Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 39 : Phỏng vấn (2)

Thấy Hà Chi Sơ hỏi đến vấn đề này, mồ hôi Cố Niệm Chi túa ra như mưa, cô nghĩ thầm, đúng là luật sư giỏi có khác, hỏi đúng vào vấn đề hóc búa… Các bạn học của cô đều cho rằng cô chuyển trường nên mới vào đại học C, nhưng thật ra nhờ sự giúp đỡ của Hoắc Thiệu Hằng nên cô đã đỗ một cuộc thi đặc thù của quân đội Đế Quốc, được đặc cách nhận thẳng vào một trường đại học bất kỳ trong nước. Mà cô lại ngẫu nhiên chọn đại học C. Lúc chọn trường cô vô tình nghe được Hoắc Thiệu Hằng nói chuyện điện thoại với hai trợ lý của mình là Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch, rằng thành phố C có một doanh trại của cục tác chiến đặc biệt, mà thủ đô Đế Quốc không có. Nếu Cố Niệm Chi chọn đại học B ở thủ đô, chắc chắn Hoắc Thiệu Hằng không thể ở cạnh cô được, phải nhờ Âm Thế Hùng chăm sóc cô thay anh… Vì thế cô không chút do dự chọn khoa Luật đại học C ở thành phố C. Bây giờ sắp tốt nghiệp đại học rồi, cô nghe nói Hoắc Thiệu Hằng định xây dựng căn cứ mới ở thủ đô Đế Quốc nên cô mới yên tâm mạnh dạn ghi danh học nghiên cứu sinh ở đại học B. Vậy nên, thực chất bên trong, Cố Niệm Chi vẫn là cô nhóc ở trong chiếc xe hơi bốc cháy bị dọa đến mức mất trí nhớ, hoảng sợ gần như phát điên năm ấy. Cô không thể rời khỏi Hoắc Thiệu Hằng để sống cuộc sống tự lập được. Sau vụ tai nạn giao thông sáu năm trước, cô chưa bao giờ cảm thấy mình được an toàn tuyệt đối. Cô chỉ yên tâm ở lại những nơi có Hoắc Thiệu Hằng. Nhưng cô không thể nói những lời này với Hà Chi Sơ được, cũng không thể nói với Hoắc Thiệu Hằng. Đây là bí mật chôn sâu trong lòng cô, huống chi tình hình bên phía Hoắc Thiệu Hằng cũng cần phải giữ kín. Cố Niệm Chi cúi thấp đầu, vịn bàn cân nhắc: "Vì đại học C gần nhà, khi đó em còn nhỏ, không muốn đi học quá xa." "À? Cô là người thành phố nào? Lớn lên ở đâu vậy?" Hà Chi Sơ đóng tập tài liệu lại, dựa vào lưng ghế mềm phía sau, thờ ơ hỏi, khóe mắt đào hoa của anh ta hơi nhếch lên, nhìn cô với vẻ lạnh nhạt nhàn nhã. Cố Niệm Chi hoàn toàn không có ký ức gì về khoảng thời gian trước năm mười hai tuổi. Không có ký ức, xe của cô cũng tan thành mây khói, không ai biết biển số xe là gì. Trên người cô chỉ có một chiếc ba lô nho nhỏ, trong đó có một tấm ảnh và một phần biểu đồ số liệu. Tấm ảnh chụp một cô bé, mặt sau có viết câu: "Kỉ niệm sinh nhật mười tuổi của Cố Niệm Chi." Phía dưới có ghi ngày, là ngày tháng của năm trước. Theo lý thuyết, để tìm người nhà của cô không khó. Nhưng kì lạ thay, dù đã dùng thế lực khổng lồ của quân đội Đế Quốc nhưng vẫn không tra ra nổi lai lịch của cô. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà quân đội Đế Quốc muốn Hoắc Thiệu Hằng làm người giám hộ cho cô. Họ đã quen để những nhân tố không xác định trong tầm kiểm soát của mình. Cũng chính vì vậy, để giữ bí mật nên từ khi Cố Niệm Chi có tên trong danh sách trúng tuyển vào đại học C, họ đã chuẩn bị sẵn cho cô một bộ lý lịch cá nhân, cũng chính là nội dung trong bộ sơ yếu lý lịch kia. Cố Niệm Chi bình tĩnh kể lại một lượt nội dung bản lý lịch cá nhân của mình. Những điều này đã được sắp xếp xong xuôi sẵn rồi, có đầy đủ cả nhân chứng vật chứng, không sợ bị người khác điều tra ngược. Hằng ngày quân đội Đế Quốc phải làm giả thân thế cho không biết bao nhiêu người, họ đã quen từ lâu rồi. Hà Chi Sơ khẽ gật đầu: "… Ba mẹ cô đã qua đời từ khi cô mới ba tuổi? Cô lớn lên với họ hàng xa à?" "Vâng, họ đối xử với em rất tốt." Cố Niệm Chi muốn bỏ qua, không đề cập đến chuyện này nữa, nên cố ý chuyển chủ đề sang Hà Chi Sơ, giả vờ hứng thú hỏi: "Tiền đồ của Giáo sư Hà ở Mỹ đang rất rộng mở, tại sao thầy lại quay về Đế Quốc làm Giáo sư đại học?" Hà Chi Sơ ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh nhạt hơn trước, anh ta nhìn thấu tâm tư của Cố Niệm Chi, nhưng không cố ý vạch trần cô, chỉ gõ gõ ngón tay thon dài của mình xuống bàn, nhắc nhở: "Bây giờ là lúc tôi đặt câu hỏi, chưa đến lượt cô hỏi tôi." Cố Niệm Chi: "… Vậy thầy cứ hỏi tiếp đi ạ." Hà Chi Sơ hỏi cô về mấy vấn đề chuyên ngành. Lần này anh ta hỏi bằng tiếng Anh, còn xen lẫn cả những từ ngữ địa phương được dùng riêng trong ngành luật ở Mỹ. Cố Niệm Chi trả lời rất trôi chảy, khẩu âm của cô là giọng Anh - Anh chính gốc, giống như cô đã lớn lên ở quần đảo nước Anh vậy. Hà Chi Sơ hơi bất ngờ, đôi mắt hẹp dài của anh khẽ lay động, ánh mắt trong veo: "Không ngờ trình độ tiếng Anh của cô lại tốt đến thế, vậy sau này cô định ra nước ngoài học chuyên sâu hay ở lại trong nước?" Cố Niệm Chi chống cằm nghĩ ngợi, sau đó thật thà trả lời: "Em vẫn chưa nghĩ đến." Cô nhất định phải bàn bạc trước với Hoắc Thiệu Hằng rồi mới quyết định vận mệnh và tương lai của bản thân. Cô cũng rất muốn ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu, xem thử thế giới bên ngoài như thế nào. Nhưng cô lại sợ mình sẽ hoảng loạn đến phát điên lên nếu không có Hoắc Thiệu Hằng bên cạnh… Nhưng cô cũng biết, mình không thể ỷ lại vào Hoắc Thiệu Hằng cả đời được. Cô đang cố gắng học cách để thoát khỏi cái bóng của quá khứ, học cách sống tự lập. Nhưng cô cũng không vội, đợi đến khi hai mươi tuổi rồi tách ra cũng chưa muộn. Hà Chi Sơ không hỏi nữa, anh đóng cặp tài liệu lại, lạnh nhạt nói với Cố Niệm Chi: "Dù sao cô cũng đã đến muộn hai lần, lỡ mất hạn chót của thời gian tuyển sinh mùa thu mất rồi." Trái tim của Cố Niệm Chi siết chặt, cô cố gắng lâu như vậy rồi mà vẫn chưa được sao? "Nhưng tôi cũng có tuyển sinh một lớp vào mùa xuân, cô có muốn nhập học vào mùa xuân sang năm không?" Hà Chi Sơ rất biết cách trêu chọc người khác, nói một câu khiến tâm trạng Cố Niệm Chi xuống tận địa ngục, câu sau lại khiến cô bay thẳng lên thiên đường. "Lớp mùa xuân? Được! Nhập học vào mùa xuân sang năm ạ? Vậy là em chính thức trúng tuyển rồi ạ?" "Tất nhiên." Hà Chi Sơ vươn tay ra: "Hoan nghênh cô gia nhập vào đội của chúng ta, sau này cô chính là nghiên cứu sinh Thạc sĩ duy nhất của Hà Chi Sơ tôi." Cố Niệm Chi không ngờ Hà Chi Sơ sẽ nhận cô ngay tại chỗ thế này, cô vui mừng bắt tay với Hà Chi Sơ, rồi nhanh chóng buông ra. Lòng bàn tay của Hà Chi Sơ rất lạnh, giống như vẻ thong dong đạm bạc của anh ta, khiến người ta cảm thấy như vậy vô cùng hợp lý. Nếu người như anh ta mà sở hữu đôi bàn tay ấm mới là trái khoáy. "Giáo sư Hà nhận em thật ạ?" Vành mắt Cố Niệm Chi cong cong như trăng non, cô vui đến mức không kiềm chế nổi, suýt nữa xúc động rơi nước mắt, "Hôm qua trợ giảng của thầy đã đến gặp riêng em, khuyên em từ bỏ cuộc phỏng vấn này, còn nói nếu sau này em đi theo Giáo sư Hà sẽ không có tiền đồ gì. Lá gan em rất bé, hơn nữa từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ rồi, cũng chẳng có người chống lưng, cô ấy nói vậy… Làm em mất ngủ cả đêm qua." Động tác của Hà Chi Sơ hơi dừng lại, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Cố Niệm Chi, đôi mắt đen nhánh như mực nhìn chằm chằm vào cô: "Cô nói gì? Hôm qua trợ giảng của tôi đến gặp cô? Còn khuyên cô từ bỏ buổi phỏng vấn này?" "À? Xin lỗi, đáng lẽ ra em không nên nói mới phải… Thật xin lỗi… Xin lỗi…" Cố Niệm Chi ra vẻ ảo não, liên tục cúi người, nhưng lại ngầm kể hết cuộc gặp hôm qua với Ôn Thủ Ức. Cô là người nhỏ mọn, không bao giờ chịu ngậm đắng nuốt cay, cũng không bao giờ có kiểu suy nghĩ thánh nữ "bị uất ức nhưng cố nén vào lòng để thành người vĩ đại nhất." Có vẻ như Hà Chi Sơ hoàn toàn không ngờ lại xảy ra chuyện như thế. Anh ta ngồi xuống chiếc sofa lớn trong phòng khách, lát sau mới gật đầu hỏi: "… Trợ giảng của tôi? Ai vậy?"