Ánh mặt trời xuyên thấu qua mí mắt khinh bạc, chiếu một mảnh ánh sáng trước mắt Trúc Tâm Nhã, nàng không kiên nhẫn mà vươn cánh tay trắng nõn đem chăn mềm mại tựa đám mây kéo đến trên mặt, che lại đôi mắt.
Trúc Tâm Nhã ngày hôm qua thức đêm xem tiểu thuyết đọc đến rạng sáng ba giờ mới ngủ, hiện tại đại não mờ mờ mịt mịt, căn bản chưa có ngủ đủ.
Dù sao hôm nay là thứ bảy, không có tiết, các bạn cùng phòng đều đi về nhà, ký túc xá chỉ có một mình nàng, ngủ đến giữa trưa cũng sẽ không có ai quấy rầy.
Trúc Tâm Nhã ôm chăn trở mình, kết quả không chú ý, động tác có chút lớn, thân thể hướng về bên trái khoảng cách tuyệt đối vượt quá nửa thước..... Nửa thước! Giường đơn của nàng tổng cộng mới hơn nửa thước một chút! Vẫn là vượt quá! Nàng sắp ngã xuống!
Trúc Tâm Nhã sợ tới mức nháy mắt bừng tỉnh, còn chưa có mở to mắt, tiện tay vội chân giãy giụa loạn xạ tự cứu lấy mình.
Trúc Tâm Nhã giãy giụa nửa ngày, phát hiện chính mình vẫn còn ở trên giường, thật cẩn thận mà mở to mắt.
Phòng ngủ công chúa hồng nhạt mộng ảo, dưới thân là nệm siêu to siêu mềm, cái chăn trên người là lông vũ mềm nhẹ.
Đây là đâu? Nàng tại sao lại ngủ ở đây? Nàng không phải là đang ở ký túc xá trường học sao???
Trúc Tâm Nhã cho rằng chính mình đang nằm mơ, dùng sức cấu một chút cánh tay trắng nõn của mình, "Đau quá!" Trúc Tâm Nhã đau đến nhắm mắt lại, nước mắt tràn ra tới, đáng thương treo ở trên lông mi.
Chờ đau đớn tạm qua đi, Trúc Tâm Nhã mở to mắt, phát hiện bản thân còn ở trong phòng công chúa siêu lớn siêu mộng ảo mà các cô gái thích.
Nàng chống hai tay nhấc mông lên, buông tay ra để chính mình dừng ở trên giường, nệm mang theo nàng cùng nhau trên dưới nhún nhún.
"Chẳng lẽ không phải đang nằm mơ? Chính là cũng không giống như bắt cóc a, nhà mình nghèo như vậy, trói mình đem tới chỗ tốt như vậy không phải là để mình chiếm tiện nghi sao?" Trúc Tâm Nhã từ trên giường đi xuống, gan bàn chân đạp lên trên thảm lông xù xù, ngón chân tròn tròn mẫn cảm cuộn lên, móng tay được tu bổ sạch sẽ phiếm màu hồng nhạt.
Nàng cẩn thận mà ở trong phòng xoay một lần trước, đi đến trước gương to, bị bản thân bạch bạch nộn nộn bên trong gương kia làm hoảng sợ.
Trường học các nàng vừa mới huấn luyện xong, mặt nàng đều phơi đến tróc da, đen thêm không chỉ một độ, cho dù ở trước khi huấn luyện nàng cũng không có trắng như vậy a.
Trúc Tâm Nhã ôm gương to đem mặt dán lên, đầu muội muội đáng yêu khinh bạc, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay, làn da tuyết trắng, dựa sát gương cũng không nhìn thấy một chút lỗ chân lông, lông mày tinh tế, đôi mắt thủy nhuận, môi phấn hồng hơi hơi cong về phía trước, bộ dáng trời sinh hay cười.
Không chỉ có làn da tốt hơn, cả ngũ quan đều giống như càng thêm tinh xảo.
"Thịch thịch thịch!"
Thình lình vang lên tiếng đập cửa dọa Trúc Tâm Nhã nhảy dựng, nàng chạy nhanh về trên giường nằm tốt, dùng chăn mềm mại như đám mây đắp lên trên toàn thân mình.
Người bên ngoài gõ cửa nửa ngày không thấy ai trả lời, đại khái là từ bỏ, tiếng đập cửa không có tiếp tục vang lên.
Trúc Tâm Nhã thân thể cứng đờ nằm ở trên giường, không nghe thấy tiếng đập cửa cũng không dám từ trên giường đi xuống.
