Xuyên đến là để tìm chết
Chương 1 : Tận thế.
Gr- ầm.
Sấm sét vừa đánh.
Âm thanh tạo nên rất lớn, đánh vang vọng cả bầu trời.
Một mảng trắng toát khiến người khác nhìn vào không khỏi khiếp sợ, lực đạo lớn mạnh, từng hồi từng hồi đánh xuống mặt đất, những tia sét lẹt xẹt chạy khắp nơi, ai ai cũng bất an bản thân có thể bị trời đánh trúng. Lực đạo lớn như thế tựa hồ có thể đánh bay mọi thứ, diệt vong, tạo ra một kỉ nguyên khác.
Gr- ầm.
Lại một lần nữa sấm sét giáng xuống, lực đạo mỗi lần đánh xuống càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang dội. Cứ tiếp tục đánh xuống như thế không ngừng, còn như vậy nữa nghi hoặc không bao lâu ông trời cũng bị lôi công đánh đến rách trời.
Bầu trời buổi tối rõ ràng phải âm u chằng chịt, vậy mà bị lôi gia này đánh sáng trưng cả bầu trời, bên ngoài trời mưa rất lớn, không nhìn kĩ không thể thấy được, những hạt mưa nặng trĩu thi nhau từ trên trời đổ xuống, gột rửa mọi vật, mắt thường đến giây phút này không thể nhìn kĩ ra mưa nữa, chỉ còn đôi tai nghe được âm thanh “rào rào” đòi mạng.
Trong lòng ai nấy cũng đều hoảng sợ, ở sâu thật sâu trong chăn ấm của mình, muốn dùng sự ấm áp xua đuổi đi những thứ xúi quẩy. Họ sợ sệt nếu tiếp tục đánh như thế, từng chút từng chút sẽ đem họ ép chết, diệt vong, loài người biến mất. Tính mạng bị đe dọa có mấy ai không sợ, bắt đầu từ giây phút này ở nhà cũng cảm thấy không được an toàn, ở chỗ nào cũng đầy rẫy hiểm nguy.
Mọi người: “???”
Là thiên gia bị lôi gia tạo phản sao?
Vì thế sấm sét mới bất ngờ như thế, đùng đùng đánh xuống kêu gào, thanh âm lớn lối như khóc lóc, trong lòng bọn họ ai nấy đều rục rịch nỗi sợ hãi.
Trên một chiếc phi thuyền lớn ngoài không gian, phi thuyền thật lớn khác thường, bề ngoài đầy gai góc màu tối sẫm nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện có chiếc phi thuyền nào. Phi thuyền dừng hẳn trôi lơ lửng ở môi trường chân không, nhưng nhìn nơi nó được treo lại không giống ngân hà, không giống vũ trụ, chỉ có một mảnh tối tăm ghê rợn, không nghe thấy được bất cứ âm thanh nào tựa hồ đây chỉ là một bức ảnh động.
Giống hệt như nó đang ở một thế giới không có sự sống.
“Bốp.” “Rầm.” Các vật va chạm vào nhau. “Đùng.” Một tiếng nổ thật lớn, văng vụn ra những mảnh vỡ nát. Có vật thể lạ nào đó va chạm vào khoang phi thuyền, chớp mắt một cái đã không thấy phi thuyền đâu nữa, chỉ còn lại những thứ vỡ vụn của vật thể không gian đó treo lơ lửng ở môi trường chân không, khẳng định như vừa rồi không phải là một giấc mộng.
Trong căn phòng nhỏ không một ánh điện, nhờ sấm sét của lão lôi gia đánh mà sáng hẳn, ngoại trừ tiếng mưa, tiếng sấm hòa tan, lắng nghe kĩ mới nghe thấy được bản tin thời sự trên chiếc tivi cũ kĩ lỗi thời, có lẽ sắp muốn hỏng.
“Sau đây là… bản tin… thời sự… chúng tôi muốn nói đến… tình trạng thời tiết hiện… nay… mọi người chú ý cẩn thận khi ra đường…” Âm thanh từ trong tivi phát ra cứ rè rè rồi tắt hẳn, màn hình tivi trắng đen tối om. Sự cũ kĩ của căn nhà không còn gì để nói, từ mái lợp mưa liên tục đập vào nghe mùi ẩm mốc.
Tiếng nhỏ giọt từ trong nhà tắm truyền đến càng lúc càng rõ dần.
Hình ảnh kinh hoàng hiện lên trong mắt, phản chiếu một màu đỏ thẫm đáng sợ từ bồn tắm rơi ra một bàn tay trắng nõn, trên bàn tay nhỏ máu cứ tiếp tục nhỏ xuống. Mùi máu tanh loang truyền trong không khí tạo thành một mùi hương khó ngửi. Người con gái nằm trong bồn tắm nhỏ máu, sắc mặt trắng bệch không còn tí huyết sắc. Cô gái nằm trong đó đã tắt thở từ lâu, sinh mệnh cuối cùng cũng kết thúc.
Gr-ầm. Đùng Đùng! Đoàng!
Tiếng sấm cuối cùng vang lên, rồi vụt tắt. Mây đen lũ lượt kéo đi, bầu trời ban đêm vừa rồi còn trắng toát đáng sợ đã trở về một mảng tối đen lay động, mây đen đã kéo đi gần hết mưa cũng nhỏ dần, trả lại thế giới một sự yên tĩnh.
Cả thế giới như vớt được chiếc phao cứu sinh, giống như gần đến bờ vực thẳm của sự chết chóc lại kéo được cái mạng nhỏ trở về. Cũng không ai có thể lí giải được sự việc vừa xảy ra, hệt như vừa rồi chỉ là cơn ác mộng của tất cả mọi người.
Trời vừa hừng đông, ánh mặt trời hơi đỏ chiếu lên ở cuối chân trời.
Trong căn nhà nhỏ ẩm mốc, từ bồn tắm nứt vách một bóng dáng nhỏ đứng lên, tay áo phủ xuống cơ hồ vừa thấy vết cắt ở cổ tay, trên đó có vệt máu đỏ thẫm đã khô.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
145 chương
96 chương
129 chương