Băng Băng dần mất hết lí trí, ôm cổ Hàn Phong, dần dần cũng đáp trả anh. Trong bóng tối, hai nguời ôm hôn nhau say đắm, dường như trong cả căn phòng này chỉ có hai người bọn họ. Nhận thấy cô đã tiếp nhận, Hàn Phong bắt đầu hôn sâu hơn khiến cổ họng Băng Băng bắt đầu phát ra tiếng rên. Tay anh bắt đầu rời lưng cô, chuyển ra phía trước, chạm lên thứ mềm mại nhất trên ngực cô. Băng Băng giật nảy mình, buông Hàn Phong ra, nhưng anh nào có chịu. Anh thì thầm, giọng như dụ dỗ: “Ngoan nào”. “Không được, ở đây có… có người.” Cô thở gấp. Hàn Phong bắt đầu hôn dần xuống cổ, tay nắn bóp ngực Băng Băng, nói: “Anh sẽ không làm gì quá đáng đâu.” “…” Qủa thật, anh chỉ làm có vậy, cũng không có gì quá đáng. Hết giờ xe phim, anh nắm tay Băng Băng mặt đang đỏ lên như trái cà chua, giơ tay véo đôi má của cô: “Có gì đáng xấu hổ đâu, ai yêu nhau cũng làm vậy mà.” Cô gạt tay anh ra, giận dỗi bước lên trước. Hàn Phong cười cười, duổi theo cô, nhất quyết nắm tay cô cho bằng được, đi đến bãi đỗ xe. Về nhà, Hàn Phong nghĩ, hôm nay nhất định phải được ngủ trong phòng cô. Nhưng cái chính là làm thế nào để có thể vào mà không bị cô đá ra ngoài. Lần này thật không may, Băng Băng trước khi vào phòng đã khóa cửa sổ. Haizz! Anh lủi thủi về phòng mình, tâm trạng không tốt chút nào! … Chẳng mấy chốc mà đã đến ngày đi học. Hàn Phong nhẩm đếm, trong kì nghỉ hè, ngủ với Băng Băng được có năm lần, mà toàn phải xin mãi mới cho vào. Vừa vào lớp đã thấy Băng Băng và Hàn Phong ngồi với nhau, Kim Linh đen mặt, nhưng ngay lập tức chạy ra ôm tay Hàn Phong: “Anh Phong, mau đưa em đi mua kem đi, hôm trước anh đã hứa rồi mà. Anh không được thất hứa đâu đó.” Nghe Kim Linh nũng nịu, anh cau mày, cầm cổ tay cô ta đẩy lùi ra xa. Diệp Bạch đứng gần đó nói chuyện với Doán Đường thấy cảnh này thì cười khẩy, cất giọng mỉa mai: “Băng Băng, con nhỏ ăn đồ thừa đến rồi.” Kim Linh sững người, lập tức liếc xéo Diệp Bạch, hậm hực quay về chỗ ngồi. Băng Băng ngược lai cảm thấy rất thoải mái, cũng rất hài lòng với cách xử lí của anh. Với người phụ nữa đê tiện này, không nên nói nhiều. Hàn Phong cúi xuống nhìn cô, thấy cô đang mỉm cười thì rất vui. Anh cứ nghĩ cô sẽ giận vì Kim Linh cứ bám lấy anh. Anh tuyệt đối không thích cô ta, nhưng từ đầu năm học cô ta đã bám lấy anh như đỉa, thật sự anh không đuổi đi được, Doán Đường nói cũng không được, ngán ngẩm không nói lần nào nữa. Đột nhiên, di động của Băng Băng rung lên. Số lạ! Cô nhấc máy: “Alo?” Đợi một lúc, không thấy đầu bên kia nói gì, cô lặp lại: “Alo, nếu không nói gì thì tôi sẽ ngắt máy.” Cuối cùng, bên kia cũng cất giọng: “Băng