Trải qua đêm này, Đào Yêu cô nương của Quốc Sắc Thiên Hương lầu dựa vào vũ đạo và nhan sắc tuyệt diễm mà vang danh kinh thành, càng nằm ngoài dự liệu của Kim Ngọc chính là, Dương Các lão đặc biệt thích thú bức tranh hoa lan của Đào Yêu, khi gặp hội văn sẽ cố ý lấy ra mời người khác bình phẩm, người được Dương Các lão ưu ái dĩ nhiên là không phải tầm thường, trong khoảng thời gian ngắn vô số những quan to quý nhân học đòi văn vẻ đều đến để cầu tranh, nhưng đáng tiếc Giang Tiểu Lâu nói tay bị thương chưa lành, không chịu dễ dàng vẽ nữa, chân chính được lưu truyền cũng chỉ có bức tranh trong tay Dương Các lão mà thôi. Ngày hôm đó, Tam thiếu gia của Lưu Ngự Sử phủ, Lưu Diệu, cười híp mắt cùng với 1 vị tiểu công tử như được đúc từ ngọc bước vào cửa. Kim Ngọc lập tức mỉm cười dán vào: “Lưu tam thiếu đã lâu không đến, hôm nay sao có có thời gian vậy? Không biết vị ở bên cạnh đây là…” Tần Điềm Nhi chưa kịp né tránh, chỉ cảm thấy thân thể đầy đặn nóng hổi đã kề sát trên người mình, nhất thời nổi giận: “Cút ra”. Kim Ngọc bị đẩy ra, thình lình kinh hãi. Nàng là nhân vật tinh tường cỡ nào, nhìn thoáng qua liền thấy lỗ tai đối phương có 1 lỗ nhỏ, lúc này nụ cười không giảm: “Lưu tam thiếu, nơi này không phải là nơi cho người thế này đến.” Lưu Diệu cười ha hả: “Tần công tử hôm nay là khách chính, lẽ nào khách đến cửa rồi còn đuổi ra hay sao?” Kim Ngọc ngước cằm lên, không tiếp tục để ý người bên cạnh, chỉ lo dán lên người Lưu Diệu, cố ý thể hiện giọng nói oán trách: “Coi ngài kìa, khách nếu đã đến cửa thì lý nào lại có chuyện đuổi ra, các cô nương đều rất ngóng trông Lưu công tử đến, nếu không phải do cổng của phủ Ngự Sử quá cao, thì ta đã sớm cho người đi mời…” Vừa nói, vừa lôi Lưu Diệu đi về phía phòng khách. Tần Điềm Nhi bị bỏ lại một mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời cứng đờ, gấp gáp dậm chân tại chỗ: “Lưu Diệu, huynh dám bỏ rơi ta” Lưu Diệu quay đầu lại,vội vàng bỏ rơi Kim Ngọc chạy đến dỗ ngọt nàng: “Không dám, hôm nay muội mới là khách quý. Kim Ngọc, còn không mau đi chuẩn bị một gian phòng thượng đẳng trang nhã”. Hắn vừa nói vừa nghĩ thầm: nếu bỏ rơi nha đầu này, lúc về còn không bị đại tỷ xé rách tai hay sao. Tần Điềm Nhi lúc này mới vui vẻ, hai người cùng sóng vai đi vào. Phía sau là bốn hán tử to khỏe đi theo cách khoảng ba bước chân, hình như đang bảo vệ hai người bọn họ. Kim Ngọc quay đầu lại liếc mắt nhìn, bốn người này tướng mạo bình thường, nhưng người nào cũng thân thể cao to, lúc đi lại lộ ra nét oai phong, hiển nhiên là hộ vệ võ công cao cường. Trong gian phòng trang nhã, một tỳ nữ tướng mạo xinh đẹp tới giúp hai người cởi áo choàng, cả hai ngồi xuống bàn, các tỳ nữ liền tấp nập tiến đến như bướm, trong phút chốc đã mang lên rượu và thức ăn ngon. Tần Điềm Nhi