Xa xôi đôi đường

Chương 5 : Nàng tinh tú

Thấm thoát cũng đã nửa năm trôi qua. Thời gian là một thứ mà con người ta chưa nắm giữ được. Chính vì vậy mà nó cứ trôi qua nhẹ nhàng và đều đặng. Thời gian còn là một kết quả của những việc làm hằng ngày mà ta mong đợi. Những việc mà ta hi vọng xảy ra thì thời gian chính là một đáp án không hơn không kém. Riêng những người có nỗi niềm u uất như Lãm thì thời gian chính là một khao khát cháy bỏng. Và Lãm chính là một trong số những người đó. Lãm muốn trở về quá khứ để thay đổi tất cả những gì đã cướp Linh đi. Cho đến bay giờ thì Lãm vẫn chưa thoát khỏi quá khứ đau lòng khi hay tin người đã không còn bên nhành hoa kỷ niệm. Chỉ còn vài ngày nữa là tết rồi. Lãm cũng đã làm tốt công việc của mình và được cha Lãm khen rất nhiều. Những thiết kế mới đã được tung ra thị trương trong nước và trùng với dịp tết này. Những kiểu dép và giày Lãm thiết kế đã được nhiều người mua để mặc tết, như thế thì còn gì bằng. Tất cả đã diễn ra trước khi tết nên cha Long, Long và Lãm cực rất nhiều trong việc chuẩn bị những ý tưởng tiếp thị những mẫu dép và giày. Và cuối cùng họ cũng thành công. Một điều rất lạ xảy ra với cha Long là ông không ở Hà Nội vào những ngày cuối tết. Ông chỉ cùng Lãm nghiên cứu mà thôi. Xem ra cha Long đã mê công việc ở đây rồi. Có thể Lãm đã tạo cho ông một niềm vui mới về một công việc. Lãm không tỏ ra tự kiêu trước những lời khen của cha Long mà chỉ bảo là nhờ sự chỉ dạy của Long mà thôi. Long nghe nói thế cũng tỏ ra thích vì được cha khen vì có người bạn thật tốt. Long thích lắm. Long và Lãm thường đi chơi chung với nhau để bổ sung những cái khuyết mà chính bản thân mình không đáp ứng đủ. Nhờ vậy mà tình bạn của họ rất khắng khít. Nhờ vậy mà công việc làm ăn của Long phát triển cực nhanh. Long thường khen bạn mình: - Nếu không có Lãm thì Long đã không thể cạnh tranh cùng những công ty khác rồi! Lãm e dè và nói với vẻ mặt đầy cảm kích: - Nếu không có gia đình Long thì Lãm đã không biết làm gì nữa! Cám ơn Long vô cùng! Họ chỉ nhường qua nhường lại và không chịu thua ai hết. Cuối cùng phải nhờ cha Long nói hộ. Ông chỉ cười và vịnh vai con mình và Lãm nói: - Cả hai đều thể hiện rất xuất sắc! Nếu lúc trước cha ngăn cấm con học ở Cần Thơ thì có lẽ hai con sẽ không quen biết nhau. Và nếu Lãm không tốt bụng hiểu con thì đời nào con chịu phục Lãm kia chứ. Long và Lãm cười trước lời nói của người lớn tuổi: - Tất cả thể hiện rất xuất sắc! Một lời nói đầy dủ ý nghĩa khiến Long và Lãm lại cùng nhau luyện “Sơ Gan Thần Chưởng”. Môt câu nói khiến cha Long phải thắc mắc: - Cái gì là “Sơ Gan Thần Chưởng” vậy Long? Cả hai cùng cười trả lời: - Dạ, đi uống rượu đó ạ! Cả hai cùng cười thật vui. Cha Long chỉ than trời vì thành ngữ kì cục của bọn trẻ. Ông nhìn theo Lãm và nể phục: - Chắc chắn sau này tương lai của Lãm còn vươn xa nữa. Hi vọng hai đứa sẽ hỗ trợ nhau mà tiến thêm nhiều thành công mới. Lãm thì thầm với bản thân mình: - Còn vài ngày nữa là tết rồi. Chẳng biết Linh còn nhớ năm ngoài hai đứa đã ở đâu chơi không? Có thể Linh đã hạnh phúc bên người chồng giàu có. Có thể Linh đã hạnh phúc rất nhiều. Làm sao quên được cô ấy đây? Làm sao có thể quên được những ngày đi học, làm sao có thể quên nụ cười ngây