Xuyên không dị giới vô thượng hệ thống

Chương 66 : thánh nữ bích tiêu cung

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Lần lượt sau từng tiếng hô lên là các trưởng lão tông môn dẫn theo một vài đệ tử đến, Chu Khiêm thấy vậy liền đi tới chào hỏi. -“Lưu Minh tiền bối cùng Tào Thiên tiền bối đại giá quan lâm làm cho trẫm thêm vui mừng”. -“Bệ hạ không nên khách khí, hôm nay là đại hội ba năm một lần của quý quốc cũng, ta đến đây xem xem có xuất hiện nhân tài nào đáng để bồi dưỡng hay không”, Lưu Minh cười nói. -“Thiên Âm Các ta cũng vậy, hy vọng lần này có một chút thu hoạch”, Tào Thiên ở bên nói vào. -“Ha ha, hai lão gia hỏa các ngươi quên mất Vân Thành Tông Cửu Linh ta rồi sao”. Trên trời lúc này truyền đến âm thanh vang vọng truyền xuống làm đám người bên dưới chú ý lên, nhìn lên thì thấy được một con phi ưng khổng lồ, bên trên là một lão già tóc đã điểm bạc nhưng rất linh hoạt, chỉ thoáng chốc đã từ trên lưng phi ưng nhảy xuống. -“Ha ha hóa ra là Cửu Linh huynh đệ, không ngờ hôm nay lại có hứng thú tới đây”, Tào Thiên nói. -“Ai nói ta muốn tới đây cho vất vã chứ, chỉ tại sư huynh ta đang bế quan nên ta đành đi tới đây một chuyến vậy”, Cửu Linh lạnh nhạt đáp. Hai người Tào Thiên cùng Lưu Minh từ lâu đã biết tính cách của Cửu Linh nên không thèm trách móc so đo, vì ai cũng biết Cửu Linh tuy chỉ xếp hàng thứ sáu trong ghế trưởng lão của Vân Thành Tông nhưng xét về thực lực tu vi thì chỉ đứng sau Tông chủ Tôn Lập. -“Cửu Linh tưởng lão, lâu rồi không gặp người”, Chu Khiêm thi lễ chào hỏi. -“Ha ha người là chủ một nước lo nhiều chuyện, không phải hôm nay ta và ngươi cũng gặp lại nhau rồi đó sao”, Cửu Linh vui vẻ đáp Lúc này trên không con phi ưng của Cửu Linh đột nhiên kêu lên một cách sợ sệt rồi sau đó tung cánh bay đi mất, một lát sau một con Băng Linh Phượng liền xuất hiện, sải đôi cánh to lớn làm chúng nhân kích động. -“Băng Linh Phượng của Bích Tiêu Cung”, Tào Thiên kinh ngạc nói. -“Bích Tiêu Cung sao lại đến đây……đám nữ nhân này sao không yên ổn ở vùng băng tuyết đó đi mà tới đây làm gì”, Cửu Linh trưởng lão hốt hoảng nói. Băng Linh Phượng xuất hiện chấn nhiếp hết toàn trường, nhưng chỉ có tiểu Lân là không sợ sệt, lúc này đạp không bay lên gào thét với Băng Linh Phượng làm hai tiểu nha đầu Tuyết Nhi với Tiểu Ngọc trên lưng sắc mặt tái mét. Thiên Hạo thấy tràn cảnh này liền bên dưới hô lớn với tiểu Lân, trên lưng Băng Linh Phượng lúc này Y Lan nhìn thấy thân ảnh mà nàng ngày nhớ đêm mong ở trước mắt khiến nàng đứng yên bất động, nha đầu Xảo nhi bên cạnh thấy sư tỷ mình ngẩn ngơ không biết chuyện gì liền mở miệng. -“Sư tỷ, đến nơi rồi không biết đại hội của Nguyên Phong Quốc diễn ra chưa nhỉ”. Y Lan sựt tỉnh rồi nhẹ nhàng phóng về hướng Thiên Hạo, làm mọi người có mặt tại đây cùng đoàn nữ tử Bích Tiêu Cung phút chốc liền đứng hình. -“Hỗn đản, chúng ta gặp lại rồi”. Thiên Hạo đang mải lo chuyện an nguy của hai tiểu nha đầu trên lưng tiểu Lân thì bỗng nghe được thanh âm quen thuôc, thanh âm mà hắn từng nhớ mong lại một lần nữa vang lên, lúc quay đầu lại đã thấy Y Lan một thân bạch y thuần khiết đang nhìn hắn mỉm cười, nụ cười thật đẹp. -“Y…Y Lan”, Thiên Hạo vui mừng nói. -“Là…là ta đây”, Y Lan thẹn thùng đáp. Nhìn thấy Y Lan đang thẹn thùng bên cạnh Thiên Hạo làm cho mọi người ở đây kinh ngạc, nhất là đám thiếu niên cùng trang lứa nhìn thấy Y Lan như vậy liền liếc mắt rực lửa ghen ghét nhìn Thiên Hạo như cọp nhìn mồi. -“Sư tỷ, đây là tên hỗn đản mà tỷ hay kể đó sao, muội nhìn cũng thấy không đến nỗi tệ mà”, Xảo nhi tiến lại nhìn Y Lan hỏi. -“Này tiểu cô nương, đại ca ta đường đường là nam tử hán sao lại gọi huynh ấy là hỗn đản”, Hưng Quân không nhịn được liền bước tới hỏi. Xảo nhi không nói gì chỉ nhìn Hưng Quân lườm một cái khiến hắn cảm thấy lạnh thấu lưng rồi còn thấy Xảo nhi giơ tay thành nắm đấm hơ lên hù dọa