Bóng đêm mông lung, trăng tròn sao sáng, sau tiếng trống canh ba, trời đất tịch liêu. Âu Dương Hồng Ngọc ngồi trên kiệu vội vàng về Trùng Dương cung, một gã thái giám mặc triều phục nâu bước đi nhẹ nhàng, hăng hái đi trước dẫn đường mà phía sau là hai cung nữ áo lam tay cầm trường kiếm nhìn khắp xung quanh. Đến gần Ngự hoa viên đột nhiên dừng lại. Trong kiệu, Âu Dương Hồng Ngọc nhíu mày, bàn tay nắm chặt khăn lụa. Thái giám dẫn đầu quay người, cúi đầu nói: - Nương nương, trong Ngự hoa viên có người. Có người? Âu Dương Hồng Ngọc vươn tay ngọc nhẹ vém rèm kiệu, nhìn khắp nơi một chút, đôi mi thanh tú nhẹ nhíu lại, dưới ánh trăng sắc mặt nàng càng tái nhợt. Mím môi, chần chừ rồi nói nhỏ: - Chắc là cung nữ, thái giám nào đó thôi, về cung đi. Thái giám dẫn đầu nhìn Âu Dương Hồng Ngọc một cái, mâu quang tinh nhuệ hơi lóe rồi cúi rồi cúi đầu nói: - Nô tài tuân mệnh. Sau đó quay người tiếp tục đi về phía trước. Ánh trăng rải đều lên rừng mai trong Ngự hoa viên càng khiến cảnh vật tiêu điều, yên tĩnh không một tiếng động. Chờ khi trận bước chân dồn dập đi qua, dưới tàng cây, một thân ảnh mặc trường bào đen hiện ra, mơ hồ, một nữ tử che mặt từ từ bước ra. Đôi mắt nàng trong suốt nhìn về chiếc kiệu hồng của nhị phẩm cung phi, bàn tay trắng nõn vội bưng vết thương trên cánh tay trái, lui dần về phía sau, lấy ra trong tay áo vài mảnh giấy nhỏ đi về phía Tư Mộ cung, vừa đi vừa tùy tiện ném vài mảnh giấy, rồi biến mất trong màn đêm. Trước Trùng Dương cung, cỗ kiệu chóp đỏ dần dần hạ xuống, Thanh Lan vẫn canh giữ trước điện vội vàng bước xuống thêm đá, vén rèm kiệu nhẹ gọi “tiểu thư” rồi giúp Âu Dương Hồng Ngọc xuống kiệu Vẻ mặt Âu Dương Hồng Ngọc ủ rũ liếc nhìn đại điện rồi từ từ đứng dậy, tay ngọc bám cổ tay Thanh Lan đi đến trước điện. Nhưng khi bước lên thềm đá lại từ từ xoay người, liếc thái giám mặc nâu phục, hơi nhướng mi, mềm nhẹ nói: - Hồ Hải, đi nhanh về nhanh. Hồ Hải vừa nghe đã hiểu ý, hơi cúi đầu nói: - Nô tài tuân mệnh Rồi quay người phi thân ra khỏi Trùng Dương cung, biến mất trong màn đêm. Trong phòng ngủ, Âu Dương Hồng Ngọc ngồi trước bàn, bàn tay trắng nõn nhẹ gẩy đàn, tiếng đàn thâm tình nhưng lại có vài phần lạnh nhạt và phiền muộn, Thanh Lan dâng trà lên, giọng nói có mấy phần trách cứ: - Đã sắp sang canh bốn rồi, tiểu thư vẫn nên lên giường nghỉ ngơi đi, thân thể quan trọng hơn, việc điều tra để mai làm cũng được…. Âu Dương Hồng Ngọc nhìn cây đàn trước mặt, tuy vô cùng mệt mỏi nhưng suy nghĩ trong lòng phức tạp, không hê thấy buồn ngủ chút nào. Nàng đứng đậy chậm rãi bước lên cửa sổ: - Cũng may hôm nay Hoàng thượng ở Tẩm Tâm cung, nếu không… Âu Dương Hồng Ngọc nhắm mắt hít sâu một hơi. Thanh Lan nghe xong hơi cúi đầu, mâu quang lạnh lùng rồi đi đến phía sau Âu Dương Hồng Ngọc nói: - Tiểu thư sợ là Hoàng hậu lần này chạy trời không khỏi nắng. Âu Dương Hồng Ngọc mạnh mẽ mở mắt, mâu quang trầm xuống rồi nắm chặt tay, xoay người đi về phía giường, kéo mạnh chiếc chăn thêu mẫu đơn trên giường, khuôn mặt vốn tái nhợt lại có chút lo âu, nhưng không hề nói gì. “Chạy trời không khỏi nắng”. Nhắm mắt, trong đầu hỗn loạn vô cùng, trâm cài tóc lóe ra dưới ánh nến nhưng lại càng thấy sự ảm đạm. Tiếng trống canh bốn nhẹ vang từ phía ngoài điện truyền đến quấy nhiễu mộng lành. Trong phòng ngủ, Minh Nguyệt thay