thơ và duyên dáng …. Tất cả không thể nào quên được. “ ….Ngày ơi! Ngày hỡi Tình ơi! Tình hỡi Anh làm em khóc Cho anh bâng quơ Vì sao trang sách Không cười không nói Vì sao trang sách Không ghi tình tôi……” Những vần thơ trĩu nặng của tuổi học trò cất lên trong đầu Lãm. Lãm không sao quên được lối viết văn bay bướm của Linh và lời thơ êm dịu của một người bạn thi sĩ. Làm sao quên được đây. Lãm nhớ đến tiếng cười của Linh trên cánh đồng hoa bát ngát. Cả hai cùng rượt đuổi rất vui. Rồi ánh mắt long lanh của Linh nhìn Lãm trong hồ sen khi cả hai vô tình ngã và ướt lem khắp người. Lại có một tiếng nói cất lên: “Anh Lãm, sao này lỡ xa nhau anh Lãm sẽ buồn không?”. - Buồn lắm! - Vậy làm gì sẽ hết buồn bây giờ? - Cứ nhìn về tương lai… nơi đó chính là nơi ta hò hẹn… Lãm khiều vai Long đang ngã gục bên cạnh. Bây giờ Lãm đã uống hay hơn Long rồi. Lãm hỏi: - Long! Ở thành phố nơi nào có nhiều hoa vậy? Lãm muốn đến đó mua hoa về nhà trưng được không? Long thều thào với ngà ngà men rượu bia: - Không cần đâu … có chị Năm đi mua hoa rồi. .. cứ ngủ đi! Mệt quá sá! Long thì thầm: - Hổng biết! Nghe nói ở chợ Bến Thành nhiều hoa nhất! Nhưng lúc Long chạy ngang chợ lớn cũng có hoa nữa …. Cứ thấy hoa thì nhào dô. … Lãm im lặng một lúc rồi ngã lưng xuống nằm bên cạnh Long. Lãm nhìn lên bầu trời rõ hơn. Bầu trời có nhiều chòm sao loé sáng. Những vì sao mà Lãm và Linh cho là những hi vọng con người đặt vào chúng. Như thế thì trên cõi đời này có biết bao hi vọng. Làm sao có thể nhìn thấy hi vọng của Linh trên bầu trời. Lãm chỉ tưởng tượng ra một chòm sao mang hình dáng Linh mà lòng đau vô cùng. Lúc này ở một góc nào đó trong thành phố. Linh đang đứng trên một sân thượng cao vút và nhìn lên bầu trời. Vẻ mặt cô như không còn muốn sống trên đời nữa. Linh mang một nỗi ấm ức mà chẳng thể nói được cùng ai. Linh chỉ nhờ một ngôi sao sáng nhất mà nguyện cầu. Bỗng Linh với tay về trước rồi khẽ mỉm cười. Linh thì thầm: - Hoa sen sao mà thơm quá há anh Lãm? Linh khựng lại rồi ôm mặt khóc. Linh bây giờ đã là một người vợ trẻ tuổi của một giám đốc công ty đĩa nhạc khá nổi tiếng. Và người đã cố tình hãm hại Linh chính là thầy Nhân, một con người kì lạ đã bóp nát một trái tim của bọn trẻ học trò mình. Thầy Nhân giờ có quyền thế và là người nắm giữ toàn bộ quyền lợi công ty đĩa nhạc. Chính vì nhờ Linh mà thầy đã có vị trí cao nhất. Có khi là điều khiển được chủ của mình. Bởi vì người chủ chỉ là một ông lão có lắm tiền và có lòng thương người. Nhờ thầy Nhân mà ông ta có một cô vợ trẻ đẹp là Linh, chỉ là một cô gái vừa tốt nghiệp đại học. Ông chủ tỏ ra thích Linh lắm. Ông ta cho Linh mọi thứ mà Linh muốn, nhưng những điều mong muốn của Linh ông ta không thể nào chấp nhận. Ông ta chỉ trao cho Linh những thứ sờ được là vật chất mà người bình thương ham muốn và thèm khát. Linh lại không nói, Linh ao ước mình sẽ sớm lìa khỏi cõi đời này để không còn nỗi nhớ day dẵng. Nhưng lại không được vì nếu chết rồi cha mẹ lại bị đem ra hành hạ bằng những món nợ đáng cả một gia tài lớn. Linh lắc đầu và lặng thinh. Linh muốn đi chợ hoa để tạo một niềm vui cho mình. Linh hi vọng hoa của năm này sẽ đẹp hơn hoa năm ngoái. Phải đẹp hơn để hình ảnh một chàng trai không còn sống trong lòng Linh nữa. khi