Băng…” Giọng nói trầm ấm đó mới quen thuộc làm sao! Nó đã cùng cô trải qua những tháng năm tuổi thơ. Còn ai vào đây nữa, chính là Viễn Quân. Anh về nước rồi! “Vĩnh Quân?” Để xác thực, cô đã hỏi lại một lần nữa. Hàn Phong vừa nghe thấy cô nói ra cái tên này thì sững người, mặt đen như đít nồi.Diệp Bạch thì nghe thấy thế liền suy tư, sau đó giật mình như đã hiểu ra, Hàn Phong sa sầm giật điện thoại từ tay cô. Băng Băng không chở tay kịp, đến lúc nhận ra thì đã thấy đồ của mình ở trên tay anh. Cô hoàn toàn không có ý định lấy lại điện thoại, cứ tiếp tục nhìn anh cầm điện thoại nói chuyện với Viễn Quân. “Băng Băng à, anh đây. Anh vừa về Trung Quốc. Chúng ta gặp nhau nói chuyện được không?” Vĩnh Quân cứ nghĩ đầu bên kia là cô. Nhưng, một giọng nói lạnh lùng truyền vào tai anh: “Không” rồi ngắt máy. Hàn Phong ném trả điện thoại cho Băng Băng. Cô hỏi: “Có gì không?” “Không.” Buổi học hôm ấy trôi qua rất chậm. Cô cứ có cảm giác Hàn Phong không học hành gì, chỉ ngồi nhìn cô chằm chằm. Tại sao cô lại phải chịu ánh mắt ấy của anh chứ? Tan học… Cô thở phào nhẹ nhõm, nói với Diệp Bạch: “Bạch Bạch, hôm nay đi ăn kem nhé?” “Được chứ. Mình cứ tưởng câu yêu đương nhiều quá quên mình rồi. Mà nói thật, hôm cậu gọi mình ý, lúc đấy mình vừa vào thang máy, xin lỗi nhé.” Băng Băng đươg nhiên hiểu. Hai năm trước, cô và Diệp Bạch đã mua một căn hộ ở chung cư cao cấp, tân tầng 40, vì thế đương nhiên không thể leo bộ được. Hàn Phong nghe thế, liếc mắt ra hiệu cho Doãn Đường. Ngay lập tức, Doán Đường ra chỗ Diệp Bạch, cầm tay cô: “Bạch Bạch, hôm nay cô đã hứa đi chơi với tôi rồi cơ mà, sao tự nhiên lại chuyển sang đi cùng cô ấy vậy? Tôi đặt hàng trước, đương nhiên sẽ phải được trước chứ? Nào nào đi thôi, hôm nay tôi khao cô ăn.” “Ơ ơ…” Chưa để cho cô kịp hiểu chuyện, anh đã kéo cô ra ngoài cửa lớp. Băng Băng nuốt nước bọt, quay sang nhìn Hàn Phong. Cô vốn định rủ Diệp Bạch ra ngoài để tránh mặt anh mà! “Em chuẩn bị về nhà đi, hôm nay anh sẽ hỏi tội em.” Hàn Phong vừa dứt lời, Băng Băng đã ôm chầm lấy anh, thủ thỉ: “Anh, anh không thể tha cho em sao? Chúng ta là vợ chồng mà, sao có thể nhỏ nhen như vậy chứ? Nha? Tha em nha?” Hàn Phong nhướng mày, chậm rãi giơ tay ôm eo cô, nói một cách hết sức bình thản: “Em có chắc là em sẽ lấy anh?” Băng Băng cứng họng. … “Ê, bỏ tôi ra, anh kéo tôi đi đâu vậy? Tôi nhớ bọn mình hôm nay làm gì có hẹn nào?” Diệp Bạch cố sống cố chết giật tay ra khỏi tay Doãn Dường lên tiếng hỏi. Anh thở dài, buông tay, nói với cô: “Đằng nào cũng đi rồi, cô muốn đi đâu không?” Diệp Bạch tròn mắt, quay ngoắt đi, hùng hổ nói: “Tôi không đi