A Vũ chàng xem ta mặc bộ y phục này đẹp không?
Cô xoay một vòng rồi hỏi ý kiến của anh
Đẹp, nàng là Vương phi của Bổn vương thì đương nhiên mặc gì cũng đẹp.
Tuyết Thanh Linh nghe vậy liền cảm thấy vui vẻ mà tiếp tục lựa trang sức.
Sở dĩ hôm nay cô có tâm tình như vậy là vì hôm nay là lễ trung thu nên cô cảm thấy rất háo hức.
Trước nay ở thế giới hiện đại cũng có ngày lễ này nhưng khi đó cô bận tối mắt tối mũi thì lấy đâu ra thời gian mà đi chơi trung thu.
Mà quan trọng hơn trung thu là tết đoàn viên, cô đến người thân còn không có thì đi chơi trung thu để làm cái gì, càng đi chỉ càng thấy bản thân thật cô đơn.
Nhưng mà bây giờ khác rồi, cô bây giờ đã có A Vũ rồi thì nhất định sẽ không bỏ qua những ngày lễ này.
Hơn nữa trước đây khi xem phim cô thấy lễ trung thu ở cổ đại vô cùng đặc sắc,vô cùng náo nhiệt nên tất nhiên cũng muốn đi góp vui rồi.
Sau một hồi Tuyết Thanh Linh cùng Lãnh Thiên Vũ mới thay xong y phục để ra ngoài.
Khi ra đến cửa lớn đã thấy Lãnh Hi cùng Lãnh Phong đang ngồi trên xe ngựa đợi sẵn ở đó.
Cả hai người không chần chừ nữa mà nhanh chóng lên xe.
Phủ của Lãnh Thiên Vũ cách kinh thành không xa lắm nên chỉ cần đi một lúc là liền đến nơi.
Vừa bước xuống xe Tuyết Thanh Linh đã bị không gian ở đây làm cho choáng ngợp.
Khắp nơi đều được treo đầy các loại đèn màu sắc khác nhau trông vô cùng rực rỡ, bên lề đường bày bán vô vàn các loại bánh, trang sức, đồ chơi khác nhau trông vô cùng bắt mắt.
Ở trên dòng sông còn có những con thuyền chở đầy hoa đi đi lại lại, trên thuyền còn có cả những vũ cơ đang đàn ca, nhảy múa nữa.
Ở đây ai cũng trông vô cùng nổi bật, hóa trang thành những thứ khác nhau nhưng điểm chung duy nhất của tất cả mọi người là ai đấy cũng cầm trong tay một chiếc đèn lồng với vẻ mặt vô cùng hào hứng.
Lãnh Hi không nhịn được sự hưng phấn mà liền đi đến kéo Tuyết Thanh Linh đi
Đi thôi Thanh Linh tỷ, chúng ta mau đi mua đèn lồng thôi......!
Chờ hai người đi xong Lãnh Phong mới lộ vẻ mặt có chút nghiêm túc mà lại gần Lãnh Thiên Vũ
Tam ca, chúng ta đi như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Còn chưa biết Ái Lạp tư với Lãnh Văn Sơn có kế hoạch gì nữa.
Trước hết cứ bám sát bảo vệ hai người họ đã.
Lãnh Thiên Vũ trầm mặc nói rồi bám theo cô, Lãnh Phong cũng đề cao cảnh giác mà liên tục quan sát xung quanh.
A Vũ chàng mau lại đây đi, mau giúp ta xem cái đèn lồng này có đẹp không......!
Tuyết Thanh Linh thấy Lãnh Thiên Vũ đi chậm lại ở phía đằng sau liền lên tiếng thúc giục
Tam ca, Tứ ca sao hai người lại chậm chạm như vậy chứ.
Cả bốn người tụ lại một chỗ để lựa đèn lồng, sau một lúc mới quyết định lấy hai cái một hình con thỏ một hình bông hoa.
Chơi được một lúc thì cũng đến màn mà mọi người mong chờ nhất đó là thả đèn lồng.
Tuyết Thanh Linh nhanh tay chọn một cái đèn lồng đem đến chỗ anh đồng thời đưa cho anh một cây bút
A Vũ, mau viết ước nguyện đi.
Lãnh Thiên Vũ nhận lấy cây bút, ngẫm nghĩ hồi lâu mới đặt bút lên viết
Tuyết Thanh Linh cũng viết ước nguyện ở mặt bên cạnh, khi viết xong mới quay sang tò mò hỏi xem rốt cuộc anh viết ước nguyện gì
A Vũ chàng viết cái gì vậy, mau cho ta xem xem......!
Vậy của nàng đâu, mau đưa Bổn Vương xem trước rồi Bổn Vương sẽ cho nàng xem.......!
Tuyết Thanh Linh bĩu môi, sao người này lại nhỏ mọn vậy chứ, cô chỉ muốn xem một chút thôi mà cũng phải có điều kiện nữa
Vậy ta không xem nữa, dù sao người ta cũng nói nếu cho người khác xem thì ước nguyện sẽ không linh nghiệm.......!
Ban nãy tò mò vậy thôi chứ nếu mà anh cho xem thì cô cũng không dám.
Nhỡ cô xem xong mà ước nguyện mất linh nghiệm thì có cho cô mươid lá gan cô cũng không dám.
Hơn nữa đây còn là ước nguyện của A Vũ, là một ước nguyện vô cùng quý giá đó.
Thời gian thả đèn cuối cùng cũng đến, cô cùng anh cầm chiếc đèn lồng lên cùng nhau thả lên trời.
Anh và cô không hẹn liền xoay người ra nhìn vào đối phương bằng ánh mắt đầy thắm thiết.
Tay của anh và cô lại càng đan chặt vào nhau hơn khiến cho người ta nhìn vào cũng cảm thấy không thể tách rời.
Chiếc đèn lồng cứ thế bay lên cao đem ước nguyện của cả hai người lên cao, hòa vào nhau, hòa vào đất trời với mong muốn một đôi lương duyên đẹp đẽ sẽ được trời đất bảo vệ, vĩnh viễn không bao giờ phải chia lìa.
Cho dù có xảy ra bao nhiêu biến cố, cho dù phải vượt qua bao nhiêu khó khăn, thử thách hay cho dù là hai người đến từ hai thế giới khác nhau thì đến cuối cùng họ cũng sẽ lại trở về bên nhau.
Giống như điều ước mà hai người đã viết lên chiếc đèn
Không cầu vinh hoa phú quý
Chỉ cầu một đời bình yên bên nàng / chàng .
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
59 chương
72 chương
112 chương
86 chương