nhíu mày lại, liếc mắt nhìn Lưu Diệu: “Chẳng trách tẩu tẩu nói huynh chơi bời lêu lổng, nhìn huynh quen thuộc nơi này như vậy, hiển nhiên là rất thường xuyên đến.” Lưu Diệu vốn là người có ngoại hình tuấn tú, xưa nay rất được mỹ nhân yêu thích, lập tức sờ sờ mũi cười: “Cái này à…Điềm Nhi không hiểu rồi, Quốc Sắc Thiên Hương lầu là nơi phong nguyệt nổi tiếng nhất kinh thành, tuy là nơi phong nguyệt nhưng lại vô cùng thanh nhã, lúc lên lầu muội cũng nhìn thấy rồi, đại đa số người ở đây đều là bàn chuyện làm ăn, xem biểu diễn, là nơi phong lưu nhưng không hạ lưu! Nếu không thì cho dù ta gan to bằng trời, cũng không dám đưa muội tới nơi này. Nhưng mà sau khi trở về muội đừng nói cho đại tỷ của ta biết, bằng không tỷ ấy nhất định sẽ lột da của ta.” Đại tỷ trong miệng của Lưu Diệu, chính là trưởng nữ của Lưu Ngự sử, Lưu Yên, phu nhân của đương nhiệm lục phẩm Hàn lâm viện tu soạn Tần Tư. Hàn lâm viện là nơi kề cận với hoàng đế, cơ hội thăng chức nhanh hơn những nơi khác, có được chức vụ như vậy mà không bị phái ra ngoài, có thể thấy được sự hữu dụng của việc có được nhà vợ đắc lực. Tần Điềm Nhi bĩu môi, đôi mắt to tròn càng lộ vẻ xinh đẹp mê người: “Đừng giở trò nữa, không phải nói gần đây có một cô nương khuynh đảo kinh thành tên là Đào Yêu sao, còn chưa xuất hiện nữa?” Vừa mới dứt lời, đã nhìn thấy ánh mắt Lưu Diệu như ngưng đọng lại, Tần Điềm Nhi nghi hoặc nhìn theo hướng ánh mắt của Lưu Diệu. Ở sân khấu dưới lầu, một cô gái xinh đẹp đang chậm rãi đi ra, trang điểm trên gương mặt nhàn nhạt, làn da óng ánh trắng mịn hồng hào, đôi mắt đen trong suốt, trong lúc lưu chuyển làm rung động lòng người. Lưu Diệu chậm rãi đứng lên, gương mặt chấn động: “Không ngờ lại là nàng…” Còn không chờ hắn phản ứng lại, Tần Điềm Nhi vừa điềm tĩnh như núi lúc nãy đã nhào đến như một cơn gió. “Điềm Nhi”. Trong lòng Lưu Diệu kêu một tiếng không hay, vội vàng đuổi theo. Giang Tiểu Lâu vừa bước ra đã gây nên một trận náo loạn tưng bừng, còn chưa kịp mở miệng đã nghe trên lầu truyền đến tiếng quát to: “Giang Tiểu Lâu.” Ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu này ai cũng gọi nàng là Đào Yêu cô nương, chợt nghe được ba tiếng này, Giang Tiểu Lâu hơi nhướng mày, lập tức nhìn sang, một thiếu niên mặc áo trắng đang vội vàng chạy đến đây. Thiếu niên mắt hạnh mày ngài, đôi mắt to quyến rũ đang ngập tràn tức giận. Giang Tiểu Lâu nheo mắt lại, nhất thời đứng yên không có bất kỳ phản ứng nào. Tần Điềm Nhi nhìn dáng dấp của nàng, không biết hỏa khí từ đâu bốc lên, trong giây lát đã cầm ly rượu trên bàn, gào thét ném về phía Giang Tiểu Lâu. Tiểu Điệp kêu một tiếng sợ hãi, Giang Tiểu Lâu đã nhẹ nhàng nghiên người, trong nháy mắt ly rượu rơi trên mặt đất, chất rượu màu hổ phách vung vãi khắp nơi, nhất thời khiến khách khứa cả sảnh đường kinh ngạc. Tần Điềm Nhi còn muốn nổi giận hơn, Lưu Diệu vội vã đi xuống lầu, kéo Tần Điềm Nhi lại: “Điềm Nhi, đừng gây chuyện.” Hắn mặc áo choàng màu đỏ, tóc vấn bằng ngọc quan, màu da trắng trẻo, ngũ quan tuấn tú phi thường, một thân trang phục cực kỳ phú quý. Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn ly rượu vỡ vụn trên đất, khẽ mỉm cười: “Đã lâu không gặp, Tần tiểu thư có khỏe không?” Kim Ngọc nghe tiếng vội tiến đến, thấy thế dừng chân lại, mà những khách nhân khác vốn đang muốn can thiệp cũng nghe đến đó là giật mình, ba người này vậy là có quen biết, không chỉ quen biết mà hình như còn có nguồn gốc sâu xa. Trong mắt Tần Điềm Nhi toát ra vẻ xem thường cùng căm ghét không hề che đậy, nàng tràn đầy châm chọc nhìn đối phương: “Giang Tiểu Lâu, một thiên kim tiểu tư lại xuất đầu lộ diện ở nơi này, môn phong Tần gia bị người làm bại hoại rồi.” Giang Tiểu Lâu nhìn nàng ta, đáy mắt gợn sóng: “Tần tiểu thư khéo lo, ta và Tần gia bây giờ không hề có liên quan, ta làm gì cũng là chuyện của riêng ta, sao lại nói là bại hoại môn phong Tần gia được?” Vẻ xem thường trên mặt Tần Điềm Nhi càng sâu sắc hơn, nàng không nghĩ tới xưa nay Giang Tiểu Lâu là người luôn ôn nhu nhường nhịn lại trở nên miệng lưỡi bén nhọn như vậy, nhất thời nghẹn giọng, rồi lại không nén được tức giận: “Vậy mà ngươi còn đắc ý, nể tình chúng ta từng là bằng hữu, ta khuyên ngươi một câu, thay vì ở đây bán thân thì nên lập tức chết đi, đỡ phải mất mặt xấu hổ.” Lời này thật đúng là ác độc. Giang Tiểu Lâu chỉ cười cười đứng đó, tiếng nói nhẹ như mây gió: “Thói đời quả thật hay thay đổi, trước kia Tần tiểu thư mặc trên người tơ lụa Bích Vân, thường ngày ăn tổ yến cực phẩm, hưởng thụ mười vạn lượng đồ cưới của ta, lúc dùng tiền thì lúc nào cũng gọi ta hảo tỷ tỷ này hảo tỷ tỷ nọ, mới quay đầu đã trở mặt bảo ta đi chết. Người như ngươi cũng không thấy xấu hổ đến chết, ta thì có gì mà phải thẹn thùng chứ?” Nghe nói như thế, các tân khách trong đại sảnh nhất thời cười phá lên. Mọi người chỉ biết Đào Yêu cô nương từng là tiểu thư nhà lành, nhưng không ngờ còn có gút mắc như thế này với Tần phủ cao quý. Tần Điềm Nhi ngạc nhiên, bị mọi người cười cợt, gương mặt trong chốc lát đỏ bừng lên, chỉ tay vào Giang Tiểu Lâu run rẩy: “Ngươi…ngươi…ngươi…” Giang Tiểu Lâu giọng điệu ôn hòa, nhưng từng chữ lại như dao bén: “Tần tiểu thư, cha mẹ ngươi dùng đầu môi chót lưỡi gạt được sự tín nhiệm của cha ta, từng bước lừa gạt hết mười vạn lượng đồ cưới của ta, đại ca đọc đủ thi thơ của ngươi vì theo đuổi vinh hoa mà từ hôn, lại vì con đường thăng chức mà đem bán ta đi; ngươi và ta vốn là bạn tốt nhiều năm, nhưng ở thời khắc mấu chốt lại bỏ đá xuống giếng, giúp đỡ đại tẩu ngươi ức hiếp ngược đãi ta bằng mọi cách. Tần gia các