Thanh Linh tỷ, Tam ca hai người đi đâu vậy làm ta tìm nãy giờ.
Lãnh Hi với Lãnh Phong từ đằng xa chạy đến.
Vừa nãy mới đi cùng nhau mà tự nhiên lúc thả đèn thì Lãnh Hi lại chẳng thấy hai người này đâu nên liền cùng Lãnh Phong lật đật chạy đi tìm.
Bây giờ trời cũng đã khuya, hơn nữa lễ hội cũng đã tan rồi nên cả bốn người định lên xe để trở về.
Đường bây giờ trở nên có chút vắng vẻ, khác hẳn với khung cảnh náo nhiệt ban nãy
Á.......!
Từ trong ngõ nhỏ đột nhiên có một người chạy ra cầm theo một chậu nước và vào Tuyết Thanh Linh khiến người cô trở nên ướt sũng.
Lãnh Thiên Vũ tức giận đẩy nữ nhân kia ra rồi lấy áo choàng trên người mình khoác lên người cô
Sao rồi Tiểu Linh, nàng không sao chứ, có lạnh lắm không.
A Vũ ta không sao.
Không sao cái gì chứ, tay chân lạnh cóng lại thế kia rồi.
Hơn nữa bây giờ còn là mùa đông.
Tiểu thư, hay là người về nhà ta thay y phục trước đi, dù sao cũng là lỗi của ta.
. truyện tiên hiệp hay
Nữ nhân kia bày tỏ mong muốn đưa cô về để thay y phục, vốn dĩ cô định từ chối vì từ đây về phủ cũng không quá xa.
Cùng lắm thì chỉ bị cảm nhẹ thôi mà ai biết được anh đã nhanh chóng đồng ý.
Không cần đâu A Vũ.
Không được, nếu để thêm một lúc nữa nàng sẽ bị cảm mất.
Lãnh Hi, Lãnh Phong hai người đợi Bổn Vương ở đây.
Nói rồi anh liền cúi xuống bế cô lên đi theo nữ nhân kia.
Nhưng đi được một đoạn anh cảm thấy có gì đó không ổn, con đường này càng đi thì càng không thấy nhà dân, đã thế còn có cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
Lãnh Thiên Vũ không đi nữa mà dừng lại rồi thả cô xuống đất.
Tuyết Thanh Linh cũng cảm thấy có điều bất thường nên liền đề cao cảnh giác.
Nữ nhân kia thấy hai người không đi nữa liền quay qua thắc mắc hỏi
Hai vị sao đột nhiên lại dừng lại vậy, đi một đoạn nữa là đến nhà ta rồi.
Ngươi rốt cuộc là ai?
Lãnh Thiên Vũ cất giọng lãnh lẽo hỏi làm cho nữ nhân kia có chút sợ hãi.
Hai vị đang nói gì vậy, ta chỉ muốn đưa hai vị về nhà thay y phục thôi mà.
Được rồi, ngươi mau đi đi, có thể khiến cho bọn họ đi đến đây cũng được rồi.
Từ trong ngõ bước ra một nam nhân ra lệnh cho người kia rời đi
Lãnh Văn Sơn
Lãnh Thiên Vũ không cảm xúc mà nói
Lâu lắm không gặp mà vẫn được Tam vương gia nhớ đến, đây thật sự là vinh hạnh của Bổn vương.
Nói đi, lần này ngươi lại muốn làm gì.
Lãnh Thiên Vũ không kiên nhẫn nói
Cũng không có gì, chỉ là nhận lời nhờ vả của người khác đến để tiễn Vương phi của ngươi đi thôi.
Nói xong một nhóm người mặc đồ đen xuất hiện đằng sau lưng của Lãnh Văn Sơn
Muốn giết Bổn Vương phi, ngươi còn chưa có cái tư cách đấy đâu.
Tuyết Thanh Limh đứng đằng sau lưng anh nãy giờ cũng nhịn không nổi nữa mà lên tiếng.
Đám người này sao lại thích cái mạng của cô thế chứ.
Thiếu cái mạng này thì bọn họ chết hay gì.
Dứt lời cả hai người đều xông lên đối phó với đám người kia.
..........
Tứ ca, hai người họ sao lại đi lâu như vậy, không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Lãnh Hi chờ mãi mà không thấy hai người kia liền lo lắng mà nói với Lãnh Phong.
Lãnh Phong đương nhiên cũng cảm thấy có gì không ổn nên hai người liền theo lối vừa nãy Lãnh Thiên Vũ đi vào mà tìm.
Đi được một đoạn thì cả hai người nghe thấy có tiếng đánh nhau nên liền nhanh chóng chạy lại.
Không ngoài dự đoán thì thấy Lãnh Thiên Vũ và Tuyết Thanh Linh đang đối phó với một đám người mặc áo đen, bên cạnh bọn chúng còn có một người nữa hình như là..........!Lãnh Văn Sơn.
Lãnh Hi với Lãnh Phong ngay lập tức muốn đến để giúp đỡ nhưng lại bị một đám người nữa chặn lại.
Thất công chúa, Tứ vương gia đi đâu mà vội vậy.
Không bằng để ta bồi hai người một chút đi.
Ái Lạp Tư ngươi có phải là điên rồi không, dám làm ra chuyện này thật sự không sợ Phụ hoàng ta sẽ biết chuyện sao.
Lãnh Hi lên tiếng đe dọa.
Nữ nhân điên này rốt cuộc trong đầu đang nghĩ cái gì vậy.
Mặc quốc công chúa, bổn vương khuyên ngươi nên suy nghĩ lại đi.
Nếu bây giờ dừng tay, bổn vương còn có thể xin phụ hoàng ban cho ngươi một chút ân huệ.
Lãnh Phong cũng lên tiếng nói sẽ xin giảm tội cho cô ta nhưng ai ngờ Ái Lạp Tư này nghe xong lại còn càng ngạo mạn hơn
Nếu vậy thì các ngươi đừng hi vọng có thể trở về.
Ái Lạp Tư ra lệnh cho tất cả xông lên, bản thân cũng không ngoại lệ mà liền lao đến chỗ Lãnh Hi.
Tuyết Thanh Linh kia đã có người khác lo rồi, cô ta bây giờ chỉ cần chăm sóc hai người này thôi.
Thất công chúa, để ta cho cô biết cái kết của việc dám sỉ nhục ta là như thế nào.
Tất cả những gì mà cô ta phải chịu trong thời gian qua hôm nay bọn họ nhất định phải cho bọn họ nếm thử.
Dám đối đầu với cô ta thì nhất định không thể tồn tại trên đời..
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
59 chương
72 chương
112 chương
86 chương