Ca ca~ cầu được ôm đùi
Chương 1
Trong căn phòng tối om, nằm trên giường là một cậu thanh niên trạc 20 tuổi, dung mạo tuấn tú nhưng bờ môi tái tím, cơ thể lạnh ngắt, cậu đã chết đi một khoảng thời gian rồi vì một cơn đau tim, bên cạnh cậu là cả một chồng sách là sách, có lẽ đây là thứ để cậu giết thời gian, mà trên tay cậu là một quyển tiểu thuyết có bìa màu đen tuyền óng ánh, chính nó sẽ quyết định cuộc sống sau này của cậu.
Sau một trận đầu óc quay cuồng cậu vô lực mở mắt, tay ôm đầu, tiêu hóa phần kí ức bên trong đại não.
WTF?
Thế quái nào lại như vậy? Đây là sao nha? Gì đây? Vương Phi Vân tiểu công tử phủ hầu gia? đây chẳng phải là nhân vật trong quyển tiểu thuyết mình đọc kia sao?
Không lẽ đây là xuyên thư trong truyền thuyết?
Thiên a! Xuyên thì cũng thôi đi đã vậy còn xui xẻo vào nhân vật phản diện chết thảm nhất truyện, ông trời còn muốn cậu sống hay không a!!!
Truyện này tên là \[ Nghịch Thiên Cuồng Ngạo Thiếu Niên\] nam chính là Hàn Kì Phong, là một cô nhi được nhận nuôi vào hầu phủ. Hầu gia có 3 người vợ nên hết mực sủng ái cả 3. Hầu gia phu nhân là Chúc Thanh Thư sinh được cho hầu gia 1 quý tử tên là Vương Hạo Thiên, Nhị phu nhân là Vũ Nguyệt Hằng sinh cho hầu gia một quý tử là Vương Phi Vân cũng chính là y, nhân vật phản diện. Người cuối cùng là Bạch Ngọc Cẩm, sau khi phát hiện mình không thể mang thai liền nhận nuôi một nhi tử để củng cố địa vị cho bản thân tên là Vương Túc, cũng chính là nam chính.
Ad:Mấy bạn đừng vội thắc mắc tên nhân vật a, vì sau này họ mới thay tên đổi họ a, còn bây giờ phải theo họ của hầu gia là họ Vương
Ngay từ nhỏ, Vương Phi Vân và Vương Túc đã không hợp nhau, Vương Phi Vân luôn thanh ghét Vương Túc vì hắn chỉ là con nuôi. Về sau lại hãm hại hắn nhiều hơn, thành công trở thành kẻ thù của nhân vật chính. Về sau khỏi nói cũng biết, nhân vật chính sẽ nock out y và đứng trên đỉnh vinh quang cùng dàn hậu cung đầy ắp.
Vương Phi Vân xoa đầu vẫn còn đang đau ê ẩm, theo thông tin trong đầu thì bây giờ vẫn còn ở đoạn đầu truyện, lúc này cậu và Vương Túc đánh nhau bên bờ hồ lại không cẩn thận trượt chân ngã đập đầu nên ngất xỉu, sau khi tỉnh dậy sẽ vu oan cho Vương Túc rằng chính hắn đấy y xuống hồ...
Vương Phi Vân cả người vô lực ngay cả ý nghĩ muốn đâm đầu vô cột chết cũng có nữa, vào vai này cậu làm sao sống a?
Vương Phi Vân thầm nghĩ một phen, dù gì cũng chết rồi thử sống một lần nữa chắc cũng không quá khó đi, dù gì cũng đã chết một lần lỡ có chết lần nữa cũng không sao đâu ha vả lại mình cùng nam chính vẫn chưa đến nổi ngươi chết ta sống, có hay không là nên đi ôm đùi nam chính cầu được sống?
Chắc chắn câu trả lời là có!
Nếu đã té đập đầu thì một màn mất trí nhớ rất dễ xảy ra, hơn nữa cũng không sợ chênh lệch cá tính, tính cách quá lớn mà bị nghi ngờ. Haha mình hảo thông minh!
Nghĩ vậy Vương Phi Vân liền đứng dậy bước ra ngoài, theo trí nhớ của thân thể này mà tìm đến nơi ở của Vương túc. Vương Phi Vân hiện tại cũng xem như là liều mạng nha, y vốn có danh não cá vàng, cốt chuyện đã gần như quên hết chỉ nhớ vài tình tiết lớn, hấp dẫn nhưng không sao, cách đều do con người tạo ra mà đúng không?
Lúc này trong viện của hắn đang có rất nhiều người, Vương Hầu gia đang ngồi ở ghế cao nhất, các phu nhân ngồi xung quanh, Vương Hạo Thiên đứng cạnh mẫu thân mình, Vương Túc thì đứng đối diện 5 người, vẻ mặt không cảm xúc, chắc là đang bị hầu gia chỉ trích về việc Vương Phi Vân té khi hắn ở cạnh.
Cơ hội đậy rồi!
Vì vậy Vương Phi Vân liền chạy vào ôm chầm lấy Vương Túc,gọi:" Ca ca~" ngọt sớt.
"Ngươi đang làm gì vậy?". Thấy cử chỉ của y quá lạ Vương Túc vội đẩy y ra, Vương Phi Vân liền không hổ là người hiện đại, vội nghiêng đầu dùng vẻ mặtta ngây thơ lắm nhìn Vương Túc: "Ca ca?"
Vũ Nguyệt Hằng thấy y vội gọi:"Tiểu Vân lại đây với mẫu thân!"
Vương Phi Vân nhìn về phía Vũ Nguyệt Hằng, lại quay sang nhìn Vương Túc, lại ôm eo hắn chặt hơn hỏi: " Ca ca họ là ai vậy?"
Vương Túc mặt lập tức tối sầm lại, y bị mất trí nhớ sao? Hay là một trò lừa để phụ thân không vừa mắt hắn? Dù là gì đi nữa cũng phải phòng, tên này chắc chắn có âm mưu.
Hầu gia nhìn Vương Phi Vân,giọng cũng hơi run run:" Vân nhi?"
"Ông là ai?". Vương Phi Vân vẫn giữ nguyên vẻ mặt ta ngây thơ lắm, ta mất trí nhớ rồi, tin ta đi để nhìn mọi người
Lại nhìn sang Vương Túc bên cạnh, nắm tay hắn lay lay:" Ca ca~ ta đói rồi, huynh có gì ăn không?"
Hầu gia và các vị phu nhân sau khi xác định Vương Phi Vân đã mất trí nhớ thì liền cho người gọi đại phu, Vũ Nguyệt Hằng thấy y than đói cũng nhẹ giọng:" Vân nhi, đói rồi lại đây mẫu thân gọi người mang thức ăn cho ngươi!"
Vương Phi Vân liền nấp sau lưng Vương Túc dùng ánh mắt ta không tin đâu nhìn Vũ Nguyệt Hằng, nói: "Không, ta muốn ăn với ca ca, ai biết các người xấu hay tốt nếu các người muốn bắt cóc ta thì sao đây.."
Ad: Sương sương chap 1, nếu hay các bạn dễ thương nhớ ủng hộ mình để mình có động lực làm tiếp a
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-Thân\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
63 chương
20 chương
17 chương
41 chương