Xin chào! mặc phu nhân

Chương 1 : kéo người phụ nữ đó lên cho tôi.

"Chị ơi, cứu em, cứu em với! Em không phạm tội, em bị oan, em thật sự không ..."  Bên trong trại giam. Cách cái bàn không đến một mét, Hoắc Vũ Miên nghe em trai Hoắc Vũ Thần bất lực đến khản cả giọng kêu cứu, chỉ cảm thấy lòng đau như đao cắt. Nước mắt ở hốc mắt liên tiếp đảo quanh, cô miễn cưỡng nén lại, mới không rơi xuống. Đây là ngày thứ ba em trai cô bị bắt! Từ đồn cảnh sát đến trại tạm giam, cô hao tốn rất nhiều tinh lực, mới tranh thủ mời luật sư xuống, mới có cơ hội thăm tù. Vốn dĩ, em trai cô là thiếu niên hoạt bát khôi ngô sáng sủa, năm nay đang học đại học năm hai, thành tích trong trường luôn đứng đầu, là nhân vật có tiếng trong trường, là người thật thà, tôn sư trọng đạo, là niềm tự hào cùng kiêu ngạo của cả nhà cô. Nhưng tai họa ập đến, khiến cho Hoắc Vũ Thần rơi vào thảm cảnh này! Ngắn ngủn ba ngày, khuôn mặt cậu  tiều tụy hẳn đi,cả người gầy đi hẳn một vòng, làm gì còn tinh thần tươi sáng như ngày thường? Hoắc Vũ Miên đau lòng đến muốn bệnh, nắm thật chắc hai tay em trai, nói : “ Chị tin tưởng em! Chị biết rõ tuyệt đối em sẽ không làm loại truyện này!” “ Hoắc tiểu thư, giờ thăm tù đã hết, chúng ta trước ra bên ngoài nói đi” Trần luật sư lặng chờ ở một bên, đột nhiên lên tiếng. Hoắc Vũ Miên gật đầu, ngậm lấy nước mắt,lại lần nữa trấn an em trai: “ Em yên tâm, chị nhất định sẽ cứu em ra ngoài! Nhất định” Nói xong, vạn phần không muốn đi ra ngoài. Mới vừa ra ngoài, Hoắc mẫu liền chạy tới, cầm tay Hoắc Vũ Miên , khóc đến toàn thân  run rẩy: “Thần nhi nó thế nào rồi? Nó không sao…..Ô ô ô, Vũ Miên, em trai của con nó chưa từng nếm trải qua đau khổ như vậy… Đứa trẻ nghe lời như vậy, làm sao có thể phạm tôi, nhất định phải cứu nó ra… Ah!” Hoắc Vũ Miên nghe tiếng khóc của mẹ, nước mắt nhẫn lại hồi lâu, rốt cục cũng không nhịn lại được nữa mà rơi nước mắt. Cô ôm lấy Hoắc mẫu, trấn an nói: “ Mẹ, người đừng vôi, chúng ta đã tìm luật sư, Trần luật sư khẳng định có biện pháp …” “ Đúng, Trần luật sư” Hoắc mẫu quay sang cầm chặt tay Trần luật sư, năn nỉ nói: “ Trần luật sư, ngài nhất định phải cứu Thần nhi nhà chúng tôi, Thằng bé từ nhỏ ngoan ngoan hiếu thuận, ở trường luôn được thầy giáo khen ngợi, còn nói tương lai muốn thằng bé sang nước ngoài, thằng bé còn rất nhiều tiền đồ…. Nó tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện như vậy” Trần luật sư thấy Hoắc mẫu có chút mẫn kiểm soát, vội vàng khuyên nhủ: “ Phu nhân, các người đã nhờ tôi phụ trách bản án này nên tôi sẽ cố gắng hết sức! Hai ngày nay tôi nhìn hồ sơ, phát hiện không có chứng cớ nào có thể chứng minh con trai bà xâm hại vị tiểu thư kia. Nói cách khác, vẫn còn chỗ để điều động trong chuyện này, chỉ là hơi kỳ lạ ... Thủ tục trong vụ án này diễn ra quá nhanh, bình thường là phải giam giữ phạm nhân. Ít nhất phải có bằng chứng tương ứng để chứng minh rằng anh ta phạm tội. Theo tình hình của con trai bà… lẽ ra anh ta không nên bị nhốt ở nơi này. ” “ Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Hoắc Vũ Miên cùng Hoắc Mẫu đều sững sờ. Hai mẹ con đều không biết gì về pháp luật, sau khi Hoắc Vũ Miên xảy ra chuyện, đều rất bối rối, lúc này nghe luật sư nói như vậy, rất là không biết làm sao. Trần luật sư vội vàng trấn an: “ Đừng vội, trước để tôi đi gọi điện thoại một chút” Nói xong, đi đến bên cạnh gọi điện thoại. Ước chừng mười phút đồng hồ, Trần luật sư nói chuyện điện thoại