Hào môn cường thê: quân tử nhất nặc
Chương 1 : Đụng xe
Bắt đầu thời gian sao Thủy nghịch hành, công việc của Hàn Ân cứ thế bị gián đoạn không ngừng. Ngày qua ngày, đi rồi lại về, trong căn phòng nhỏ trên áp mái nhìn ra mấy toàn cao ốc to lớn chọc giữa trời thu xanh ngát. Cảm giác buồn buồn man mác cứ thế xâm chiếm khi tâm hồn cô rệu rã. Từ cái "buồn buồn man mác" ấy cô sẽ lại cảm thấy xung quanh quá đỗi cô đơn. Hai mươi sáu năm sống với những giới hạn mà chính mình đặt ra, nhìn từ cuộc sống đau khổ của kẻ khác mà tự viết nên những nguyên tắc đắt giá cho bản thân mình. Cô dường như luôn kiểm soát được chính mình, hiểu rõ mình cần và muốn gì.
Nhưng có lẽ cũng chính vì thế mà những cảm xúc hiếm hoi như tình yêu khó có thể mà xuất hiện trong cuộc đời cô. Bạn thân của Hàn Ân từng nói rằng, cô vốn dĩ không được ông trời ưu ái, cuộc sống của cô quá suôn sẻ khiến cho bản thân cô phải tự mình học lấy những bài học cuộc đời từ người khác, tự mình tạo ra những giới hạn để phòng vệ bản thân. Còn cô ấy thì được may mắn hơn, dù cho có va vấp nhiều nhưng thực chất cô ấy vẫn luôn được trải nghiệm tất cả những điều vui buồn, những cảm xúc muôn màu trong cuộc sống. Hàn Ân trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, trong căn phòng không bật đèn lờ mờ ánh sáng hắt vào bởi đèn điện đường ngoài cửa sổ, cô ngã nhoài lên chiếc giường êm ái đắt tiền mà cô dành hết số tiền đi làm trong một tháng đầu tiên để mua nó. Đầu tư cho một giấc ngủ là một điều đáng giá đối với cô gái nhỏ này. Điện thoại rè rè trên giường cắt ngang những suy nghĩ miên man của cô về cuộc sống này. Hàn Ân phát hiện ra là một số điện thoại lạ. Cô chần chờ một lúc, sau đó mới nhận điện thoại. "Alo? Ai vậy?" Hàn Ân phát hiện ra giọng mình hơi khàn. "Hàn Ân hả? Dạo này có khỏe không, tớ là Tuyết Nhi nè. Sao giọng có vẻ như bị cảm thế?" Hàn Ân hơi ngây ra một chút để lục tìm trong trí nhớ xem Tuyết Nhi nằm ở đâu. Ba giây sau cô mỉm cười đáp lời. "Lớp trưởng hả? Có chuyện gì sao?" Tuyết Nhi là lớp trưởng lớp cấp ba của cô. Một cô gái nổi bật, xinh đẹp, gia cảnh giàu có, tài năng vừa đủ để nổi bật trong trường. "Cô chủ nhiệm tụi mình ốm nặng, tớ muốn gọi mọi người đi cùng thăm cô." Tuyết Nhi có vẻ nghẹn ngào. Thú thật cũng khá lâu rồi kể từ khi cô không còn liên lạc với lớp cấp ba cũ. Gần nhất là vào năm cô mười chín tuổi, đến bây giờ cũng đã bảy năm. Hàn Ân có chút ngượng ngùng nhưng nghe cô chủ nhiệm bị ốm liền có chút nôn nao, lo lắng. "Ừm được, khi nào?" "Chủ nhật tuần này, thời gian và địa điểm cụ thể tớ sẽ báo sau." Tuyết Nhi vui vẻ đáp lời. Hàn Ân chào tạm biệt rồi cúp máy, cô nhìn lịch trong điện thoại, chủ nhật là ngày kia. Hàn Ân đặt vé máy bay, sau đó viết một lá thư xin nghỉ phép. Cô lại nằm nhoài trên giường nghĩ miên man. Hai năm qua công việc ở công ty có chút ngột ngạt, suôn sẻ cũng có, trở ngại lại không thiếu. Nhưng có chút quá ổn định, cảm giác lơ lửng này khiến cô có chút không chịu được. Điện thoại lại run lên. Trưởng phòng khó