đó thì Linh không còn gì để mang theo, khi đó là hết mọi chuyện. Sáng ngày hai mươi chín tết. Lãm, Long, người yêu Long và cả bé Thảo cùng đi chợ tết để mua đồ. Họ di vào buổi sớm để có dịp nhìn ngắm nhiều loại hoa mà người ta bày bán. Vả lại buổi sáng hoa sẽ đẹp hơn buổi chiều nhiều. Buổi sáng sương nhiều nên hoa còn tươi trong nên sức sống là mạnh nhất. Cô bé níu tay Lãm đi chơi vòng vòng mấy shop đồ chơi mà không chú ý những thứ mà Lãm cần. Thấy vậy Long cùng người yêu mình dẫn cô đi để cho một mình Lãm thưởng thức hương thơm dịu của hoa. Nhiều người trong khu vực chợ chỉ chú trọng đến vẻ đẹp bề ngoài mà không cảm nhận cái đẹp bên trong của nó. Họ chỉ thích những loại có màu sắc cầu kì mà bất kể hoa thơm như thế nào. Lãm cầm những chậu hoa vạn thọ lên và ngửi thử, vẫn là một mùi hương ngày nào ở quê nhà. Nhưng mùi hương của nó thơm hơn một chút. Có thể do người chủ có kinh nghiệm trồng hoa lâu năm nên mới tạo được một mùi thơm như thế. Mọi người chen lấn nhau để mua hoa và đồ dùng tết. Bất ngờ có người nắm tay Lãm đi mà không nói gì cả. Một mùi hương tỏ ra có vẻ như Lãm đã ngửi qua rồi nhưng nhất thời nhớ không nổi. Tiếng nói của một cô gái cất lên: - Chị mau đi đi, nếu không người ta mua hết chậu hoa nguyệt quế bây giờ. Hoa đó có mùi thơm rất dịu … Chẳng có người nào trả lời. Lãm nhìn cô gái kì lạ mà không nói gì. Để xem cô gái này dẫn Lãm đi đến đâu. Cô ta bỗng ngoái lại xem mới hay mình nhầm. Lúc này Lãm mới nhìn kỹ cô gái hơi xớn xác một tí. Một cô gái thật sự đẹp với một nụ cười khi quay đầu nhìn người thân. Cô ta nhìn Lãm hết hồn, nhưng vẫn không chịu buông tay ra. Lãm cố tình hỏi: - Bộ quen hả? Lúc này cô mới buông tay Lãm ra. Có thể cô gái này đã nhận ra mình nắm tay nhầm một anh chàng điển trai nên mới thẫn thờ một lúc. Lãm không nói gì bèn đi sang những gian hàng bán hoa tiếp theo. Lãm hi vọng sẽ tìm được một loại hoa vừa ý. Trong đâu Lãm chỉ cần thưởng thức hoa là được chứ không cần phân biệt hoa nữa. Chỉ cần loại hoa có khả năng làm con người ta cảm giác hương thơm của nó là được. Lãm lại ngửi thấy một mùi hương vạn thọ, một mùi hương thật sự mang đến một kỷ niệm không nguôi trong lòng. Đột nhiên Lãm thẫn thờ vì có một cảm giác thân quen gần bên. Lãm nhìn xung quanh mình để tìm cảm giác quen thuộc đó. Ở đàng xa, xen kẽ những đám đông. Lãm nhìn thấy môt cô gái có mái tóc dài óng mượt. Dáng cô gái đi ngang làm Lãm không tài nào chớp mắt. Lãm hét lên: - Linh! Linh ơi. Lãm ở đây nè. Lãm vừa gọi vừa chạy chen những con người cản đường Lãm. Lãm chạy mãi để đuổi cho kịp một người con gái thân quen biết chừng nào. Nhưng người con gái đó không muốn gặp lại Lãm thì làm sao Lãm bắt kịp được. Lãm vô vọng khuỵ xuống bên đường mặc cho con người tò mò nhìn Lãm bằng một con mắt kì lạ. Có người nói Lãm là một chàng trai tội nghiệp bị người yêu bỏ rơi. Có người thì đứng nhìn Lãm và không nói gì. Họ suy đoán về chuyện của anh chàng điển trai đang ngồi dưới đất. Ở gần nơi Lãm, Linh đứng nép trong đám đông và muốn chạy lại gần Lãm tỏ bày nổi niềm. Nhưng đã không còn kịp nữa, Linh không muốn gây cho Lãm bất cứ sự tổn thương nào hết. Linh cố tình không muốn gặp Lãm. Hi vọng bên mình chỉ là những nổi nhớ cố níu kéo mà thôi. Lãm lần mò trở