Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 38 : Phỏng vấn (1)

Dù Cố Niệm Chi có tự dặn lòng bao nhiêu lần rằng cứ mặc kệ những lời nói của trợ giảng Ôn này, nhưng tâm trạng của cô vẫn bị ảnh hưởng. Trằn trọc trên giường mãi không ngủ nổi, cô lại sợ ngày mai sẽ muộn buổi phòng vấn, nên kiểm tra điện thoại mấy lần xem đã đặt chuông báo thức chưa, sợ mình ngủ quên. Nếu như ngày mai cô còn đến muộn thì chắc chắn cô sẽ không còn cơ hội nào nữa. Cô ép mình phải đếm cừu, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi sau khi đếm mấy trăm con cừu. Nhưng khi ngủ được rồi cô lại mơ thấy một giấc mơ. Vẫn là bầu trời trong xanh với những áng mây trôi lững lờ, ánh nắng ngập tràn và gió thổi hiu hiu. Một chiếc máy bay với dòng chữ màu đỏ "MH210" đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô. Một giây sau cô lại thấy mình đang ngồi trong chiếc ô tô bốc cháy. Cô ngồi trong xe quay đầu nhìn về phía sau. Cửa sổ phía sau xe đã bị thứ gì đó đâm thủng, vỡ một mảng lớn, những mảnh thủy tinh ố vàng văng tung tóe khắp nơi. Nhìn từ lỗ thủng ở cửa sổ phía sau ra bên ngoài, khói lửa bốc lên nghi ngút khiến cảnh tượng trở nên mơ hồ, không rõ. Cô loáng thoáng thấy có một người đàn ông hét lớn lao về phía cô, nhưng sau đó lại bị mấy người khác giữ chặt. Cô mở to mắt muốn nhìn rõ xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, nhưng đột nhiên một làn khói đặc kéo đến khiến nước mắt tuôn rơi. Cô vội vàng chớp chớp mắt, cẩn thận nhìn thêm một lần nữa thì phát hiện ngọn lửa ở cửa sổ phía sau xe càng lúc càng dữ dội hơn. Ngọn lửa bùng lên, khói đặc khiến cô không thở nổi, đồng thời cũng che hết khung cảnh phía sau xe. Cô quay đầu lại lần nữa thì thấy Hoắc Thiệu Hằng đang nghiêm túc lôi cửa xe ra, xông vào cứu cô ra ngoài… Ngọn lửa phớt qua da bỏng rát khiến cô bừng tỉnh khỏi giấc mơ, ngồi bật dậy. Cô mở điện thoại lên, bấy giờ mới ba giờ đêm. Ký túc xá rất tối lại yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở khẽ khàng, đều đặn của các bạn cùng phòng. Giường của cô được kê gần cửa sổ, có tia sáng vàng nhạt từ ánh đèn đường bên ký túc xá chiếu xuyên qua tấm rèm phòng cô. Cảnh đêm bên ngoài rất ấm áp và dịu dàng. Cô xoa xoa huyệt thái dương, nghĩ đến giấc mơ vừa rồi của mình. Lại thêm được một chút… Lần này đã có thêm một người đàn ông nữa, dường như người này có quan hệ rất mật thiết với cô, nhưng tiếc rằng mọi thứ quá mờ nhạt, cô không thể nhìn rõ mặt mũi người này trông thế nào. Có phải là ba của cô không? Vì dáng vẻ người đó khi lao đến, như sắp phát điên vậy… Ài, khi nào cô mới nhớ ra được mọi chuyện trước vụ tai nạn giao thông kia? Ba, mẹ, hai người đang ở đâu? Con thật sự rất nhớ hai người. Mãi đến khi nghĩ đến ba mẹ mình, tâm trạng hoảng sợ của Cố Niệm Chi mới bắt đầu bình tĩnh lại. Dù họ là ai thì chắc chắn họ cũng rất yêu thương cô. Cô mỉm cười, từ từ nằm xuống ngủ. Lần tiếp theo cô tỉnh lại là do chuông điện thoại đánh thức. Chuông báo thức vừa vang lên, cô lập tức tắt đi theo phản xạ, sau đó vội vàng ngồi dậy. Mới bảy giờ sáng, ba người còn lại trong ký túc vẫn đang ngủ say như chết, không ai nghe thấy tiếng chuông báo thức của cô. Cố Niệm Chi mặc váy, đến phòng tắm rửa mặt chải đầu, làm các bước dưỡng da xong xuôi rồi mới đeo ba lô xuống lầu. Mai Hạ Văn đã đỗ xe ở dưới lầu ký túc đợi cô từ trước. Vừa thấy cô đi ra, Mai Hạ Văn đã vội vàng mở cửa, xuống xe: "Niệm Chi, ăn sáng chưa?" Cố Niệm Chi lắc đầu: "Phỏng vấn xong rồi đi ăn cũng không muộn." Tám giờ phỏng vấn, muộn nhất chín giờ sẽ xong, để đến lúc ấy rồi đi ăn sáng. Có vẻ như Mai Hạ Văn đã đoán trước được cô sẽ làm vậy, đợi cô lên xe, cậu ta bèn đưa sang một hộp giấy. "Ăn đi, lót dạ tạm bằng sữa đậu nành và bánh bao