với anh. Tôi quay lại tìm Băng Băng đã Chắc cô ấy lo lắng lắm.” “Bạch Bạch.” Ặc! Lại còn “Bạch Bạch” nữa? “Anh Doãn, làm ơn hãy chú ý lời nói của mình.” Diệp Bạch quay đầu lại, nhìn Doãn Đường lúc này đang cứng đơ người. Anh cũng không hiểu sao mình lại gọi cô như vậy, nhưng lí trí thôi thúc anh rằng, nếu như không gọi như vậy, có lẽ anh sẽ hối hận cả đời. Vì vậy, anh không muốn hối hận! Anh đưa tay kéo cô lại: “Bạch Bạch à, cô không thấy bạn cô và Hàn Phong đang giận nhau sao? Chả lé cô không muốn họ làm lành. Bạn cô với người yêu đang giận nhau đó. Thôi, ngoan, tôi dẫn di ăn kem. Dược không?” “Rồi rồi, đi thôi.” Hai người thống nhất đi bộ. Ai ngờ trên đường đi lại gặp Kim Linh và Ngọc Tiên đi về. Diệp Bạch cười khẩy: “Ngọc Tiên tiểu thư, mới bị cô Kim Linh đây tát cho một phát cháy má đến nỗi khóc rồi chạy ra ngoài mà vẫn một lòng trung thành nhỉ? Để xem bạn tôi bị các cô quấy nhiễu đến mức nào.” Ngọc Tiên im lặng không nói gì. Qủa thật, với tính cách của Kim Linh, cô cũng không dễ chịu gì, có lẽ cũng không nhịn được là bao nữa. Nhưng đâu có dễ như vậy, nếu xưa kia không có bố Kim Linh cứu giúp, chắc cô không sống được đến bây giờ. Cô không phải người ong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát. Thôi thì người hầu thì người hầu, hợp đồng còn có hơn một năm nữa thôi. Qua khoảng thời gian đó, cô sẽ được tự do. Kim Linh cũng tiến lên một bước, liếc mắt nhìn Doãn Đường: “Cô cũng nên để ý đến bạn trai cô đi, không có ngày tôi hoàn toàn mất anh Phong, Doãn Đường của cô sẽ là người tiếp theo đấy! Suốt ngày lo chuyện bao đồng, rồi bàng quang với chuyện của mình, có ngày cô sẽ mất trắng.” Nghe nhắc đến mình trong lời nói của Kim Linh, Doán Đường đen mặt, tiến lên định tát cho cô ta một cái, may mà có DiệP Bạch ngăn lại: “Doán Đường, cô ta nói sẽ có ngày anh về tay cô ta đấy. Ả phụ nữ này dù có làm gì thì cô ta vẫn dơ bẩn như vậy thôi. Anh chỉ cần yêu em, giữ thân như ngọc đợi em cưới anh thôi. Còn cô ta cứ để em lo” Anh nhướng mày. Đóng kịch sao? Vậy anh sẽ làm cùng cô! Anh cúi xuống, tay vòng qua eo cô kéo vào lòng: “Vậy cũng được. Bạch Bạch, em hứa cưới anh là em phải làm đấy, đừng để cô ta cướp anh đi, như vậy anh sẽ buồn lắm. À, chẳng phải em muốn đi ăn sao? Ta đi thôi.” Nói xong cả hai cùng rời đi trước cái nhìn đầy sửng sốt và căm hận của Kim Linh. Cô ta hét lên: “Hai cô được lắm. Mới đi học buổi đầu mà đã đi ve vãn trai rồi. Để xem sau này cô bị thiên hạ chửi rủa như thế nào. Đồ phụ nữ lẳng lơ!” Diệp Bạch không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên vẫy cô ta, rồi cùng Doãn Đường ra khỏi cổng.