về nhà và muốn say đi một lần nữa. Lãm không nhìn nhận vài ly bia có thể làm quên được Linh nhưng ở một gốc nào đó nó làm Lãm quên cô ấy một khoảng thời gian ngắn. Một khoảng thời gian đủ cho Lãm lấy lại bình tĩnh. Lúc này trong đầu Lãm bất đầu dây dưa những lời hát ấm áp, những hơi thở dịu dàng của người ca sĩ cất lên. Lời bài hát thật sự mang đến cho Lãm một nỗi nhớ da diết, đó chính là một thứ tình cảm giống hệt tâm trạng Lãm bây giờ: “Bầu trời xanh miên man, có bầy chim bay qua, bay về để lại một trái tim. Người yêu tôi ra đi để lại đây câu ca, câu ca buồn và còn nỗi nhớ em. Lãm sao quên đây khi người yêu tôi xinh đẹp tựa ánh sao. Và hằng đêm lang thang, xem trời cao lấp lánh. Vì sao em đánh mất đi tình tôi. Buồn thiu trong ánh mắt nghe lòng chất ngât, nhớ em cho lòng thêm rã rời. Tình yêu ta lấp lánh sáng chói. Sao giờ đây chỉ còn lại bóng tối trong lòng. Một năm sau qua nhanh, có người yêu quanh đây trong đời tình mình còn mãi không? Rồi khi tôi ra đi, đi tìm em nơi nơi luôn mong chờ tình mình còn mãi thôi. Hình nhân cô liêu mang tình yêu xưa muôn phần đầy nhớ nhung. Một ngày không em, tronglòng tôi thiếu vắng. Nàng tinh tú hãy cho một niềm vui…”. Lời người ca sĩ đang từ từ đi vào nỗi lòng của Lãm. Lãm không thích nghe người ta hát vì hát không làm Lãm vui được. Vậy mà khi Lãm buồn và rơi vào tình trạng bi đát này thì Lãm đã thật sự hiểu được. Món ăn tinh thần khi không còn ai chia sẽ thì nhạc chính là một thứ vô cùng quan trọng. Nước mắt Lãm rơi từng giọt mà không biết tại sao lại khóc. “Một năm sau qua nhanh …” Lãm lập lại lời bài hát mà cô gái đang tâm sự với khách bằng một nỗi lòng của mình. Lãm đứng phất dậy và đi lại gần cô ca sĩ đang hát. Một cô ca sĩ ăn mặc không nổi lắm nhưng lại đẹp đến lạ thường. Lãm tiến lại gần và nói nhỏ nhẹ: - Xin cám ơn bài hát cô vừa trình bày, nó hay lắm! Đó là lời nhận xét đầu tiên về âm nhạc của Lãm. Một lời nói chân tình xuất phát từ nội tâm khi đã hiểu một bài hát. Nói xong lãm bèn ra về và tỏ ra tỉnh táo hơn. Trong lòng Lãm đã ổn định trở lại. Cô ca sĩ mỉm cười khi có một người khách khen mình hát như thế. Cô ca sĩ vội níu tay Lãm lại: - Không nhớ em là ai à? Lãm không nói gì ngoài trơ người nhìn một cô gái xinh đẹp trước mặt. Cô ca sĩ nói: - Em tên Ngọc Yến, nhớ em nha. Một cô gái xớn xác ngoài chợ hồi sáng, nhớ ra không? Lãm mỉm cười và không nói gì. Lãm nhìn ca sĩ trẻ này và ngây người trông giây lát. Lãm thỏ thẻ: - Em hát rất hay! Chỉ có thế thôi. Lãm không nhớ gì cả! Cô ca sĩ vội tỏ ra mừng rỡ khi biết tên người khách này: - Vậy anh tên là Lãm à! Tên đẹp nha, rảnh thì đến quán nước này nghe em hát há! Lãm gật đầu và bỏ ra về. Mọi người tỏ ra rất quan tâm ca sĩ Ngọc Yến. Bởi vì cô rất duyên dáng lại hát hay và xinh đẹp nên có rất nhiều người theo cô. Những người xung quanh nhìn thấy cử chỉ của Lãm bèn tỏ ra không cam lòng. Họ cha rằng Lãm khinh thường thần tượng của mình bèn đứng ra chặng đường. Họ nắm lấy cổ áo Lãm và hâm doạ: - Thằng nhóc này ngon quá! Thấy người đẹp mà tỏ ra không tham muốn à. Có phải khinh thường cô ta không? Yến thấy thế vội can ngăn. Nhưng họ đẩy Yến với dáng vẻ tức giận. Lãm bèn từ tốn trả lời: - Mấy anh ở đây không thấy mình có vấn đề sao? Ngưỡng mộ một người