Xuyên đến là để tìm chết

Chương 2 : Xuyên qua.

Vừa cất bước đi được vài bước, thân hình mỏng manh đung đưa theo gió tưởng chừng sẽ ngã xuống, đôi tay loay hoay vài cái giữ lại được thăng bằng, kết quả một giây sau cả người đổ rập tùy tiện đảo một vòng, âm thanh “rầm” một tiếng có chút dữ tợn. “Ui, mặt đất chết tiệt muốn hại chết bản tiểu thư sao?” Từ dưới mặt đất một thân thể trắng nõn cử động giật giật vài cái, giọng nói đầy ai oán, rốt cuộc sau vài lần cử động bỗng im bặt nằm dài trên mặt đất, phó mặt cho trời. Chết rồi ư? Còn đang sững sờ thì người nằm dài trên mặt đất lại cử động mạnh. Mùi máu tanh ngay lập tức xộc vào mũi khó ngửi, cơn buồn nôn dâng lên nhanh chóng được cô gái nhỏ nuốt xuống, kéo tất cả ý thức quay trở về. Không biết lấy được sức mạnh ở đâu ra cả người cô gái đứng phắt dậy như bị điện giật, nhanh chóng nín thở đi, nhưng sợ bản thân lại tắt thở lần nữa cô gái lại thở ra một cái, giống như ngại mùi hôi của máu cũng không dám hít vào lần nữa, sợ bản thân thực sự sẽ nôn ra cái gì đó. Tầm mắt cô gái đảo xuống mặt đất, con ngươi to tròn trong veo, hình ảnh ngược hiện lên trong mắt là màu đỏ thẫm có chút chói lóa, máu trên mặt đất đã khô lại, ánh mắt cô gái lại đảo mấy lần quyết định cẩn thận đi ra khỏi phòng, cô không muốn lại trượt một lần nữa. Sau khi ra khỏi phòng tắm, mùi tanh thoang thoảng bay mất đi cô gái mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này đầu óc bỗng dưng phát hiện ra cái gì đó. Có gì không đúng ấy nhỉ? !!! CMN !!! Chửi tục một câu, trong đầu cô toàn đầy dấu chấm hỏi, sao cô lại có thân thể rồi? Câu hỏi vừa hiện lên trong đầu, đầu cô lại lập tức ập đến một cơn đau dữ dội như có thứ gì đó chạm đến dây thần kinh, muốn xé toạt mọi thứ mà chui ra. Từng đợt, từng đợt kí ức xa lạ lướt qua trước mắt cô. Tân Hoạt, chỉ số nhan sắc tự bản thân cô đánh giá là 100 điểm. Thực sự rất đẹp khuôn mặt như được tạc tượng, ngũ quan thanh tú hòa hợp với nhau, cả người mảnh mai kiều diễm, chỉ có đãi ngộ không tốt lắm, nơi ở tồi tàn, tiền đạt đến một con số 0. Có thể gọi là tình trạng rỗng túi đi? Tân Hoạt nhìn thoạt giống như cái tên mang lại cho người khác cảm giác mới mẻ, hoạt bát. Nhưng tên có vẻ là đặt sai rồi tính cách cô ấy không được ổn định, có chút ngây thơ nếu không muốn nói là ngu ngốc, tính tình cô thất thường, có thể nói là do chấn thương tâm lí vì bị bỏ rơi mà gây ra, có chút xu hướng bạo lực, mấy đứa trẻ ở viện đều bị cô chỉnh không ra hình dạng, bình thường lại hay làm những chuyện kì quái, không được mọi người yêu thích lắm, miễn cưỡng có được dung mạo thanh tú nếu không đã bị cô lập từ lâu rồi. Vốn dĩ từ nhỏ đã ở trong viện mồ côi, tên của cô cũng được người lớn trong viện đặt. Chí hướng lớn nhất của cô gái này là tìm lại cha mẹ, muốn hỏi vì sao lại sinh cô ra rồi bỏ rơi cô. Tổng kết: “Chí hướng nghèo nàn.” Tân Hoạt vừa xuyên qua có chút cảm nghĩ, cái chí hướng tồi tàn gì đây, bản tiểu thư thật sự không muốn phê bình. Vứt bỏ cũng vứt bỏ rồi, còn tìm về làm gì, ngu xuẩn. Sau này khôn lớn Tân Hoạt vẫn nuôi chí hướng đó. Cô không một lời tạm biệt mọi người, rời viện mồ côi quyết định lên thủ đô xa xôi, không một người thân quen. Nỗi khát khao muốn tìm cha mẹ của cô vẫn luôn lớn dần. Kí ức chỉ có đến đó, không có kí ức lúc Tân Hoạt đến thủ đô. Chuyện quái quỷ gì đây, kí ức mà cũng bị thủng lỗ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra lúc Tân Hoạt đến thủ đô chứ? Vì sao sau khi lên thủ đô không bao lâu Tân Hoạt lại tự tử. Chính là vào tối hôm qua, Tân Hoạt tự tử. Cô ấy chết rồi. Còn kí ức lúc trước thì không còn gì cả. Còn cô hiện giờ? Là một hiện tượng kì dị không thể lí giải, cô không có tên được