Xin chào! mặc phu nhân
Chương 2
“ Vâng”
Bảo tiêu căn bản không dám lơ là, không nói hai lời liền mang Hoắc VŨ Miên nhét lên xe.
Hoắc Vũ Miên cũng không ngờ tới, mọi chuyện lại thành ra thế này, sợ hãi kêu một tiếng.
Nhìn hắn khoảng cách gần như vậy, khí tức bức người trên người đàn ông này càng cảm thấy mạnh mẽ hơn.
Cô trong lòng có chút e sợ, vô ý thức àm lùi về phía sau.
Mặc Phong Quyết sắc mặt âm trầm lau mặt đầy nước, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hoắc Vũ Miên, nắm lấy cằm của cô, nghiến răng nghiến lợi: “ Cô chán sống rồi sao?”
Hoắc Vũ Miên bị véo có chút đau, quay đầu tránh đi, cả gan nói: “ Tôi nói, tôi có việc muốn cùng anh nói chuyện”
Ánh mắt Mặc Phong Quyết như kết được tầng băng: “ Tôi không muốn cùng cô nói chuyện! Loại nữ nhân âm mưu muốn trèo cành cao, tôi mỗi ngày gặp ba bốn lần. Nói chuyện? Cũng không tìm được cớ chính đáng, làm tôi chạm vào cô đến nửa điểm hứng thú đều không có…. Cút!”
Hắn tay có dùng lực, đẩy Hoắc Vũ Miên ra, cơ thể bởi vì ảnh hưởng men rượu, đã đến độ hung bạo.
Hoắc Vũ Miên bị hắn đẩy ra, lưng đập vào cửa xe, có chút đau đớn.
Cô cắn răng, nhịn đau đớn: “ Anh thật sự suy nghĩ nhiều rồi, tôi đối với anh một chút hứng thú cũng đều không có! Tôi là tới nói về bản án của em trai tôi…”
Hoắc Vũ Miên ngồi thẳng người: “ Bên ngoài đều nói Mặc tổng là người công tư phân minh, không nghĩ tới, lại là tiểu nhân dám làm không dám nhận”
“ Cô nói ai là tiểu nhân?”
Mặc Phong Quyết vẻ mặt lệ khí lặp lại hai chữ này.
Đây là lần đầu tiên có người dám nói hắn như vậy!
Hoắc Vũ Miên không chút sợ hãi, chỉ trích: “ chẳng lẽ không đúng sao? Em trai tôi không có rượu say mất trí, cũng không có chứng cớ nào nói nó làm chuyện xấu, anh lại lạm dụng tư quyền, đưa thằng bé vào trại giam. Loại người như anh không phân biệt tốt xấu, không phải tiểu nhân thì là gì!!”
“ Cái gì trại giam? Cái gì say rượu loạn tính, cô rất nhanh sẽ biết! Cho cô ba mươi giây, lập tức cút xa nơi này, nếu không, muốn đi cũng đừng nghĩ đi được”
Không gian nhỏ hẹp, không khí rõ ràng mang theo mấy phần khô nóng, hơn nữa, trong cơ thể giống như có ngọn lửa đang trào dâng, tụ lại trong bụng.
Mặc Phong Quyết nhíu mày, có chút khó chịu kéo cổ cà-vạt ra, lại thuận tay cởi bỏ áo khoác, còn đem nút thắt áo sơ mi cởi ra ba cúc.
“ Tôi không có biến!”
Hoắc Vũ Miên hít một hơi thật sâu cố gắng hạ thấp thái độ: “ Mặc Phong Quyết, tôi biết rõ tôi không đánh lại anh. Cho nên tôi xin anh… đại nhân đại lượng, đem em trai tôi đang trong trại giam thả ra. Chỉ cần anh thả nó, tôi dù có làm trâu làm ngựa cũng báo đáp anh!”
Hoắc Vũ Miên thấy rõ thân phận của mình cùng người này chênh lệch.
Chỉ cần hắn nguyện ý, chỉ cần một ngón tay cũng có thể đè bẹp cô, cho nên cô không thể cứng rắn được.