bắt buột phải nói ra sao? Bản thân tôi chẳng còn lòng dạ nào mà tỏ ra quí một người nào khác đặc biệt là phái nữ… Lãm ngậm ngùi: - Bản thân tôi đã không giữ gìn được một người bạn, một cô gái vốn là thanh mai trúc mã với tôi…. Làm sao tôi có thể nhìn nhận sự đời bằng con mắt mình nữa… Hắn ta bèn buông Lãm ra và cười nhạo: - Vậy cuối cùng mày có ngường mộ cô ca sĩ này không? Nếu nói không có thì mày biết tay với bọn tao. Nghe nói thế Lãm không tỏ ra sợ hãi điều gì. Lãm đành nói ra cảm nghĩ của mình: - Đối với tôi. Tôi không còn biết ngưỡng mộ ai nữa. Hiện tại tôi chỉ ngưỡng mộ một người. Đó là anh chàng Cao Long, là bạn thân của tôi. Gia đình Long đối xử với tôi thật tốt nên tôi rất cảm kích và ngưỡng mộ. Còn những cái khác thì tôi không quan tâm đâu. Lúc này Yến xua tay cho những người có mặt ở đó tránh ra để Lãm trở về. Vẻ mặc cô ca sĩ không tức giận vì lời nói của Lãm. Cô chỉ mỉm cười và quay đầu vào trong. Lãm cũng quay về nhà và để chuẩn bị cho nhiều điều sắp diễn ra khi tết. Cho đến bây giờ thì Lãm mới thật sự cảm nhận được niềm hạnh phúc của một mái gia đình. Lãm đã nhiều năm không có mái gia đình đông đủ mà bây giờ đã có. Gia đình Long đối với Lãm như một thành viên mới nên rất quan tâm và thăm hỏi thường xuyên. Họ rất quí đức tính hiền lành và nhân nhượng của Lãm vì thế mà Long và Lãm mới hoà thuận như giờ. Lãm hứa với bản thân sẽ giúp Long thành công hơn bây giờ. Lãm sẽ không vì thành công trước mắt mà dừng lại ở đó. Lãm quyết làm thật giỏi để chứng minh một điều mà bản thân Lãm đã đau khổ rất nhiều. Lãm muốn nói cho cha mẹ Linh biết đừng xem thường những cái trước mắt vì thời gian rất dài. Nó có thể thay đổi nhiều thứ mà ta không tài nào đoán được. Lãm thở dài một hơi để trút đi những nổi buồn phiền trong lòng và nhìn anh chàng Long với vẻ mặt trêu chọc: - Long dự định chừng nào cùng cô ấy đây nhỉ? Nhanh chân lên nếu không thì nguy hiểm đấy! Long tỏ ra kiêu ngạo: - Đã vào tay ta rồi thì khó thoát ra lắm em ơi! Người yêu đứng bên cạnh nhéo Long: - Ai nói thế! Nếu không giữ gìn cẩn thận thì coi chừng khóc đó nhe em! Long quàng tay qua cổ cô ta và đi ra ngoài tâm sự. Xem vẻ họ rất hạnh phúc với nhau. Lúc này bé Thảo đứng bên chân Lãm và khiều khiều: - Anh Lãm có lì xì em gì không? Anh Long đã cho em một chiếc tàu điện đẹp lắm. Anh dỡ lắm à. Lãm vò đầu nó và cười: - Ai ở không lì xì cho bé Thảo. Anh Lãm để tiền ăn quà không cho bé đâu! Bé Thảo nghe nói thế bèn khóc chạy về phía mẹ Long và làm nũng. Lãm cười và móc ra một chiếc xe điện nhỏ: - Nè khóc là lép tuổi đó! Có xe lửa rồi có thêm một chiếc điện nữa là ngon rồi nhe. Công chúa nhỏ. Nó cười và lau nước mắt. Mọi người xung quanh nhìn nó và cười chọc quê nó. Nó đứng chóng nạnh: - Không chơi với người lớn nữa! Thích ăn hiếp con nít! Nói rồi nó chạy về phòng để mở đồ chơi ra chơi. Lãm nhìn hai bác trai và bác gái rồi từ từ lại gần mừng tuổi: - Mừng tuổi hai bác năm mới. Chúc hai bác sức khoẻ dồi dào và sống lâu trăm tuổi. Đó là những lời mà đã từ lâu Lãm chưa có dịp mừng tuổi người lớn. Cha mẹ Long nghe xong rất vui và rút bao đỏ cho Lãm. Cha Long nói: - Chúc cho con tìm được người yêu nhé. Cám ơn vì những gì đã làm cho gia đình bác. Lãm không nói gì mà nhìn hai bác đã lớn tuổi