ra y phục dạ hành, dưới ánh trăng nhìn vết thương trên cánh tay. Hồi lâu, nàng hít sâu một hơi, trong đêm tối, đôi mắt lạnh như băng, trong suốt, dưới khăn sa, môi hồng hơi nhếch, bàn tay trắng nõn xoa lên bệ cửa sổ khắc hoa lạnh lẽo rồi nhắm mắt lại. - Tiểu thư. Đằng sau, Tiêu Đồng một thân y phục dạ hành lắc mình xuất hiện. Bàn tay trắng nõn nhẹ giật chiếc khăn che mặt xuống, thở hổn hển nói: - Quả nhiên không ngoài sở liệu của tiểu thư, sau khi tiểu thư rời đi, chiêu dung liền sai Hồ Hải công công kia quay về Ngự Hoa viên tìm kiếm… Minh Nguyệt chậm rãi mở mắt, nhìn bóng đêm ngưng đọng ngoài cửa sổ, vuốt ve những hình hoa chạm trổ trên cửa, mâu quang lạnh lùng trầm xuống, sau đó đóng cửa sổ đi về phía tháp thượng nửa nằm, thấp giọng nói: - Ngày mai đem những lời đồn đại về Thượng Quang Trung phát tán ra ngoài, nhớ kĩ, việc này tốt nhất là nên để rơi vào tai phụ thân và Âu Dương thừa tướng. Tiêu Đồng nhìn gương mặt Minh Nguyệt không chút biểu tình rồi gật gật đầu, nhưng đôi mi thanh tú lại nhanh chóng nhíu lại, giọng nói khẩn trương: - Tiểu thư, việc này… nếu là thất bại một chút, nô tỳ sợ chiêu dung nương nương và Hiền phi sẽ nghi ngờ tiểu thư. Minh Nguyệt hơi hơi nhắm mắt, nhìn như rất mệt mỏi, bàn tay trắng nõn nhẹ xoa xoa trán, thở dài một tiếng, mím môi nói: - Tiêu Đồng nghĩ việc này cho dù Hoàng thượng nghĩ là Hoàng hậu làm thì chúng ta có thể làm lung lay vị trí của Hoàng hậu sao? Dứt lời, khóe miệng cười lạnh: - Chỉ cần Âu Dương thừa tường thế lực trong triều một ngày không giảm thì cho dù là Hoàng thượng cũng không thể làm gì, mà ta, lần này chỉ là muốn mượn tay hoàng hậu để trừ bỏ Thượng Quan Uyển Nhi, vê phần hoàng hậu… ta chỉ cần người trong thiên hạ biết hoàng hậu vô đức, không có năng lực, không xứng là mẫu nghi thiên hạ là đủ. Tiêu Đồng trợn to mắt hạnh, đột nhiên hiểu rõ: - Ý của tiểu thư là dần dần thu thập chứng cứ cho việc phế hậu, sau này thế lực Âu Dương thị suy giảm liền… Nghĩ đến đây, Tiêu Đồng hưng phấn. Từ đó, trong lòng văn võ bá quan, hình tượng của hoàng hậu đương nhiên sụp đổ, đến khi Âu Dương thị suy vong thì việc phế hậu đương nhiên là chuyện nước chảy thành sông. Minh Nguyệt cười yếu ớt, mâu quang lạnh lùng liếc phía Tiêu Đồng đang hưng phấn rồi mệt mỏi phất tay áo, ý bảo nàng ta lui xuống nghỉ ngơi. Còn nàng nằm trên tháp thượng nhìn về phía giường kia, đến khi Tiêu Đồng rời khỏi phòng ngủ thì tùy tiện cầm một quyển sách, lật hai trang rồi nhắm mắt lại. Sáng sớm, sắc trời u ám, cuồng phong tứ phía, mưa gió sắp nổi. Trong hậu cung lời đồn đại nổi lên bốn phía, ồn ào, huyên náo. Chỉ vì sáng dậy dọn dẹp, các cung nữ thái giám trong ngự hoa viên phát hiện thấy có vài vết máu và những mảy giấy vụn, tuy là giấy vụn nhưng vẫn có thể thấy đó là vài tờ trong “Thánh tổ gia huân”, trên giấy có vài vết máu nhưng chữ viết vẫn nhìn thấy rõ ràng. Lời đồn truyền ra khiến mọi người trong cung đều sợ hãi. Bởi lẽ không ai không biết “Thánh Tổ gia huấn” là cực kì trọng yếu với các tần phi. Nhất thời, mọi người đều đoán vị chủ tử không cẩn thận mà tự đánh mất danh tiết là ai. Cuối cùng trong Ngưng Tuyết cung truyền ra tin Đức phi nương nương bị mất sách. Buổi trưa, trong Khôn Trữ cung một mảnh ầm ỹ, sắc mặt Thái Hậu khó coi cực điểm mà Minh Nguyệt ngồi bên cạnh lại càng sợ hãi và bất