Mặc Phong Quyết mặt mũi tràn đầy không kiễn nhẫn, lại lần nữa bạo phát.
Hắn lúc này, đầu óc bị cồn chi phối, ánh mắt ẩn ẩn hiện lên nguy hiểm nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Miên.
Thân thể hắn chậm rãi nghiêng về phía trước, hướng về phía cô…
Trong hơi thở, đột nhiên ngửi thấy được một mùi thơm thanh đạm, giống như là mùi cơ thể cô.
Trong chốc lát, nhiệt độ trong cơ thể đột nhiên khô nóng không ngớt, một cỗ khát vọng cực độ, khiến hắn kìm lòng không được đến gần cô hơn, trong lúc nhất thời, lại có chút ít miệng đắng lưỡi khô.
Hắn như có như không liếm lấy khóe môi, giống như cười nhạo một tiếng: “ Báp đáp? Cô có thể báo đáp cái gì? Đồ đạc bình thường tôi đều không thích… không bằng, liền bắt cô chính mình tới đổi đi….”
Khi nói chuyện, hơi thở hắn phả lên mặt cô, mùi rượu ngọt ngào xông thẳng lên mặt, khiến Hoắc Vũ Miên không hiểu nổi cả người da gà.
Cô kinh hãi muốn nhích lại phía sau, kéo ra khoảng cách, ai biết được Mặc Phong Quyết đột nhiên duỗi một tay chống lên cửa sổ xe, tạo thành một vòng giam nhỏ, đem cô toàn bộ giam ở bên trong.
Hoắc Vũ Miên bị dọa sợ đến mức muốn mở cửa chạy trốn.
Nhưng chưa kịp có động tác gì, đã bị hắn mạnh mẽ vạch trần: “ Đều đã đưa tới cửa rồi, còn chạy làm cái gì, em trai cũng không cần sao?”
Dứt lời hắn cúi người ngậm lấy đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô.
Hoắc Vũ Miên cả người như sét đánh, sững sờ tại chỗ.
Lăng Việt ngồi phía trước thấy tình thế không đúng, vội vàng quát lớn tài xế: “ Nâng tấm vách ngắn lên rồi xuống xe”
“ Vâng”
Tài xế luống cuống tay chân nâng vách ngăn, xuống xe nhanh như lửa đốt mông.
Lăng Việt sau khi xuống xe, lại phân phó một câu: “ Tản ra, trông coi mấy nối ra, đừng cho người tới”
Bảo tiêu nhận lệnh, nhanh chóng rút đi.
Trong xe, nam nhân hôn đến say đắm.
Hoắc Vũ Miên bất tri bất giác lấy lại tinh thần, bắt đầu kịch liệt giãy lụa: “ Anh làm cái gì? Thả tôi ra… không được động vào tôi….”
Thanh âm cô có chút run, hai tay liều mạng xô ngực Mặc Phong Quyết ra.
Kháng cự như vậy, giống như một quả mồi lửa, nhanh chóng đốt cháy từng tế bào trong cơ thể hắn.
Mặc Phong Quyết thanh âm khàn khàn: “ Không được? hiện tại mới không cần, đã muộn”
Giọng nói vừa thốt ra, giống như mưa rền gió dữ kéo nhau ập đến.
Hoắc Vũ Miên đầu óc rối bời, dùng sức cắn môi Mặc Phong Quyết, muốn dùng đau đớn khiến nam nhân bị men rượu nên não này tỉnh lại.
Thế nhưng Mặc Phong Quyết lại giống như chưa tỉnh, đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng cô khuấy động, một hồi công thành chiếm đất.
Đầu óc cô trống rỗng, tay chân như nhũn ra, mọi chống cự của cô lúc này hoàn toàn yếu ớt.
Quần áo chẳng biết từ lúc nào bị cởi hết, không gian chật chội, lẫn lộn hơi thở mập mờ.
Cô nức nở nghẹn ngào một tiếng, chỉ cảm thấy cả người muốn đau ngất đi…..
Truyện khác cùng thể loại
439 chương
75 chương
40 chương
339 chương
217 chương
345 chương