mà vẫn còn trẻ trung chừng ba mươi tuổi. Hai bác thật hiền lành hơn những gì mà Lãm tưởng tượng. Lãm hạnh phúc vô cùng. Mẹ Linh từ tốn nói: - Bác có một đứa cháu gái ở Hà Nội, nếu không chê thì bác giơi thiệu cho … lớn rồi đừng nên nghĩ về chuyện quá khứ nữa. Lãm xua tay và mắc cỡ: - Không cần đâu bác ơi. Mọi chuyện rồi cũng sẽ đến. Vả lại còn trẻ mà, nghĩ sớm chẳng qua là muốn vào tù sớm mà thôi. Đúng không thưa bác trai? Cha Long cười vì lời nói của Lãm. Cha long bèn đưa ra ý mình: - Khi còn nhỏ. Cha bác ép quá nên bác mới chấp nhận thôi. Bác nghĩ “Cưới vợ sớm thì chẳng khác nào tự giam lỏng mình” nên không đồng ý. Nhưng rồi bác nghĩ khác. Đúng là khi có vợ thì sẽ bị hạn chế về mặt ấy… nhưng lại được sự hạnh phúc của một mái gia đình thực thụ. Lãm nghe cha Long nói xong bèn nhớ lại những ngày hẹn ước. Khi đó Lãm không hề có ý nào là bị giam lỏng. Lãm chỉ hi vọng được hạnh phúc cùng Linh mà thôi. Lãm cười khi nhớ lại những chuyện đã qua. Cha Long nói: - Ngày mai bác phải về Hà Nội để thăm một số bà con. Con hãy tìm ai đó mà vui chơi dịp tết. Một năm chỉ có một lần… cứ thả hồn mình mà bay đi. Bác gái khiều chồng mình vì những lời nói đầy văn chương, bác gái nói: - Ông già rồi mà còn ham văn chương nữa à! Lãm nhìn hai vợ chồng hạnh phúc với nhau mà ngưỡng mộ. Hiếm có người nào có tính tình giống hai bác ấy. Những con người tốt bụng thường có kết quả tốt. Phải chăng những việc Lãm làm trước đây là không tốt để rồi phải mất đi những người mà Lãm hằng yêu quí và kính trọng. Lãm nhìn ra ngoài đường. Con đường ngày tết lúc này sao mà yên lắng thế. Phải chăng hầu hết họ về quê cả sao. Vậy ai mới có xuất thân là người ở nơi này, nơi đô thị với lối sống giàu có. Lãm lang thang ra ngoài đường và tìm đến quán bar để nghe Ngọc Yến hát. Ngày tết chẳng biết cô ta còn có ở đó không. Lãm lê bước mình đi chầm chầm để suy nghĩ. Lãm muốn suy nghĩ về mục tiêu phía trước. Lãm bèn quay đầu trở về nhà và không muốn đến làm phiền Yến nữa. Lãm ngước mặt lên thì thấy Ngọc Yến cũng đang đứng trước mặt mình. Vẻ mặt Yến cũng ngạc nhiên khi thấy Lãm đi một mình. Cô nói: - Tết mà chẳng vui gì? Cứ đi hoài mỏi chân quá. Lãm thấy thế bèn hỏi; - Bộ Ngọc Yến không có hẹn với ai cả à! Không chúc tết ông bà à. Không về quê sao? Yến ngạc nhiên khi Lãm hỏi nhiều câu ngớ ngẩn. Yến nói: - Quê yến ở đây chứ ở đâu mà về. Còn chuyện chúc tết thì khỏi nhắc làm gì, chán chết! Cả gia đình chỉ còn có ông nội thôi. Mà ông thì… chỉ thích cái đẹp. Ông nội mới cưới một cô gái trẻ đẹp ở đâu đó. Chán quá nên mới lang thang vậy nè. Lãm ngạc nhiên: - Ông nội bao nhiêu tuổi mà còn cưới vợ thế! Yến lắc đầu: - Mới sáu mươi mấy gần bẩy chục rồi. Nhưng tính tình thì phong lưu lắm! Thôi đừng nhắc ông nội Yến nữa. Bộ Lãm định tìm Yến hả? Lãm gật đầu khiến khuôn mặt Yến tươi vui lên. Yến nói: - Tết định rủ anh đi chơi nhưng lại không dám vào nhà…. Lãm nhìn Yến rồi tỏ ra vô tình: - Với tình trạng này thì Lãm gặp rắc rối rồi. Có muốn đi chơi xa không? Yến hỏi: - Bộ ở đâu mà xa! Lãm bèn nói: - Về quê lãm. Ở Trà Vinh, một tỉnh còn nhiều người rất nghèo. Nghe Lãm nói thế Yến tỏ ra vui vẻ chấp nhận. Cô cứ cằm đuôi tóc của mình ngoe ngoẩy trông thật đáng yêu. Dường như Yến muốn cho thấy mình rất quan tâm