an. Nàng nắm chặt tay thái hậu thảng thốt nói: - Thái hậu, nô tì không cố ý làm mất sách, nô tì… Thái Hậu nhướng mắt vỗ nhẹ tay Minh Nguyệt nhưng hai mắt lại nhìn về phía hoàng hậu đứng trên đại điện, tuy là một thân cẩm y hoa phục, trâm cài ngọc giát nhưng vẻ mặt tái nhợt. Tay đeo nhẫn phỉ thúy bỗng dưng đập mạnh bàn, giận dữ nói: - Việc đêm qua là ngươi sai khiến. Hoàng hậu run rẩy, đôi mắt đẹp rơm rớm sắp khóc, đôi môi đỏ mọng hơi mím định cãi lại thì Âu Dương Hồng Ngọc một thân trường bào vàng nhạt tiến lên, vội vã nói: - Thái hậu bớt giận, việc đêm qua quá đột nhiên, Hoàng hậu thân là đứng đầu hậu cung, nhất thời quan tâm Đức phi mà phạm vào cấm kị, về tình có thể lượng thứ, xin Thái Hậu khoan dung.. Minh Nguyệt hơi hạ mi, nhìn không ra cảm xúc gì nhưng Thái Hậu lại càng tức giận. Bà đứng dậy nhìn Âu Dương Hồng Ngọc, trong mắt có chút trách cứ và không đành lòng: - Tử Thần, từ trước đến giờ ngươi luôn luôn che chở Hoàng Hậu. Nhưng khi trước Hoàng thượng giao cho ngươi phụ tá Hoàng hậu xử lí chuyện hậu cung, ngươi đã cam đoan gì với Hoàng thượng? Nói xong, Thái hậu bước lên hai bước, giọng nói bình thản hơn rất nhiều, lại nói: - Tử Thần, Hoàng thượng tín nhiệm ngươi thế nào ngay cả ai gia cũng biết. Âu Dương Hồng Ngọc cứng đờ người, đôi mắt như đầy sương mù, nàng khẽ cẵn môi, cúi đầu, hai tay gắt gao nắm chặt khăn lụa rồi quỳ xuống trước Thái Hậu, run giọng nói: - Là nô tì không khuyên can Hoàng hậu, xin Thái hậu trách phạt. Nhưng chuyện hoàng hậu bị cấm chừng lại tự ý xuất cung là việc ai cũng biết, nếu lại liên lụy đến việc này, chỉ sợ… Âu Dương Hồng Ngọc đột nhiên dừng lại, nàng liếc liếc nhìn Minh Nguyệt đạm mạc ngồi trên ghế yên lặng, cúi đầu không nói tiếp. Sắc mặt Thái hậu cũng dịu đi đôi chú nhưng ánh mắt lại nhanh chóng nhướng lên như đang trầm tư, tiến thoái lưỡng nan. Mâu quang Minh Nguyệt hơi động, trong lòng như bị chặn lại, nàng chậm rãi đứng dậy, đi đến phía sau Thái hậu cười yếu ớt nhưng trong mắt lại đầy ủy khuất, nhu nhược nói: - Thái hậu, nô tì trộm nghĩ muốn tìm sách về nhưng cũng không nghĩ, nếu Hoàng thượng biết việc này, nô tì…nô tì sợ cũng khó ăn khó nói. Nói đến đây Minh Nguyệt cắn môi, vẻ mặt sợ hãi, ngón tay xoắn vào nhau. Lời vừa nói ra khiến Hoàng hậu và Âu Dương Hồng Ngọc cùng sửng sốt mà Thái Hậu lại mỉm cười cầm tay Minh Nguyệt, sủng nịnh vỗ vỗ, nhu hòa nói: - Ai gia biết Tuyết Nhi rất khôn khéo, phóng khoáng nhưng việc này sớm muộn gì Hoàng thượng cũng biết, đến lúc đó, nếu truy cứu…. Thái hậu hơi dừng lại rồi nhìn về phía Hoàng hậu vẻ mặt bất an, hơi cứng ngắc nói: - Hoàng hậu, hôm nay ngươi phải đi tìm Hoàng thượng thỉnh tội, nếu không ngay cả ai gia cũng không bảo vệ được ngươi. Sắc mặt Hoàng hậu lại càng tái nhợt, ngươi lảo đảo may mà Âu Dương Hồng Ngọc đứng dậy đỡ nàng, nhưng nàng vẫn xụi lơ, đôi mắt rưng rưng nghẹn ngào: - Thái hậu, nô tì…. Thái Hậu, nô tì không thể đi. Mâu quang Minh Nguyệt tối sầm lại, lập tức nói: - Thái hậu, việc này bỏ đi, Hoàng thượng chính sự bận rộn. Âu Dương Hồng Ngọc lập tức gật đầu vừa định phụ họa thì đã thấy Thái hậu ý vị thâm trường nói: - Hoàng thượng tuy không phải ai gia sinh nhưng tính nết Hoàng thượng ra sao ai gia hiểu rõ nhất. Sau đó nhìn thoáng qua Hoàng hậu, lạnh lùng nói: - Tử Thần, ngươi đưa hoàng hậu đến Ngự Thư phòng.