Không biết qua bao lâu, Trúc Tâm Nhã nghe được thanh âm mở cửa.
"Răng rắc" một tiếng, giống như sấm sét ở bên tai nàng nổ tung, sau đó có người đi đến.
Nàng cắn răng vẫn không nhúc nhích, nhưng tiếng bước chân vẫn càng ngày càng gần.
"Nhã Nhã, không phải nói Lê Hanh hẹn con đi ăn trưa sao, như thế nào còn chưa có rời giường, để mẹ nhìn xem nào, bảo bảo ngoan của mẹ như thế nào lại ngủ nướng." Giọng nữ ôn nhu ở đỉnh đầu Trúc Tâm Nhã vang lên, cái chăn mỏng ở trên người nàng bị nhẹ nhàng xốc lên.
Trúc Tâm Nhã bởi vì sợ hãi ra một thân mồ hôi lạnh, khi chăm xốc lên mang theo gió nhẹ làm nàng rùng mình một cái.
Thanh âm ôn nhu quen thuộc như vậy, giống như người mẹ đã qua đời của nàng...
Trúc Tâm Nhã nhịn không được mở mắt, trong nháy mắt nhìn thấy nữ nhân, nước mắt liền đong đầy hốc mắt.
"Nhã Nhã, như thế nào lại khóc, có phải hay không gặp ác mộng?" Phương Phương chạy nhanh ngồi vào mép giường, đau lòng mà đem Trúc Tâm Nhã ôm vào trong lồng ngực, "Mẹ ở đây, Nhã Nhã đừng sợ."
"Mẹ, con rất nhớ mẹ --" cực độ sợ hãi qua đi, chợt thấy người mẹ đã qua đời của mình, Trúc Tâm Nhã ở trong lồng ngực Phương Phương thất thanh khóc rống.
Trúc Tâm Nhã khóc ước chừng nửa giờ, làm Phương Phương sợ đến mức không ổn, cũng rơi nước mắt theo.
Nửa giờ sau, Trúc Tâm Nhã dùng ngón tay lau nước mắt, ngượng ngùng mà nói với Phương Phương: "Mẹ, chỉ là con đã lâu không gặp mẹ, thật quá nhớ, thực xin lỗi đã dọa đến mẹ."
Có thể nhìn thấy mẹ, nơi này nhất định là thiên đường đi.
Nàng nghĩ chính mình khẳng định là bởi vì từ trên giường ký túc xá ngã xuống, mới có thể đi tới thiên đường gặp mặt mẹ mình.
Phương Phương thấy Trúc Tâm Nhã rốt cuộc không khóc, yêu thương giúp Trúc Tâm Nhã sửa sang lại đầu tóc, cười nói: "Mới một buổi tối không gặp, chỗ nào là đã lâu."
Một buổi tối? A, đúng rồi, một ngày trên trời, ba năm dưới đất, như vậy tính ra, ba mẹ của mình qua đời đã hơn một năm, xác thật là một buổi tối.
Trúc Tâm Nhã ôm lấy eo Phương Phương không buông được tay, Phương Phương chỉ cho rằng con gái đang làm nũng với mình, tay mềm nhẹ mà vỗ về đầu tóc Trúc Tâm Nhã.
"Mẹ, ba con đâu?" Trúc Tâm Nhã ngẩng đầu chờ mong hỏi.
Phương Phương nói: "Ba con đi làm, buổi tối liền quay lại."
Thì ra sau khi chết cũng không thể nghỉ ngơi sao? Trúc Tâm Nhã đầy mặt tiếc nuối.
Phương Phương bị Trúc Tâm Nhã ôm khóc nửa giờ, ra một thân mồ hôi, bà vỗ vỗ lưng Trúc Tâm Nhã, ôn nhu nói: "Nhã Nhã, lát nữa Lê Hanh liền tới đón con đi ăn cơm, còn không dậy khỏi giường liền không thể trang điểm xinh đẹp đi gặp Lê Hanh."
"Lê Hanh là ai a?" Ai cũng không có quan trọng bằng mẹ.
Trúc Tâm Nhã ôm cánh tay Phương Phương càng chặt, nàng còn chưa có ôm đủ đâu.
Phương Phương ngữ khí bất đắc dĩ: "Lê Hanh là vị hôn phu của con nha. Nhã Nhã, đừng nói giỡn với mẹ."
