“Cảm ơn anh đã không làm tôi mất mặt.”
Diệp Bạch vừa ăn vừa nói. Nhìn thế nhưng cô là một người rất trọng thể diện. Gỉa sử lúc đó Doãn Đường không đoán ra ý của cô ma lại lên tiếng đính chính chắc cô không còn mặt mũi nào mà đi học nữa!
“Không sao.”
Doãn Đường mỉm cười hết sức “hiền từ” khiến cô lo sốt vó, dự cảm không lành tí nào ==
Ăn xong, cô sống chết đòi trả tiền, nói là hôm nay anh đã cứu cô lần này, lại còn nhà họ Diệp là mắc ơn nào trả ơn đấy, không được để lâu kẻo xui cả dòng họ. Doãn Đường dở khóc dở cười, có mỗi chuyện trả tiền mà cô lôi cả ơn nghĩa dòng họ vào đây.
Về đến nhà, Diệp Bạch uể oải định mở điện thoại gọi điên than phiền với Băng Băng thì ba mẹ đi ra. Cô đứng lên hành lễ: “Ba, mẹ”
Đường Chấn phất tay, ý bảo Diệp Bạch ngồi xuống. Ông nói: “Bach Bạch, có lẽ nhà ta phải tìm hôn phu cho con thôi. Nhà Tề Ngôn đã chọn được con rể rồi, nhà ta cũng phải như vậy. Con thích người như thế nào? Ba sẽ tìm cho con.”
“Ui ui, không cần đâu ba. Sao mà phải sớm vậy?”
“Không được, như vậy không được. Con mau nói đi.”
Đường Chấn luôn miệng thúc giục khiến Diệp Bạch bối rối tới mức toát hết mồ hôi, mạnh miệng nói bừa: “Con đã có bạn trai rồi.”
“Có rồi? Ai?”
Biết không cứu vãn được nữa, Diệp Bạch lấy cớ đau bụng, chuồn thẳng.
…
Sáng hôm sau…
“Alo?”
“Bạch Bạch, xin nghỉ giúp mình buổi học này nhé?”
Băng Băng thều thào. Từ sáng tới giờ cô đau bụng dữ dội, đi vệ sinh liên tục, sắc mặt tái nhợt, cắn môi đến bật máu khiến Hàn Phong phát hoảng chạy đi mua thuốc.
“Băng Băng? Sao vậy?” Diệp Bạch lo lắng
“Mình có tí việc, cậu xin giúp mình nhé.”
Nói xong liền tắt máy.
Vừa cúp máy thì Hàn Phong về, trên tay cầm một túi thuốc. Cô gắng gượng, nhổm dậy, đưa tau đón cốc nước và viên thuốc Hàn Phong đưa. Anh ngồi xuống giường, nhìn Băng Băng mệt mỏi cuộn người nằm trên giường như đứa trẻ sơ sinh chưa ra đời, yên bình nằm trong bụng mẹ, anh nhìn mà đau xót biết bao!
“Hôm nay anh nghỉ, ở nhà với em.”
Anh khẽ nói, nhìn cô yếu ớt gật đầu. Anh đắp chăn cho cô, ra bếp nấu cho cô một nồi cháo trắng, quay lại thấy cô đang ngủ. Anh thở phào, ngủ được là tốt rồi! Sau đó anh quay trở lại phòng làm việc. Có cả đống việc đang chờ, anh sắp lên tiếp quản tập đoàn QUEEN KING thay bố, bao nhiêu hồ sơ chuyển việc, lại sắp đến lễ nhậm chức nữa. Anh nhẩm tính, còn năm ngày nữa, đến lúc ấy anh sẽ giới thiệu vợ tương lai của mình!
Anh làm liền một lúc ba tiếng, cô cũng ngủ liền một lúc ba tiếng.
Anh đứng lên, day day thái dương, nhìn núi giấy tờ trước mặt, anh thở dài. Băng Băng đang ốm, mà anh lại không ở đó chăm sóc cô, ngồi ở đây cắm mặt vào máy tính.
Bỗng điện thoại anh đổ chuông. Anh nhấc máy: “Ba.”
Là ba anh – Tô Đại Hoàng gọi điện!
“Ừ. Vợ con đâu?”
“Cô ấy đang ngủ.”
“Nó bị sao à?”
“Cô ấy bị đau bụng, không đi đâu được.”
“Con chú ý chăm soc nó, đừng làm nó đau lòng đấy!”
Hai người cứ như vậy, anh một câu tôi một câu, đối đáp trôi chảy. Cuối cùng, Đại Hoàng cúp máy, Hàn Phong lại tiếp tục làm việc.
Hai tiếng nữa lại trôi qua…
Hàn Phong nhìn đồng hồ, lo sợ. Băng Băng ngủ mê man như vậy, liệu có ngất xỉu không? Anh vào phòng, đến bên giường, giơ tay kiểm tra nhịp thở của cô, thấy vẫn bình ổn anh mới yên tâm.
Thế này mãi chắc anh bị thần kinh mất thôi!
Anh cười khổ, lay lay người gọi cô dậy. Băng Băng nửa mơ nửa tỉnh, bị ốm, chắc khả năng ngủ của cô kém đi rồi. Bình thường, núi Thái Sơn có sập cô vẫn ngủ ngon lành.
“Có chuyện gì vậy?”
“Em đã ngủ năm tiếng rồi. Ngoan, nghe lời anh, dậy ăn tí cháo rồi ngủ tiếp. Đã đỡ đau bụng chưa?”
Cô rất muốn dậy, nhưng cả người mệt mỏi, không đi nổi. Cô giơ tay, ý bảo muốn anh bế, bởi cô thật sự không đi nổi nữa rồi.