Lãm nên cứ đeo sát. Lãm nói: - Sau khi đi về quên mình xong. Mình sẽ đi tiếp Đà Lạt há! Lãm chưa đi đó lần nào. Yến cười: - Còn em thì đi đến đó nhiều lần rồi. Hiện tại lúc này ở Đà Lạt hoa rất nhiều. Còn nhiều hơn cả mình thấy trên tivi nữa. Hai người vừa nói vừa đi. Yến hỏi Lãm: - Mình đi bằng gì hả anh Lãm? Lãm lắc đầu không biết. Lãm nói: - Theo Yến thì nên đi bằng gì thì vui hơn! Yến ngẫm nghĩ: - À! Nếu đi xe gắn máy thì mệt chết. Nếu đi xe bốn chỗ thì chán phèo. Thôi thì mình đến xe cảng đón xe đi. Yến đã đi một lần về Trà Vinh rồi. Nhưng vẫn còn thấy thích thích! Lãm nghe nói thế rất hợp lý và thích lắm. Thế là Lãm dẫn Yến ra ngoài xe cảng. Lãm chợt nhớ ra một chuyện bèn hỏi: - Bộ Yến không ở lại hát hả? Yến không sợ bị la sao! Yến cười: - Ai mà dám la Yến. Họ phải nghe Yến mới phải! Quán bar đó là ông nội mua tặng Yến lúc sinh nhật hai mươi vài tháng trước. Lãm thích không? Nếu thích thì tặng Lãm chơi. Nghe điệu bộ của Yến Lãm đoán ngay Yến là một cô tiểu thơ rồi. Vậy mà lúc đầu Lãm cho rằng Yến là một cô ca sĩ của quán chứ. Lãm lắc đầu chịu thua Yến. Thấy vậy Yến mới hỏi: - Sao anh Lãm lắc đầu vậy! Bộ không muốn đi chơi tiếp hả? Đi đi nhé! Nếu không tết này sẽ buồn lắm! Nghe lời nói dịu dàng và nũng nịu như một cô bé Lãm không thể nào từ chối. Lãm bèn xin phép cha mẹ Long đi về quê chơi. Họ càng mừng hơn khi thấy bên cạnh Lãm còn có một cô gái dễ thương đi cùng. Long nhìn người bạn mình và thỏ thẻ chọc quê: - Anh bạn Lãm này có tài kinh doanh mà cũng có tài tán gái nữa. Chưa gì đã cua được một cô ca sĩ rồi. Hay thật! Nghe anh bạn Long nói thế. Ngọc Yến không tỏ ra giận mà càng thích hơn. Mặc dù Lãm có thái độ không thân thiện với Yến nhưng cách mà Lãm thể hiện khi nhớ về một người bạn khiến Yến cảm phục. Đó là kí do mà Yến có cảm tình với Lãm. Lãm không hay biết gì cứ tưởng cô ca sĩ này thích quậy nên đi cùng mình. Lãm nhìn khuôn mặt hí hửng của Yến mà tức cười. Yến rất ngộ và rất đáng yêu. Lúc thì tóc thả xuống thành một cô ca sĩ có bản lĩnh. Lúc thì cột tóc lại thành một cô bé dáng yêu. Bông tai Yến đeo lúc thì ngôi sao màu xanh lúc thì màu vàng. Thể hiện một cá tính nhí nhảnh và trẻ con. Bé Thảo nghe nói về chuyến đi của anh Lãm bèn xin theo. Lãm không muốn cho bé Thảo đi cùng vì sợ sẽ gặp rắc rối khi có chuyện xảy ra. Có khi là rất nguy hiểm. Cha và mẹ Long cũng giữ nó lại để cùng về Hà Nội, vì có bé Thảo đi cùng họ sẽ vui hơn. Lãm thở phào nhẹ nhỏm. Nhưng trước khi chia tay với Lãm nó thỏ thẻ: - Tha cho anh một lần đó! Không được ăn hiếp bà chị xinh đẹp đó nhe anh Lãm! Lãm và Yến cùng cười tươi khi nghe bé Thảo nói thế. Yến hỏi Lãm: - Bé Thảo là em của Lãm hả? Dễ thương quá à! Lãm lắc đầu và cho Yến biết câu chuyện tình cờ của Lãm. Nghe Lãm kể xong thì Yến tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Yến bèn nảy ra một ý nghĩ và nói: - Chiều nay sáu giờ hẹn gặp ở bến xe miền tây nhé! Giờ này Yến phải về nhà trước. Yến phải chuẩn bị một số việc. Lãm nghe nói thế cũng đồng ý vì Lãm cũng cần làm một số việc trước khi về quê nhà. Dù cha mẹ không còn nhưng Lãm cần phải mua những thứ mà cha mẹ thích để dâng cho cha mẹ. Có khi còn gặp lại những người thân của mình mà lâu rồi không gặp lại. Chiều đến, Lãm mang một