xong. Hoắc Vũ Miên thấy sắc mặt ông có chút ngưng đọng. Tâm cô có chút hoảng, vội vàng đi qua hỏi thăm: “ Như thế nào rồi? Trần luật sư> Trần luật sư thở dài, lại lắc đầu: “ Sự việc phiền toái, vụ án của em trai cô muốn giải quyết, tôi sợ thủ tục tư pháp bình thường không thể tuân theo. Bởi vì, người bị hại cùng Mặc gia có quan hệ…” Hoắc VŨ Miên cả người sửng sốt: “ Mặc gia? Là Mặc gia nào? Chẳng lẽ là cái kia?” “ Chính xác là như vậy, hơn nữa người phụ trách, chính là Mặc thị tổng tài- Mặc Phong Quyết” Trần luật sư lần nữa thở dài, vẻ mặt áy náy: “ Cho nên… Thật xin lỗi, chuyện này tôi không thể nào can thiệp vào được. Còn có biện pháp duy nhất để giải quyết… Sợ là phải tìm Mặc tổng nói chuyện, nếu không đừng nói là tôi, cho dù là các luật sư khác, chỉ sợ là không dám nhận việc này” Hoắc Vũ Miên đầu ầm ầm một âm thanh vang lên, hoàn toàn ngây người. Cô có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, chuyện này sẽ cùng Mặc gia có quan hệ! Đây chính là gia tộc đệ nhất phú hào của X quốc, phú khả địch quốc, quyền thế ngập trời. Mặc Phong Quyết đó lại càng nổi tiếng lạnh lùng, tàn khốc. Chọc gia tốc như vậy, em trai của cô sao có thể lành lặn đi ra? Hoắc mẫu cũng không chịu được đả kích như vậy, trực tiếp hôn mê bất tỉnh? Hoắc Vũ Miên kĩnh hãi, vội vàng đem Hoắc mẫu đến bệnh viện. Dàn xếp tốt, đã là một giờ sau. Cô đi ra bệnh viện, gửi tin nhắn cho khuê mật của Giản Hân, đang làm phóng viên cho một tòa soạn báo: “ Hân Hân, giúp tớ tra một chút hành trình cuả Mặc Phong Quyết” Mặc dù cô biết Mặc Phong Quyết là một sự tồn tại cô chỉ có thể ngước nhìn, nhưng Hoắc Vũ Miên cô không có ý định từ bỏ. Chỉ cần có thể cứu em trai ra, cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì! Gia Hân rất nhanh liền nhắn đến tin nhắn: “  Khách sạn Đế Tước, sảnh tiệc tầng ba, đêm nay bên đấy sẽ tổ chức tiệc rượu thương nghiệp, nghe nói Mặc Phong Quyết sẽ đến đó, nhưng tin đồn có thể không chính xác…..” Trả lời xong, Gia Hân mới kịp phản ứng, lại nhắn một câu: “ Không phải… Cậu muốn biết hành trình của Mặc Phong Quyết để làm gì? Cậu biết hắn?” Hoắc Vũ Miên không có trả lời, trực tiếp bắt xe, đến khách sạn Đế Tước. Khách sạn này là khách sạn 6 sao Bắc Thành, ra vào nghiêm khắc, cấp bậc cao cấp, mỗi đêm tiêu phí đều là từ ‘ Vạn’ đi lên, nơi tụ tập hào phú quyền quý. Hoắc Vũ Miên ngồi xổm ở bài đỗ xe dưới tầng, yên lặng chờ đợi. Chờ đợi là tốt nhất, liền chờ đến vài giờ. Mãi đến tận mười hai giờ đêm, bốn bảo tiêu mặc đồ đen đã xuất hiện vây quanh một thân ảnh cao lớn. Nam nhân mặc bộ âu phục được làm thủ công những đường cắt may tỷ mỉ, phác họa ra vòng eo thon chắc đĩnh bạt, quần tây ôm sát hao chân, lộ ra cấm dục lại thon dài. Từ góc dộ của Hoắc Vũ Miên, chỉ có thể đại khái nhìn thấy sườn mặt của hắn. Đường nét khuôn mặt rõ ràng, chân mày chéo theo đỉnh thái dương, khóe mắt hơi nhếch lên, sống mũi cao thẳng, môi mỏng nhếch trên người toát ra khí chất lãnh đạm, kiêu ngạo. Cả người toát ra khí tức, khiến người khác e sợ! Hoắc Vũ Miên cơ hồ liếc một cái có thể nhận ra, người này là Mặc Phong Quyết! Cô vội vàng đứng người lên, muốn tiến lên phía trước… Không ngờ ngồi xổm trên đất quá lâu, khiên cho hai chân đều run lên, nhất thời không có đứng vững, cả người lại ngã trở về. Mà lúc này, nam nhân được bảo tiêu hộ tống, cũng khom người lên xe. Xe nhanh chóng khởi động, mắt thấy xe muốn lái đi, Hoắc Vũ Miên nhất thời thấy tình thế cấp bách, liền