nào cũng liều mạng trả giá mà tại sao anh ấy lại không nhìn ra chứ! Mỗi ngày mình đều nấu cơm hai bữa chờ chồng trở về ăn cùng, đáp lại mình là số bữa cơm chung của vợ chồng ngày càng thưa, nửa năm trở lại gần như có thể đếm trên đầu ngón tay. Bây giờ người mới xuất hiện, xinh đẹp hơn mình, thông minh hơn mình, rốt cuộc anh ấy lại thay lòng." Nói những lời này, An Nhạc không kiềm được rơi nước mắt.
Thanh Dao nhắm mắt lại, cực lực ẩn nhẫn để không mở miệng ra mắng An Nhạc, cô hỏi: "Vậy đã bao lâu rồi cậu không đi thư viện đọc sách, đã bao lâu rồi cậu không viết lách? Đây chính là việc cậu thích nhất mà."
An Nhạc ngẩn người, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra: "Không biết nữa, hình như đã lâu lắm rồi thì phải. Mình vì Danh Chấn mà hy sinh sở thích của mình, cố gắng dung nhập vào cuộc sống của anh ấy, vậy mà bây giờ đổi lại là sự phản bội. Tại sao cuộc đời lại bất công như vậy chứ!"
Thanh Dao nhìn An Nhạc tự dằn vặt bản thân mình, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: "Để mình nói cho cậu nghe một sự thật. Thứ vô dụng nhất trong hôn nhân chính là sự hy sinh của người vợ. Hoặc nói đúng hơn, một người đàn chân chính không bao giờ muốn vợ phải hy sinh vì họ, ngược lại, họ cho rằng hy sinh là trách nhiệm và nghĩa vụ của đàn ông. Thứ duy nhất họ yêu cầu ở hôn nhân đó là sự tôn trọng và niềm hạnh phúc từ người vợ.
Cậu tìm kiếm hạnh phúc bằng cách cho đi, vì nghĩ rằng cho đi thứ gì sẽ nhận lại thứ ấy, khi không nhận lại được đúng những gì mong muốn, cậu sẽ buồn bả, sẽ so đo. Nhưng thực chất hạnh phúc là từ tâm mà có, nó xuất phát từ một trái tim an nhiên, thanh thản, từ niềm vui khi làm điều mình yêu thích, từ những điều nhỏ nhặt nhất trong đời thường. Hạnh phúc không phải là vật cậu ký thác vào người khác rồi chờ họ trao ngược lại cho cậu. Nhưng những gì cậu làm lại trái ngược đi, cậu đem bản thân trở thành cái bóng của Danh Chấn, cuộc sống của cậu chỉ có anh ta, anh ta không vui cậu sẽ buồn, anh ta vui vẻ cậu mới vui, đó không phải là hạnh phúc. An Nhạc, cậu đã đánh mất chính mình rồi có biết không!" Thanh Dao nói một hơi thật dài, cô thực sự tức giận An Nhạc.
“Nhưng mình quá yêu anh ấy, không có Danh Chấn mình sẽ không sống nổi, mình phải làm thế nào để anh ấy quay về, Thanh Dao cậu cứu mình đi.” Nói rồi, An Nhạc lại bụm mặt khóc nức nở.
Thanh Dao cực lực ẩn nhẫn, trên trán nổi đầy gân xanh. Cô bạn thân này của cô bốn năm trước vì yêu Danh Chấn mà mụ mị đầu óc, nào ngờ bốn năm sau vẫn không khá hơn chút nào, thật khiến cô không biết phải làm sao.
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
110 chương
448 chương
2017 chương
7 chương
56 chương