Hàn Phong nhướng mày, không nói năng gì, bế cô ra phòng khách.
Băng Băng nghĩ, đúng thật, lúc ốm đau mới biết vợ chồng với nhau quan trọng thế nào!
Khoan khoan, cô với anh đã là vợ chồng đâu. Băng Băng thầm chỉnh đốn lại mình, không thể như vậy được. Chưa lấy nhau mà cô đã bị anh làm cho ảo tưởng tới tận mây xanh rồi.
Hầy, cô không thích chút nào!
…
Vừa tan học, Diệp Bạch đã vội vội vàng vàng chạy tới nhà bác Tề Ngôn, nghe bác nói Băng Băng đang ở biệt thự với Hàn Phong. Vậy là côkhoong nghĩ nhiều, lập tức gọi điện cho Doãn Đường, bảo anh đưa cô đến đó.
Mười lăm phút sau, Doãn Đường mặt đen sầm sì xuất hiện trước mặt Diệp Bạch.
Mới khi nãy còn không thèm quan tâm tới anh mà vội vội vàng vàng bỏ về trước, không thèm nói với anh một câu nào, vậy mà bây giờ lại gọi anh đến đón, có phải cô quá mặt dày không?
Tuy nhiên, anh cũng thấy vui khi người cô nghĩ đến đầi tiên khi cô gặp khó khăn là anh. Thì chả là tin tưởng anh hơn người khác hay sao? Nghĩ đến đây, mây mù trong lòng Doãn Đường lập tức tan đi.
Diệp Bạch dường như không để ý chuyện đó, lên xe, nói muốn tới biệt thự của Hàn Phong.
Doãn Đường nhìn cô kì quái: “Đến đó làm gì?”
Chết cha, không phải cô…Hàn Phong đấy chứ?
“Băng Băng đang ở đó. Anh đi nhanh lên, đừng lề mề nữa.”
Vừa đến nơi, Diệp Bạch đã không nói lời nào xông thằng vào cửa khiến Băng Băng đang vừa xem ti vi trong phòng khách vừa ăn cháo giật thót mình, suýt đổ bát cháo trên tay.
Nhìn thấy vẻ mặt vô tội xen lẫn uất ức vì bị đổ cháo của Băng Băng, cô chỉ muốn đi đầu xuống đất. Tưởng có chuyện gì, hại cô lo lắng đến nỗi cuống quýt cả lên, thế mà đến lại thấy cô nàng giống như đang hưởng thụ vậy. Quần áo chưa thay, đầu tóc chưa chải, tay bê bát cháo, mắt xem ti vi, thật đáng khâm phục.
“Băng Băng!!!!”
Diệp Bạch gằn tên cô qua kẽ răng, nghe như rít lên. Băng Băng ngay lập tức bỏ bát cháo xuống, chạy mất hút lên tầng, tránh ăn đập ngay lúc đó.
Người đang đau bụng như cô làm sao chạy nhanh bằng “con trâu” Diệp Bạch, ngay lập tức bị bắt lại. Diệp Bạch đè luôn cô xuống cầu thang, cù cô đến nỗi Băng Băng nước mắt giàn giụa, miệng van xin rối rít.
Lúc này, Hàn Phong mới từ trên nhà đi xuống, thấy cảnh này mà vẫn điềm nhiên như không, cố gắng đi tránh xa cuộc vận lộn đó, tiến đến nói chuyện với Doãn Đường.
Đang nói, mắt Hàn Phong nhìn thấy bát cháo còn đầy nguyên của Băng Băng, nhíu mày, không nói không rằng ra cầu thang xách cổ Băng Băng về lại ghế sofa, nhét bát cháo vào tay cô, ý bảo cô ăn hết.
Đương nhiên là cô ngoan ngoãn ăn hết bát cháo, dù sao cũng là đồ miễn phí, dại gì không ăn!
“Băng Băng từ bao giờ cậu trở nên nghe lời như vậy?”
Chứng kiến hết cảnh tượng trên, Diệp Bạch không nén nổi ngạc nhiên xen chút tò mò, lên tiếng hỏi Băng Băng. Cô không nghĩ ngợi gì, trả lời hết sức tự nhiên: “Hàn Phong dạy”.
Im lặng!
Nhận ra không khí khác thường, Băng Băng cười khan, thấy câu nói của mình gây hiểu nhầm ghê quá, khéo léo chữa lại: “Hắn ta ép tớ làm vậy. Nếu không sẽ không được ra khỏi nhà, không được chơi với ai, tự kỷ luôn”.
Hàn Phong đang uống nước, suýt phun hết ra ngoài.Anh xin thề, anh nói vậy anh đi treo cổ tự tử luôn. Nói như kiểu anh là kẻ độc ác không bằng!
Anh vốn định lên tiếng đính chính. Anh còn oan hơn cả Đậu Nga nữa. nào ngờ ánh mắt “viên đạn” của Băng Băng đưa đến, ý nói thà anh chịu nhục chứ đừng đổ cho cô.
Anh khóc thầm. Bây giờ anh đã hiểu tại sao 98% đàn ông thế giới nói chung và Trung Quốc nói riêng đều sợ vợ. Anh thông cảm với họ, thậm chí cũng đồng cảm với chính mình. Từ bé, đến bố anh còn dám cãi, thế mà chỉ cần một ánh mắt của Băng Băng là anh im bặt.
Chậc chậc! Thế này không ổn, yêu ai chứ yêu cô thì nguy hiểm quá! Có ngày hình tượng của anh sụp đổ mất thôi.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
87 chương
21 chương
49 chương
264 chương
150 chương
32 chương