người không biết xấu hổ như vậy vẫn còn đang sống yên lành, thì tại sao ta phải chết chứ? Lưu công tử, huynh nói có đúng không?” Tần Điềm Nhi không ngờ Giang Tiểu Lâu lại không hề ngần ngại nói hết tất cả ra, đứng một chỗ sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Lưu Diệu sững sờ, gương mặt bạch ngọc nhất thời âm trầm lại. Nụ cười Giang Tiểu Lâu càng sâu, Tần Điềm Nhi dĩ nhiên là kẻ khẩu phật tâm xà, trở mặt vô tình, còn về Lưu Diệu… nếu không có ngươi giật dây bắt cầu cho Tần Tư, xúi giục hắn giao ta cho Tử y hầu, làm sao ta lại lưu lạc đến mức này chứ? Kim Ngọc thấy tình hình không ổn, vội vã tới hòa giải: “Lưu công tử, Đào Yêu nhà ta tính tình không tốt, xin ngài đừng trách móc. Mời lên lầu, ta sẽ bồi tội với ngài.” Tuy nói như vậy nhưng trên mặt cũng không có bao nhiêu kinh hoảng, Lưu Diệu không phải Dương Các lão, Quốc Sắc Thiên Hương lầu của nàng còn chưa đến mức phải sợ hãi. “Mời cái gì mà mời, nơi dơ bẩn thế này, một khắc ta cũng không ở lại.” Tần Điềm Nhi bỏ mặc Lưu Diệu, nhanh bước đi ra ngoài, lúc đi ngang qua người Giang Tiểu Lâu, định bụng lúc nàng chưa kịp đề phòng sẽ đánh nàng một bạt tay, Giang Tiểu Lâu lại nhẹ nhàng lui một bước, chặn được cánh tay của Tần Điềm Nhi. Tần Điềm Nhi giận dữ nói: “Người dám làm gì?” Đánh người là một loại nghệ thuật, đánh đến máu me đầm đìa gọi là đả thương, đánh cho đau đến không muốn sống gọi là đau khổ. Dưới con mắt của mọi người, thân là khổ chủ như nàng phải diễn đến cùng, món nợ này cứ tạm ghi lại đó, Giang Tiểu Lâu cong môi lên, nhẹ nhàng thả tay ra. Tần Điềm Nhi lúng túng thu tay về, vốn là muốn để cho hộ vệ phía sau ra mặt thay cho mình, nhưng đảo mắt nhìn lên thấy tân khách trong cả sảnh đường đều nhìn mình chằm chằm, biết là nếu làm lớn chuyện sẽ tổn hại đến danh tiếng của mình, đành phải nhịn cơn tức xuống, hừ mũi một tiếng cực kỳ xem thường:”Chờ mà xem”. Sau đó lập tức dẫn hộ vệ nghênh ngang rời đi. Lưu Diệu đang chuẩn bị đi theo, Kim Ngọc cười níu hắn lại: “Lưu công tử, thật sự không uống thêm một ly sao?” Lưu Diệu quay đầu lại nhìn, thấy Giang Tiểu Lâu đang đứng dưới ánh nến mỉm cười nhìn hắn, đáy mắt không có phẫn nỗ mà chỉ có dịu dàng như nước, nhất thời giật mình một cái, như bị quỷ thần xui khiến: “Được, nhưng mà không biết Đào Yêu cô nương có thể mời ta một chén không?” Lưu Diệu chỉ là loại công tử bột, bề ngoài thì phong lưu nhưng lại bại hoại đến tận xương tủy, câu này của hắn, rõ ràng là không có ý tốt. Trước khi lên lầu, Kim Ngọc nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, trịnh trọng nhắc nhở: “Hắn dù sao cũng là con trai của Lưu Ngự sử, ngươi không được phá hỏng chuyện của ta.” Bước chân Giang Tiểu Lâu dừng lại, tựa như cười mà không cười: “Kim Ngọc tỷ nói gì vậy?” Kim Ngọc cười gằn: “Ta không