"Vị hôn phu của con?" Trúc Tâm Nhã chậm rãi phát hiện ra không thích hợp, "Con từ đâu có vị hôn phu?" Ngay cả bạn trai nàng đều chưa có lấy một người đâu.
Trúc Tâm Nhã buông tay ra, thân thể dịch về phía sau, đôi mắt thủy nhuận do dự mà hoài nghi nhìn về phía Phương Phương.
Nàng lúc này mới cẩn thận mà quan sát Phương Phương, nữ nhân trước mắt thoạt nhìn so với mẹ nàng trẻ hơn rất nhiều, làn da bảo dưỡng thực tốt, khí chất văn nhã, ánh mắt nhìn nàng ôn hòa mà trìu mến.
Trúc Tâm Nhã thiếu chút nữa lại khóc ra tới.
Trước khi mụ mụ nàng qua đời, đã bị cuộc sống tra tấn đến trên mặt tràn đầy nếp nhăn, đôi mắt vẩn đục u ám, tuyệt đối không có giống như nữ nhân trước mắt đôi mắt trong trẻo như vậy.
Nếu bà không phải mẹ của mình, vậy nơi này rốt cuộc là chỗ nào? Vị hôn phu kêu là Lê Hanh kia lại là người nào, chính mình...... Vẫn là Trúc Tâm Nhã sao?
[[Không cần hoài nghi ngươi vẫn là Trúc Tâm Nhã.]]
[Ai đang nói chuyện?] Hết thảy hình ảnh xung quanh Trúc Tâm Nhã đều dừng lại.
[[Ngươi còn nhớ rõ quyển tiểu thuyết xem lúc tối sao? Ta là thần sáng lập thế giới tiểu thuyết. Ba mẹ ngươi cùng mất, sinh hoạt khốn đốn, đang xem đến sinh hoạt tốt đẹp của nữ xứng cùng tên trong tiểu thuyết thì phát ra cầu nguyện, hi vọng biến thành con gái nhà có tiền, lại lần nữa nhìn thấy ba mẹ của mình. Ta nghe thấy ngươi cầu nguyện, quyết định thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.]]
[[Từ giờ trở đi ngươi chính là con gái một của gia đình giàu có số một Long Thành Trúc Tâm Nhã. Ba mẹ nàng, chính là ba mẹ ngươi. Hết thảy những gì nàng có, ngươi đều sẽ có được.]]
Trúc Tâm Nhã chậm rãi tiêu hóa lời nói của "Thần".
Tối hôm qua nàng xem trong tiểu thuyết xác thật có một cái nữ xứng cùng tên với nàng, ở trong giai đoạn trước tiểu thuyết, Trúc Tâm Nhã cũng xác thật thiệt tình hâm mộ "Trúc Tâm Nhã" trong tiểu thuyết, nhưng mà đó là cái pháo hôi trở ngại nam nữ chủ ở bên nhau a! Về sau cửa nát nhà tan đặc biệt thảm!
[Thần, ngươi vì cái gì không hỏi ta xem mà đã thỏa mãn nguyện vọng của ta, này căn bản không phải nguyện vọng của ta!]
[[Nguyện vọng được thỏa mãn sẽ không thể quay lại, ở một khắc tiến vào trong sách kia, thân thể ngươi ở trong thế giới hiện thực cũng đã tử vong.]]
[[Ở chỗ này ngươi sẽ có được ba mẹ yêu ngươi, bọn họ cùng ba mẹ trong hiện thực của ngươi giống nhau, ngươi thật sự không nghĩ có được hết thảy những thứ này sao?]] Thần dụ hoặc nói.
Trúc Tâm Nhã do dự, nàng quay đầu liếc mắt nhìn Phương Phương một cái, nếu mẹ của mình trải qua cuộc sống giàu có, nhất định chính là dáng vẻ này.
[[Trở về biến thành thi thể, tiêu biến trong nhân gian, hoặc là... ở lại.]]
Trúc Tâm Nhã duỗi tay ôm lấy hình ảnh Phương Phương đang dừng động tác, nếu "Thần" nói chính là sự thật, nàng chỉ có một lựa chọn.
[Ta muốn ở lại.]
- ------
Mình đã thử chỉnh lại xưng hô, nhưng đoạn của thần làm mình hoang mang, nên mình sẽ giữ nguyên.
Mình không có hay đọc lại nên có thể sẽ có nhiều chỗ mình đánh máy lệch, nếu có mọi người hãy nhắc mình chỉnh nha. Để sai đọc tuột mood lắm:v
Cảm ơn mọi người
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
129 chương
98 chương
134 chương