hấp đã." Thật khó mà từ chối được sự quan tâm chu đáo như vậy. Cố Niệm Chi đỏ mặt nhận hộp giấy, khẽ "cảm ơn" rồi bắt đầu ăn từng miếng nhỏ. Đúng lúc Cố Niệm Chi ăn xong, hai người cũng vừa đến văn phòng của khoa Luật. Mai Hạ Văn lại đưa cho cô một chai nước khoáng và một gói kẹo cao su. Cố Niệm Chi mở chai nước ra súc miệng, rồi nhai kẹo cao su để khử sạch mùi đồ ăn còn sót lại. Lúc cô xuống xe đi vào tòa nhà mới có bảy giờ bốn mươi lăm phút. Bảy giờ năm mươi, cô đã đến trước cửa phòng họp nơi sẽ diễn ra cuộc phỏng vấn. Bảy giờ năm mươi lăm, một người đàn ông mặc vest màu xanh đậm được làm từ lông cừu, đeo cà vạt kẻ màu xanh nhạt chầm chậm đi đến từ đầu bên kia hành lang. Anh ta có dáng người cao lớn, vai rộng eo thon, mặc vest trông rất khí thế. Anh ta một tay đút túi quần, tay còn lại cầm tài liệu, lẳng lặng đứng trước mặt Cố Niệm Chi hỏi với giọng điệu khá lạnh nhạt: "Cô là Cố Niệm Chi?" Hà Chi Sơ có làn da trắng bóng, mái tóc đen nhánh lòa xòa trước trán càng tôn lên đôi mắt đào hoa xinh đẹp tựa như hồ nước sâu thẳm được điểm xuyết đầy ánh sao. Mỗi lần anh ta chớp mắt, ánh sao trong hồ cũng dập dờn như muốn dìm chết người lỡ sa vào đôi mắt ấy. Chiếc mũi điển trai tinh xảo kết hợp với đôi môi mỏng hơi nhếch lên khiến khuôn mặt anh ta trở nên lạnh lùng hơn, đối lập hoàn toàn với đôi mắt đào hoa đa tình bên trên, tổng thể cả khuôn mặt tràn đầy vẻ hấp dẫn mâu thuẫn. Cố Niệm Chi vội vàng đứng lên: "Thầy là Giáo sư Hà Chi Sơ?" Cô đã từng nhìn thấy ảnh Hà Chi Sơ trên website của đại học Harvard, bây giờ gặp được người thật, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đã nhận ra. "Là tôi, cô vào đi." Hà Chi Sơ hờ hững gật đầu, mở cửa phòng họp và đi vào trước. So với lúc nói chuyện qua điện thoại, hôm nay giọng anh ta dễ nghe hơn rất nhiều, chủ yếu là không còn khàn nữa. Cố Niệm Chi đi vào theo, tiện tay đóng cửa phòng họp lại. "Đừng khách sáo, cứ ngồi xuống đi, chúng ta sẽ bắt đầu trò chuyện vài câu." Hà Chi Sơ ngồi vào một chỗ gần cửa sổ, sau bàn họp hình bầu dục, rồi chỉ tay vào chỗ đối diện ý bảo Cố Niệm Chi ngồi xuống. Vì cuộc phỏng vấn hôm nay, Cố Niệm Chi cố ý mặc một bộ vest với chân váy màu xám nhạt, còn đi cả giày cao gót để lộ ra dáng người yểu điệu, thướt tha hấp dẫn. Quan trọng nhất là cách ăn mặc này khiến cô trông có vẻ trưởng thành hơn. Cô còn quá trẻ, nhưng không thể để cho người khác xem thường mình chỉ vì lý do này. Hà Chi Sơ bắt đầu mở tập tài liệu trước mặt mình ra, bên trong là hồ sơ của Cố Niệm Chi. Đơn đăng kí, báo cáo học tập, còn cả bản sơ yếu lý lịch có một phần tự thuật, tất cả đều là những giấy tờ cần thiết cho một chiếc CV cơ bản. "Trước tiên cô nói thử xem tại sao lại đăng kí làm nghiên cứu sinh của tôi?" Hà Chi Sơ ngước mắt lên nhìn cô. Vấn đề này rất đơn giản, là câu hỏi tiêu chuẩn của mọi cuộc phỏng vấn, Cố Niệm Chi cũng đã chuẩn bị sẵn từ trước. Đầu tiên cô bày tỏ lòng ngưỡng mộ của mình đối với Hà Chi Sơ, ra sức khen ngợi các "thành tích vĩ đại" của anh ta, sau đó dẫn dắt: "Giáo sư Hà tuổi trẻ tài cao, vốn dĩ em vẫn rất tiếc nuối vì thầy chỉ nhận hướng dẫn cho các nghiên cứu sinh Tiến sĩ, không nhận Thạc sĩ. Mãi đến năm nay khi thi xong nghiên cứu sinh em phải điền nguyện vọng mới phát hiện ra thầy lại chiêu mộ nghiên cứu sinh Thạc sĩ, em rất vui nên đã lập tức đăng kí chuyện ngành của thầy." Hà Chi Sơ mỉm cười, cúi đầu viết vài câu vào hồ sơ của Cố Niệm Chi. Sau đó mở sơ yếu lý lịch của Cố Niệm Chi ra, hỏi tiếp: "Năm mười lăm tuổi cô đã vượt qua cuộc thi đặc biệt dành cho các nhân tài của Đế Quốc, đạt tiêu chuẩn của sinh viên năm ba. Nhìn thành tích có thể thấy cô hoàn toàn thừa tiêu chuẩn để đỗ khoa Luật trường đại học B, tại sao lại chọn đại học C?"