phải người hồ đồ, từ ngày đầu tiên ngươi bước vào Quốc Sắc Thiên Hương lầu, người bên ngoài không biết nội tình của ngươi, ta thì lại quá rõ ràng. Ta biết ngươi với những người kia có thù oán, nhưng chỗ này của ta là chỗ làm ăn, nếu ngươi chịu kiếm tiền thay ta thì thôi, nếu như muốn tìm cơ hội báo thù, ta chỉ có cách mất lòng trước được lòng sau mà nói thẳng, những người này ai cũng không dễ chọc vào, một nha đầu không quyền không thế như ngươi phải cẩn thận đó.” Giang Tiểu Lâu nghe vậy khẽ cười: “Tỷ yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không chính diện xung đột với người khác trong Quốc Sắc Thiên Hương lầu, càng sẽ không làm liên lụy đến tỷ, nhưng…” “Kim Ngọc hơi nhướng mày: “Nhưng cái gì?” Đôi mắt Giang Tiểu Lâu như tỏa ra ánh lửa: “Nếu không liên quan gì đến Quốc Sắc Thiên Hương lầu thì…” Vành môi Kim Ngọc nhẹ nhàng hất lên, lộ vẻ tươi cười: “Chỉ cần không liên quan đến Quốc Sắc Thiên Hương lầu, ngươi muốn giết người phóng hỏa ta đều không quản. Nhưng mà, ngươi không phải người ngốc, cũng nên tính toán xem đối phương có bối cảnh thế nào, chuyện gì cũng phải nghĩ đến hậu quả, làm không tốt thì hài cốt cũng không còn, ở đây là dưới chân thiên tử…” Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nhìn Kim Ngọc: “Dưới chân thiên tử thì làm sao?” Kim Ngọc bị đôi thu thủy dịu dàng của Giang Tiểu Lâu nhìn, trong lòng chấn động, âm thanh trở nên cay nghiệt: “Ta nhắc nhở ngươi, cái gọi là dưới chân thiên tử, nghĩa là người có thân phận thấp hèn như ngươi cho dù có một bụng oan ức cũng không có nơi cáo trạng, ngược lại, nếu vị Lưu công tử bên trong kia mất một sợi lông, thì ngươi cũng không toàn mạng.” Giang Tiểu Lâu cũng không có nóng giận như Kim Ngọc tưởng tượng, vẻ mặt bình tĩnh như nước: “Ai nói ta muốn giết hắn, ta chỉ là một cố gái yếu đuối trói gà không chặt, thân phận lại thấp hèn, làm sao lại giết được một công tử xuất thân hiển hách? Kim Ngọc tỷ quá đề cao ta rồi.” Kim Ngọc nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này mới hòa hoãn: “Vậy thì tốt, theo ta đi vào kính ly rượu này, cười một cái xóa hết thù hận đi.” Cười một cái xóa hết thù hận? Giang Tiểu Lâu cong môi lên. Bởi vì những người này, nàng nhận hết những khinh thường ức hiếp của thiên hạ, bị ném vào trong quan tài, bây giờ lại nói nàng cười một cái xóa hết thù hận, chỉ như vậy là muốn san bằng tất cả sao? Không, tuyệt đối không! Đời này Giang Tiểu Lâu sẽ không tha thứ cho bất cứ ai từng thương tổn nàng, cũng không hy vọng bất cứ người nào trợ giúp. Nhẫn nhịn, chờ đợi, ác độc, đây chính là câu thần chú mà Giang Tiểu Lâu nhiều lần tự nói với mình. Nàng phải chờ bao lâu, mới có cơ hội ra mặt? Không ai biết. Nhưng nàng sẽ chờ, có thể chờ, phải chờ. Vì nàng biết, ngày này sẽ nhanh chóng đến thôi.