người khác gọi là 0554 vốn là một linh hồn trôi phiêu du theo một phi thuyền. Cô đã ở đó rất lâu, rất lâu, lâu đến mức cô không thể nhớ nỗi là từ bao giờ. Cô đã tìm mọi cách cũng không thể ra khỏi phi thuyền đó. Nhưng trong phi thuyền, ngoại trừ cô còn có những người khác, họ có thể tự do ngao du bốn phương, chỉ có cô là bị nhốt ở đó. Người khác nói linh hồn cô bị phong ấn trong phi thuyền không thể ra khỏi. Ngày ngày buồn chán ở trên phi thuyền lơ lửng, cô chỉ có thể giết thời gian bằng cách đọc tiểu thuyết, tiểu thuyết này là nhờ những người ở cùng cô đem về cho cô. Cô còn nhớ vừa rồi lúc bản thân đang đọc tiểu thuyết, uống hoa quả ép, đùng một cái phi thuyền bị va chạm mạnh với vật thể không gian nào đó, chớp mắt cô đã ở thân thể này rồi. Cái quái gì đang diễn ra vậy? Nhưng mà… hahaha… Cuối cùng cô cũng có thể rời khỏi cái phi thuyền khốn khiếp đó rồi. Đúng là thụ sủng nhược kinh mà. Cô có giọng nói, có cơ thể còn gì tuyệt vời hơn chứ? Trước giờ cô chỉ truyền lời bằng trí não, giống như người ta gọi là thần giao cách cảm vậy đó. “Hiện giờ… thời tiết đã bình thường… trở lại… Mọi người có thể an tâm ra đường… Hiện tượng quái lạ tối qua… vẫn chưa được giải đáp…” Tiếng tivi cũ xẹt một cái bật sáng, ánh sáng lập lòe, âm thanh vẫn rè rè như cũ. Cô đưa tay ấn tắt tivi, cả phòng yên tĩnh trở lại. Ánh mắt cô đảo vài vòng trong lòng đột nhiên sáng tỏ những thắc mắc, tự khen thưởng cho bản thân vì sự thông minh của mình. Thì ra là vào lúc phi thuyền va chạm, linh hồn cô bị đe dọa, nhờ vào phong ấn khốn khiếp kia mà thực hiện một cú nhảy không gian, đúng lúc tới nơi này thì Tân Hoạt đã vừa trút hơi thở cuối cùng, cô thuận lợi chiếm đoạt cơ thể cô ấy. Mặc dù có chút phi thường nhưng coi như vớt lại được cái mạng nhỏ. Cô nhớ mình có đọc nhiều quyển tiểu thuyết nói rằng, trên trời là Thiên giới, dưới đất là Ma giới, Nhân giới bị kẹt ở giữa coi như là biên giới của Thiên-Ma. Trước kia Thiên giới cũng không lớn mạnh, nhưng sau cuộc đại chiến Thần- Ma thì như có một cú nhảy bậc, ngoi lên nắm quyền tối cao. Còn Ma giới thì bị phong ấn suy yếu dần dần. Thiên giới, Ma giới sống rất lâu, lâu đến nỗi người ta tưởng như bất tử, nhưng không họ vẫn có sinh mạng, vẫn chết. Chỉ có Nhân giới- loài người yếu ớt, tuổi thọ ngắn ngủi, được Thiên giới cai quản. Chẳng lẽ Thiên giới có thật? Nên vì thế ngày hôm qua thời tiết đáng sợ như thế, chắc hẳn người trên Thiên giới biết được chuyện cô “mượn xác” này nên muốn sai lão lôi gia đánh chết cô để diệt trừ hậu họa. Vì cô vốn không phải người của thế giới này, không thể ở lại thế giới này được, giống như là sẽ làm đảo lộn Nhân giới vậy. Lão thiên gia chính xác là muốn đào thải cô rồi. Đầu óc này, đúng thật là thông minh, vậy mà cô cũng hiểu ra được haha. Nhưng, có chút tuổi thân ập tới. Bảo sao lúc cô thực hiện cú nhảy không gian cả người giống như bị sét đánh trúng thì ra là bị sét đánh trúng thật, lúc đó cô toàn thân tê dại, vào thân xác của Tân Hoạt thì lập tức hôn mê bất tỉnh, đến bây giờ mới có lại ý thức. Bỗng cảm thấy trong cái rủi có cái may, cô vẫn còn sống. Ngước lên trời có một chút khiêu khích. “Lão thiên gia, lão lôi gia các ông thật gà mờ, vậy mà cũng không diệt được ta. Bản tiểu thư cười chết các ông.” Giống như thấy được hành vi khiêu khích trời đất bất dung này của cô, trên trời gầm một cái, sấm sét đánh một tiếng đùng đùng, đoàng đoàng rất kêu. Tiếng sấm sét vang dội làm cho cả người cô co rụt lại. Tân Hoạt: “…” thật sợ. Được rồi. Cô nhận sai, đúng là không nên khiêu khích ông trời. Huhu, thật sợ hãi quá đi. Cô chỉ mới sống lại, thật sự không muốn chết đi đâu, cô vẫn nên phối hợp một chút, ngoan ngoãn một chút thôi.