Hai bên đánh nhau tuy bên Lãnh Thiên Vũ với Tuyết Thanh Linh vẫn giữ được sức lực nhưng bên của Lãnh Hi với Lãnh Phong tình hình lại không ổn cho lắm.
Lãnh Phong thì không có vấn đề gì nhưng Lãnh Hi do mới tỉnh lại không lâu nên có vẻ sức khỏe vẫn chưa hồi phục lại hoàn toàn nên rất nhanh đã bị đuối sức.
Ái Lạp Tư rất nhanh liền thấy được điều này nên càng lúc càng nhắm vào Lãnh Hi.
Lãnh Văn Sơn ở bên kia đột nhiên chú ý tới đằng này thì thấy Ái Lạp Tư đang cầm kiếm lao về phía Lãnh Hi.
Hắn hoảng hốt không nghĩ được gì liền bỏ lại nhiệm vụ ở đằng này mà nhanh chong chạy qua đó.
Thất công chúa, xem ra người cũng chỉ có thể sống được đến hôm nay thôi.
Nói rồi Ái Lạp Tư cùng với kiếm đam thẳng đến khiến cho Lãnh Hi nhắm tịt mắt lại.
Chẳng nhẽ cuộc đời cô lại kết thúc như vậy sao.
Nhắm mắt để chờ đợi kiếm của Ái Lạp Tư lao tới nhưng một lúc sau vẫn không có cảm giác gì nên Lãnh Hi lấy hết can đảm mở mắt ra nhìn thử thì thấy có một thân hình chắn trước mặt mình
Lãnh Văn Sơn........!
Lãnh Hi kinh ngạc kêu lên.
Không phải ban nãy hắn còn đang ở bên kia sao, sao giờ lại ở đây đỡ kiếm cho cô chứ.
Nhưng Lãnh Hi còn chưa kịp hết kinh ngạc thì
Lãnh Văn Sơn đã bị nhát kiếm vừa rồi đâm thẳng vào tim mất hết sức lực mà ngã xuống.
Lãnh Hi cũng theo đà ngồi xuống để đỡ hắn.
Này Lãnh Văn Sơn, ngươi cố chịu một chút, ta sẽ tìm người chữa bệnh cho cho ngươi.
Ngươi tuyệt đối đừng có mà ngủ.
Lãnh Hi thấy hắn có chút hấp hối liền nhanh chóng an ủi hắn.
Nói thật mặc dù Lãnh Văn Sơn tội ác đầy mình nhưng kì thật lại chưa bao giờ gây tổn thương gì tới cô nên cô thật lòng không muốn hắn phải chết.
Tiểu Hi, Bổn vương biết bản thân làm sai rất nhiều chuyện nên đây là cái giá phải trả.
Nhưng Bổn vương chỉ hi vọng nàng sẽ tha thứ cho Bổn Vương.
Như vậy có được không?
Được......!được......!ta tha thứ cho ngươi.
Ngươi trước hết đừng nói gì nữa, giữ sức đi.
Chỉ cần nàng tha thứ là Bổn vương yên tâm rồi.
Lãnh Văn Sơn xem ra cũng đã hết sức lực mà nhắm chặt mắt, buông thõng tay xuống.
Lãnh Hi thấy vậy cũng không miễn cưỡng nữa mà nhẹ nhàng đặt Lãnh Văn Sơn nằm xuống
Hi vọng kiếp sau ngươi sẽ được sống cho chính bản thân mình.
Ái Lạp Tư nhìn một màn này không khỏi tức giận, nhị vương gia này cũng đâu phải kẻ điên mà sao lại đi lấy mạng của mình để cứu Lãnh Hi kia chứ.
Nhưng nếu nhị vương gia đã chết rồi thì cô ta cũng không còn cách nào khác ngoài việc giết chết tất cả bọn họ.
Ái Lạp Tư tiến lên định tiếp tục thì lại nghe thấy tiếng ngựa càng ngàu càng gần
Vương gia.......!
Kiếm Vân cùng Kiếm Ca dẫn theo một tốp binh lính đi tới bao vây lại đám người kia, cục diện nhanh chóng bị thay đổi.
Lãnh Thiên Vũ thấy Kiếm Vân tới cũng ngừng tay giao cho bọn họ xử lí.
Trước khi rời đi anh đã dặn bọn họ nếu qua khoảng thời gian này mà không thấy anh trở về thì ngay lập tức cho người đến chi viện.
Ái Lạp Tư bị bắt về Hoàng cung trị tội, tất cả đám người áo đen kia cũng ngay lập tức bị giải về.
Lãnh Phong, Lãnh Hi hai người về cung xử lí việc này trước.
Còn thi thể của Lãnh Văn Sơn cứ đem về cho Phụ Hoàng quyết định đi.
Đệ biết rồi, vậy đệ với Tiểu Hi trở về trước.
Huynh với Tam tẩu cứ về phủ nghỉ ngơi đi.
Lãnh Phong tạm biệt rồi cùng Lãnh Hi lên ngựa trở về Hoàng cung.
Chuyện xảy ra hôm nay đích thực phải cho Phụ hoàng một lời giải thích.
Tiểu Linh, chúng ta cũng trở về thôi.
Lãnh Thiên Vũ ẵm cô lên rồi trở về.
Chuyện ngày hôm nay đến đây cũng coi như kết thúc rồi.
Ngày hôm sau người của Mặc quốc đến để đón công chúa của bọn họ về.
Vốn dĩ đang thong thả đi trên đường đến đây nhưng lại nghe được tin động trời mà vị công chúa nhà mình gây ra khiến bọn họ phải tức tốc phi ngựa tới ngay trong đêm.
Ái Lạp Tư được hai tên nô tài dẫn đến, trông bộ dạng của cô ta vô cùng thê thảm.
Hôm qua sau khi bị giải về Ái Lạp Tư liền bị nhốt vào đại lao, nhân lúc này Lãnh Hi liền tới dạy dỗ cô ta nguyên một đêm đến gần sáng mới chịu buông tha.
Đám người Mặc quốc kia thấy công chúa nước mình trở nên như vậy cũng đâm ra sợ hãi chỉ biết cúi đầu nhận tội, xin lỗi hết lời.
Hứa sẽ lấy ra báu vật của Mặc quốc để bù đắp lỗi lầm.
Hoàng thượng cũng không làm khó bọn họ nữa mà lệnh cho lập tức rời khỏi, không được ở lại bất cứ giây phút nào nữa.
Còn về Lãnh Văn Sơn, khi Hoàng Thượng nhìn thấy hắn ta vẫn là dáng vẻ vô cùng đau lòng, nói cho cùng thì hắn vẫn là con trai của người.
Cuối cùng Hoàng thượng vẫn cho mai táng hắn ta theo nghi thức của Hoàng tộc, giữ lại danh hiệu Nhị Vương Gia..
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
59 chương
72 chương
112 chương
86 chương