Lời vừa dứt, đầu óc cô dần rơi vào choáng váng, hai mí mắt nặng trịch, từ từ khép lại. "Không...không thể nào!!" "Mày...mày nói dối! Mày...mày không phải là Bạch Nguyệt Nhi, cô ta rõ ràng đã chết rồi mà!!" "Không..." Không có tiếng đáp trả, Thẩm Như Ngọc sợ hãi lay lay người Chi Ưu, nước mắt không ngừng chảy ra. "Mày...mau dậy đi, hãy nói cho tao biết đi...mày là Bạch Nguyệt Nhi phải không? Mày cũng bị xuyên không đến đây phải không?" Đáp lại cô ta là một khoảng không với tiếng lửa đốt và tiếng vỡ vụn vang bên tai. "Không...làm ơn đấy, hãy dậy đi!" Thẩm Chi Ưu cố gắng mở mắt, cô khó khăn nói: "Mau...mau đẩy...đẩy thanh ngang này ra..." Thẩm Như Ngọc ngay lập tức liền làm theo, tuy nhiên bảo đẩy là có thể ra được sao? Nếu muốn đẩy nó thì ít nhất cũng phải cần hai người đàn ông! "Tao...tao không thể! Mày...xin mày...xin mày đừng chết!" Thẩm Chi Ưu mỉm cười "Không...không phải...là...là cô muốn tôi chết... lắm hay..." "Không!!!!!" Thẩm Như Ngọc hét lên, cắt ngang lời nói của cô "Mày không được phép chết! Mày tuyệt đối không được chết!!" "...Thật...thật quái đản..." "Đúng vậy, là tao quái đản. Là do mày cứu tao, là do mày là chị tao, tất cả những điều đó đều không phải là mày sao?" Thẩm Như Ngọc hét lớn, sau đó không nhịn được mà nắm tay cô "Làm ơn đấy! Tao xin mày..." "...Không thể...tôi...tôi..." Thẩm Chi Ưu gắng gượng nói, hai bên má cô vô thức rơi lệ. "Không được!! Mày không được phép!!" Thẩm Như Ngọc hoảng sợ quát, sau đó thì không thấy cô động đậy liền sợ hãi, cố gắng đẩy thanh ngang ra. "Rầm Rầm!!!" Trần nhà đằng sau sập xuống, một thanh sắt lại vừa vặn đặt dưới thanh ngang, theo sau đó, một bức tường rơi thẳng xuống thanh sắt, tạo thành hiện tượng đòn bẩy, hất thanh ngang chắn ngang người cô sang một bên. Thẩm Như Ngọc liền nhân cơ hội kéo cô tránh xa chỗ đó ra, cô ta không ngừng ôm lấy người cô, khóc lóc "Tao hối hận rồi, tao cực kì hối hận rồi!!" "...Mau...mau chạy đi!" Chi Ưu thều thào nói, cô khẽ đưa tay xoa đầu Như Ngọc, trong lòng lại bất giác dâng lên một cảm giác hạnh phúc vô hình khiến cô thêm phần có nghị lực, gắng gượng sống sót. "Không! Tao không chạy! Có chết thì chết cùng nhau, tao nhất định sẽ không rời xa mày!" "...Ngốc...mau chạy đi..." "Không!! Tao hối hận rồi, tao thực sự rất hối hận...Bạch Nguyệt Nhi...tao...tao xin lỗi!" Thẩm Chi Ưu có chút ngạc nhiên, tuy nhiên sự ngạc nhiên ấy chưa được bao lâu lại bị nước mắt bao phủ, cô gắng sức ôm lấy người Như Ngọc. "Không...không sao...chỉ cần...sau...sau này mình là chị em tốt với nhau...là...là được..." "Mày hứa đấy! Sau này...tao muốn làm em mày...tao không muốn bị chia cắt, tao cũng không muốn phải làm mày đau khổ nên...hứa với tao, mày...mày đừng rời xa tao nhé?" "...