tính gọi cho cô, chắc là vì việc cô xin nghỉ phép. "Thứ bảy cô rảnh lắm sao? Tôi không cho phép nghỉ. Đến tăng ca cho tôi, đừng thấy tôi hiền lành liền muốn làm gì làm." "Ồ, vậy để tôi xin nghỉ việc." Hàn Ân thở dài, cô không muốn đôi co, cúp máy xong liền viết đơn thôi việc gửi đến phòng tài vụ, chốt lương và nghỉ việc hẳn. Mọi thứ đều diễn ra dứt khoát và nhanh chóng đến mức khi Hàn Ân nhận được thư xác nhận của phòng tài vụ thì bất chợt cô muốn cười. Rồi chẳng mấy chốc cô lại hoang mang không biết sau khi nghỉ việc thì lấy gì mà ăn. Tối đến cô có chút muộn phiền ăn tạm gói mỳ tôm và một quả trứng gà, sau đó thay đồ ra ngoài đi dạo mát. Thành phố vẫn nhộn nhịp phồn hoa như thế, cho đến khi một chiếc xe thắng gấp dừng lại trước mặt Hàn Ân, khiến cô giật mình té xuống đường. Lồng ngực của cô đập mạnh vì hốt hoảng, trong một vài giây, sự tức giận đã trào dâng. Hàn Ân ngoái đầu nhìn đèn tín hiệu. Vừa có đèn đỏ, chắc là người kia muốn vượt đèn nên đã không chú ý người đi đường là cô. Hại cô suýt chút nữa đã đi đời nhà ma. "Cô có sao không? Xin lỗi, vừa nãy nghe điện thoại không chú ý đến, có cần tôi đưa bệnh viện kiểm tra không?" Người trong xe vội vã bước ra đỡ cô đứng dậy. Hàn Ân bực mình nhíu mày nhìn người nọ. Một người đàn ông mặc một bộ suit màu xanh đen sạch sẽ lịch lãm, cà vạt ở cổ hơi nới ra, nút áo cũng gỡ bỏ để lộ chiếc cổ như tượng tạc và yết hầu nam tính chết người. Gương mặt với ngũ quan hài hòa như một tuyệt tác của thượng đế, chiếc mũi cao, mày kiếm cương nghị sắc bén, đôi mắt hoa đào nhìn rất thâm tình thoáng qua vẻ mệt mỏi. Trong đầu Hàn Ân chợt lóe lên mấy cái tên như Ngô Diệc Phàm, Hoắc Kiến Hoa, Ji Chang Wook, Sehun. Người đàn ông trước mặt cô là sự kết hợp hoàn hảo của những cái tên ấy. "Rất xin lỗi cô. Thế này đi, đây là danh thiếp của tôi, nếu có vấn đề cô cứ gọi vào số cá nhân ở mặt sau, dùng đèn chiếu vào sẽ thấy. Hiện tại tôi có lẽ không đưa cô đến bệnh viện được rồi." Người đàn ông thận trọng quan sát từng biểu cảm trên mặt Hàn Ân, anh chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này đang rất tức giận không nói nên lời. Lại nhìn đồng hồ, anh có chút nôn nóng. Không ngại phiền hà đem phương thức liên lạc nói cho cô gái xa lạ này. Sau đó dìu cô vào lề đường, cẩn thận hỏi thăm rồi lái xe rời đi. Hàn Ân nắm danh thiếp trong tay có chút buồn cười, cổ chân khẽ nhói đau, cô cúi đầu nhìn thì thấy đã tím xanh một mảng. "Có thể qua đón tớ không? Bị ngã, bong gân rồi không đi được. Ở ngã tư, đường xx." Hàn Ân gọi cho một người bạn đồng nghiệp nhà ở gần nơi này đến đón về. Trong lúc chờ đợi, cô mở điện thoại bật đèn flash chiếu vào mặt sau của danh thiếp, đúng là có một dãy số hiện lên. Hàn Ân ghi nhớ nhanh và lưu vào trong điện thoại. Trai đẹp đụng xe. Hàn Ân nhìn tên mình lưu trên màn hình, khóe môi bất giác cong cong. Ài, những người đẹp trai luôn dễ làm người khác tha thứ.
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
76 chương
37 chương
11 chương
217 chương
72 chương