mình. Lúc này Y Lan liền dẫn theo Xảo nhi cùng đệ tử của Bích Tiêu Cung đến trước mặt đám người Chu Khiêm chào hỏi, Thiên Hạo và Thiếu Kiệt thấy thế cũng đi theo tới, tiểu Lân bên trên lúc này đã buồn gào thét nên từ từ đáp xuống nằm rạp dưới bóng cây gần đó. -“Tiểu nữ Y Lan của Bích Tiêu Cung xin ra mắt các vị tiền bối cùng hoàng đế bệ hạ”, Y Lan cúi người thi lễ, phía sau đám người của Xảo nhi cũng làm theo. -“Hà hà thì ra là Thánh nữ của Bích Tiêu Cung, gần đây Tuyết Hân cung chủ không biết sức khỏe đã bình phục chưa”, Chu Khiêm bên trên hài lòng hỏi. -“Cảm tạ bệ hạ quan tâm, sức khỏe của mẫu thân đã được hồi phục”, Y Lan mỉm cười đáp. Nhìn thấy hai tên tiểu tử đang lấp ló đằng sau Chu Khiêm liền gọi cả hai tên đến giới thiệu. -“Các vị, đây là cháu ta Thiên Hạo còn ở bên là Thiếu Kiệt con trai của Nam Thiên Hầu Âu Dương Chấn Luân”. Thiên Hạo và Thiếu Kiệt liền thi lễ với đám người Lưu Minh, Tào Thiên cùng Cửu Linh, đám trưởng lão nhìn thấy Thiên Hạo cũng đánh giá một hồi mặc cho Thiên Hạo ánh mắt lúc này chỉ nhìn chầm chầm vào Y Lan. -“Tiểu tử, đó là Thánh nữ của Bích Tiêu Cung đó, coi chừng bị các nàng làm gỏi bây giờ”. Chu Khiêm nhỏ giọng nói đủ nghe với Thiên Hạo làm hắn cười khổ không thôi, nếu như để Chu Khiêm biết được cháu mình đã đem Thánh nữ Y Lan làm lão bà thì sẽ kinh ngạc đến mức độ nào. -“Nha đầu, hôm nay đến đây không phải có chuyện gì chứ, Bích Hà đại trưỡng lão dạo này có khỏe không”, Cửu Linh trưởng lão nhìn Y Lan hỏi. Đã biết trước Cửu Linh trưởng lão từ trẻ có tình ý với sư phụ mình, chuyện này nàng cũng đã nghe mẹ mình kể lại nên cũng vui vẻ đáp. -“Cửu Linh tiền bối chung tình hiếm gặp, sư phụ của ta sức khỏe vẫn dồi dào ngày ngày vẫn chăm chỉ tu luyện chỉ mong một ngày thấy Cửu Linh trưỡng lão thất bại nằm dưới chân người”. Cửu Linh nghe Y Lan nói vậy không những không nổi giận mà còn cười rất to bởi vì tính cách của Bích Hà đại trưởng lão hắn ta nắm rõ như bàn tay nên không hề chấp nhất. -“Vẫn như trẻ con, hôm nào ta phải tới Bích Tiêu Cung dạy dỗ lại nàng ấy một chút mới được”. Cửu Linh nói xong cả đám trưởng lão cũng như chúng đệ tử đầu bụm miệng cười nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như ăn tươi nuốt sống của các nữ đệ tử Bích Tiêu Cung liền im thinh thích, Thiên Hạo ở bên bội phục không thôi vụng trộm giơ lên ngón cái tán thưởng. -“Các vị, đã tới giờ rồi xin mời mọi người về vị trí chỗ ngồi để xem các trận đấu của đại hội lần này”, Chu Khiêm thấy tình hình căng thẳng liền lên tiếng. Các trưởng lão tông môn cùng chúng đệ tử thi nhau mau chóng tiến lại chỗ ngồi đã được chuẩn bị sẵng, Y Lan bên cạnh rất muốn đi cùng Thiên Hạo nhưng thấy không ổn liền dẫn đám Xảo nhi tiến về chỗ ngồi, khi đi ngang qua chỉ để lại một câu làm Thiên Hạo cứng hết người. -“Phu quân cố lên…….” Đợi mọi người ổn định xong hết chỗ ngồi, Mạnh Vân khoác chiến giáp tinh xảo bước lên khán đài với phong thái uy nghiêm khác xa so với ngày thường. -“Thưa các vị, hôm nay Mạnh Vân ta vinh hạnh được là người giám sát đại hội hôm nay, quy tắc vẫn như mọi lần trước, năm nay có bốn mươi người tham gia thi đấu không những chỉ có trong Nguyên Phong Quốc mà còn có cả những nước khác. Đại hội năm nay sẽ được chia thành bốn bảng, mỗi bảng mười người thi đấu với nhau bằng cách bốc thăm số thứ tự, trong thùng số thứ tự này ai bốc được lá thăm số một sẽ được miễn thi đấu vòng loại tiến thẳng vào vòng tiếp theo……nếu không ai ý kiến thì thì ta tuyên bố đại hội Nguyên Phong Quốc ba năm một lần bắt đầu”. Mạnh Vân vừa dứt lời thì bên ngoài Triệu Phi đang cùng cha mình là Vũ Văn Hầu Triệu Vũ vội vàng tiến vào hướng về phía Chu Khiêm lên tiếng. -“Thần Triệu Vũ đưa theo nhi tử Triệu Phi đến tham gia chậm trễ mong bệ hạ thứ tội”. Chu Khiêm ngồi trên cao nhíu mày nhìn cha con Triệu Vũ hồi lâu rồi lên tiếng. -“Không sao, cũng vừa kịp lúc”.