Ừm..." Thẩm Như Ngọc òa khóc, cô nàng không ngừng luôn miệng xin lỗi, sau đó thì ngay cả cách xưng hô cũng đổi nốt. "Em xin lỗi chị....chị...em xin lỗi!!" "Ầm!" Một tiếng đổ vỡ vang lên, theo sau đó, trần nhà dần sập đổ, chúng từ từ chuyển đến chỗ cô, tiếng động không ngừng vang theo. "Rắc!" Trụ chắn bị gãy, lệch hẳn sang một bên, đột nhiên một mảnh gỗ to không thể bám được từ trần nhà rơi xuống. Cả hai đã lường trước được chuyện này nên chỉ đành nhắm mắt chịu đựng, Thẩm Chi Ưu bây giờ chỉ cảm thấy vui mừng vì Như Ngọc đã thành tầm thay đổi, chuyện giữa cô và Như Ngọc cũng không còn rắc rối nữa, cả hai sau này sẽ cùng nhau sống vui vẻ... Thật vui a... Cuối cùng thì... cô không nghĩ lại có thể có chuyện này xảy ra, ân oán giữa cô và Như Ngọc bây giờ cũng không còn nữa rồi... Nếu như có thể được sống lại, cô mong rằng...ở một thế giới này...người mà cô yêu nhất là Âu Minh Triết...sẽ được sống hạnh phúc... "Hự!" Đột nhiên một tiếng kêu vang lên. Mảnh gỗ kia tuyệt nhiên không hề rơi trúng vào người cô và Như Ngọc, cô nghi hoặc mở mắt ra, người trước mặt lại bị mảnh gỗ kia đè lên, ánh mắt người đó nhìn cô đầy hấp hối và lo lắng, mà cô lúc ấy cũng không thể khống chế cảm xúc, một lần liền khóc nấc lên. "Triết..." Thẩm Chi Ưu yếu ớt kêu lên, cô nhìn người trước mắt, cả thân hình cao to che chắn cho hai người bọn cô. "Em không sao chứ?" Âu Minh Triết đẩy mảnh gỗ đó ra, sau đó thì cúi người ôm cô rời khỏi. Thẩm Như Ngọc đứng hình, cô nàng liền nhanh chóng đuổi theo. "Cút!" Âu Minh Triết đi theo đội vệ sĩ đã dẫn đường đi vào căn nhà kho khi nãy, khi thấy Như Ngọc đi theo liền lạnh nhạt quát. "Đừng...em ấy...đừng đuổi em ấy..." Thẩm Chi Ưu nắm lấy bả vai anh, run run nói. Âu Minh Triết không nói gì, nếu như anh còn gây sức ép khiến Như Ngọc biến đi thì sẽ mất thời gian với cô ta, mà Thẩm Chi Ưu bây giờ bị thương, anh không thể không bỏ mặc được, anh đành im lặng rồi mặc kệ Như Ngọc, tuy nhiên anh vẫn còn nên đề phòng. "Gắng lên em!" Âu Minh Triết bước nhanh ra khỏi con đường đất, vệ sĩ cũng theo sau để bảo vệ. "Âu Minh Triết!! Em gái tôi đâu?!" Từ xa vọng lại tiếng gọi của Thẩm Trường An, anh vội vã chạy lại, sau đó thì không nhịn được mà đau lòng nhìn cô "Tiểu cứng đầu...em...vì sao lại ra nông nỗi này chứ??" Nhìn ra sau, Thẩm Trường An liền thấy Thẩm Như Ngọc thì tức giận, trên tay cầm súng chĩa thẳng vào người cô nàng. "Con khốn! Mày còn dám đi theo? Âu Minh Triết, cậu cẩn thận!" "Đoàng!" "Không!!!!!!" Thẩm Chi Ưu hét lên, trong chớp mắt, người cô nằm đè lên người Như Ngọc, nước mắt lặng lẽ rơi. **\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_** **Khụ, chỉ là kỉ niệm 100 chương nên ta bão thêm a~