lao ra ngoài. Lần này vừa nhanh vừa vội, nhất thời không có phanh chân kịp, cả người lao tới trung tâm nối ra, đối mặt với xe đang đi tới. “ Dừng lại”! Cô không sợ hãi mà dang hai tay, chặn xe phía trước. Âm thanh phanh lại nhất thời, chiếc Maybach màu đen đỉnh cấp khó khăn dừng lại vị trí không cách cô đến một mét. “ Chuyện gì xảy ra?” Chỗ ngồi sau xe, rõ ràng nam nhân uống rượu chính là hơi say, ngữ khí tràn ngập lạnh lùng cùng không vui. Tài xế nơm nớp lo sợ đáp: “ Thật xin lỗi, Tổng tài, có người cản đường” Mặc Phong Quyết híp mắt, ánh mắt lạnh lùng hướng thẳng Hoắc Vũ Miên đang chặn xe ngoài kia: “ Đi xuống xem một chút” “ Vâng” Bảo tiêu không dám lơ là, nhanh chóng xuống xe, đi đến trước mặt Hoắc Vũ Miên,  mắng: “ Cô là ai? Chặn xe muốn làm cái gì”? Hoắc Vũ Miên nhìn bảo tiêu thân hình to lớn, nội tâm có chút sợ hãi, thần sắc lại quật cường nói: “ Tôi muốn gặp Mặc Tổng, tôi có chuyện cùng ngài ấy nói chuyện, hi vọng các anh thông báo một chút, thỉnh ngài ấy cho tôi chút thời gian” Bảo tiêu mỗi ngày đều nhìn thấy có nhiều người phụ nữ biến hóa đủ trò muốn cùng Mặc Phong Quyết lôi kéo quan hệ, đối với kịch bản này của Hoắc Vũ Miên, mặt không biểu tình nói: “ Mặc Tổng chúng tôi không muốn gặp người ngoài, mời đi cho” Hoắc Vũ Miên từ chối: “ Tôi thật sự tìm ngài ấy có việc, sẽ không chậm trễ nhiều thời gian đâu, chỉ cần cho tôi năm phút đồng hồ…” “ Có được hay không?” Trong xe, Mặc Phong Quyết rõ ràng không kiên nhẫn. Hắn tối nay đến nơi này xã giao, uống nhiều rượu, lúc này toàn thân khó chịu, nghĩ đến sớm một chút về nghỉ ngơi. Kết quả bị ngăn ở đây, tính tình lập tức từ từ dâng lên. Trợ lý Lăng Việt thấy hắn mơ hồ có chiều hướng nổi giận,  vội vàng xuống xe tìm hiểu tình hình. Vừa đi gần, chợt nghe Hoắc Vũ Miên nói: “ Tôi tới tìm ngài ấy nói chuyện về bản án của em trai tôi, xin các anh thông báo cho tôi một tiếng…” Lăng Việt nghe đến hai chữ ‘ Bản án’, tưởng rằng đến bàn chuyện công việc, ngữ khí coi như hiền lành nói: “ Tiểu thư, nếu như cô muốn nói chuyện công việc, có thể đến Mặc thị hẹn trước, xin đừng chặn đường ở đây” Hoắc Vũ Miên như trước không cho. Hai gã bảo tiêu thấy thế, gọn gàng mà linh hoạt nhấc cô sang một bên. “ Buông ra!” Hoắc Vũ Miên cật lực giãy dụa, thanh âm cũng bén nhọn. Nam nhân trong xe, hoàn toàn thờ ơ, mà lại vô cùng không nhịn được nói: “ Lái xe” Xe lại lần nữa khởi động, nhanh chóng lướt qua mắt Hoắc Vũ Miên… Hoắc Vũ Miên thoáng một chút nổi giận. Em trai của cô là vô tội, lại bị Mặc Phong Quyết chụp cho cái mũ không hề có, cô căn bản e ngại thân phận của hắn, muốn hảo hảo nói chuyện, hiện tại xem ra là không thể nào. “ Vương bát đản!” cô tức giận mắng một tiếng, cũng không biết lấy đâu ra khí lực, tránh thoát kiềm chế của hai tên bảo tiêu. Nhanh chóng lấy trong tui ra một chai nước, không chút do dự hướng cửa sổ xe đổ nước vào. “ Rào—“ một tiếng, độ chuẩn xác thức không sai, đổ lên đầy đầu cùng khuôn mặt của Mặc Phong Quyết. Thoáng chốc, không khí trong xe dường như đông cứng lại. Các vệ sĩ sợ đến chút nữa tim bay ra ngoài, tài xế vội vàng phanh gấp lại. “ Tổng tài? Ngài không có chuyện gì chứ?” Lăng Việt khẩn trương hề hề quay đầu hỏi thăm. Sau đó bắt gặp ánh mắt thâm thúy như lưỡi dao sắc bén của Tổng tài nhà mình. Ở giữa lồng mày của hắn giống như có một cỗ sát khí lượn lờ, vẻ mặt hắn căng cứng, gằn từng câu từng chữ: “ Đem cái người phụ nữ chết tiệt kia , kéo lên đây cho tôi”