vali nhỏ chứa đủ đồ cho vài ngày đi đường đến bến xe. Lúc này đèn đường bắt đầu sáng lên. Những người xa xứ đâu đó chen lấn về quê nhà. Tất cả đều nhốn nháo cả lên. Họ về quê nhà trễ với nhiều lí do khác nhau, người vì công việc, người vì gia đình và đặc biệt là đi chơi như Lãm và Yến. Lãm nhìn dáo dát để tìm Yến. Lãm ngồi vào băng ghế chờ đợi, bỗng có bàn tay bịt mắt Lãm lại: - Đố Lãm ai đang ở sau lưng? Lãm cười và quay về sau. Bất ngờ một mùi hương toả ra khiến Lãm phải khựng lại. Một mùi hương mà Lãm đã từng ngửi qua rồi. Yến cười: - Quen không vậy? Lần trước chính Lãm đã dựa vào người Yến phải không? Lãm sững sờ nhìn cô nàng ca sĩ xinh đẹp đến mơ màn. Lãm không nhận ra người đối diện Lãm là ai nữa. Lãm chỉ mở to mắt nhìn mà không chú ý gì khác. Yến nói: - Bộ anh Lãm không muốn đi về quê nữa hả? Lãm tỉnh dậy và ra giọng: - Đi! Sao đến trễ thế! Yến cười híp mắt: - Con gái là thế đó! Lãm cười và đứng dậy. Lãm không ngờ Yến trang điểm lại thật sự xinh đẹp và rất dễ thương. Lãm tự tán mình một cái rồi nhủ với bản thân: - Không nên nghĩ về chuyện quá khứ nữa! Hai người bèn lên xe và tìm cho mình một chỗ ngồi thích hợp. Yến giao trước: - Không được dựa nữa nghe! Nói xong Yến liền dựa vào vai Lãm và làm bộ nhắm mắt. Lãm không biết làm sao đành cho nàng mượn tạm vai một lúc, sau đó đến mình. Cả hai như không quan tâm những người xung quanh, bởi vì họ chỉ toàn là bàn tán về những việc trên trời. Có khi là chuyện gia đình của họ mà chuyện đó thì không nên tò mò làm gì. Lãm nhìn lên phía trước và không nói gì cả. Lãm tập trung chờ đợi một lúc nào đó ở quê nhà. Lãm hi vọng ở đó không còn chuyện gì gây cho Lãm thêm đau lòng nữa. Lãm nhắm mắt lại. Bên người Lãm thoát lên một mùi hương dễ chịu từ người Yến. Một cô gái kì lạ và mang đến cho Lãm nhiều bất ngờ thú vị. Lãm đang mơ màn thì Yến khiều vai Lãm: - Ngủ chưa Lãm? Trò chuyện được không? Yến hết buồn ngủ rồi. Lãm nhìn qua Yến và thều thào: - Đang ngủ, đừng có chọc! Ngủ tiếp! Yến mua một chai nước suối rồi đỗ nước vào khăn tay của mình. Cô lao mặt Lãm khiến Lãm phải thức dậy. Lãm phàn nàn: - Trời ạ! Quá quậy! Lãm nói xong thì tỉnh luôn. Lãm nhìn Yến với bộ mặt quạo: - Ghét người nào phá! Giọng nói của Lãm khiến Yến ôm bụng cười. Yến làm bộ chống tay lên cằm mình và nói: - Anh Lãm giận đẹp trai quá ta ơi! Lãm nhướng mắt mình lên tỏ vẻ kiêu ngạo cho Yến coi. Cả hai lại cười ầm cả lên làm những người khác phàn nàn. Yến thủ thỉ: - Để em hát ru mọi người ngủ lại há! Nói dứt lời không để cho Lãm ngăn cản. Yến bèn hát bài “Hoa cứ nhà nàng” bằng chất giọng trong trẻo của mình. Tiếng hát du dương rất phù hợp với tâm trạng mọi người hiện tại trên xe. Họ không phàn nàn mà để Yến hát tiếp. Yến cứ hát say sưa và theo từng lời hát trữ tình bay bỗng. Mọi người đều vỗ tay khen cô gái hát hay hơn cả ca sĩ chuyên nghiệp. Yến le lưỡi nhìn Lãm và nói: - Dạ! Hát không hay bằng anh Lãm ngồi bên cạnh đâu ạ! Mọi người nghe Yến nói thế bèn vỗ tay ủng hộ anh chàng góp vui. Lãm vò đầu không biết trả lời sao đành từ chối. Bởi vì Lãm không thuộc bài nào hết. Vả lại Lãm không có hứng thú với âm nhạc nên chịu thua. Mọi người nghe thế bèn nói: - Thôi không ép anh chàng nhút nhát đó nữa! Mời cô bạn gái hát thay đi.. Mọi người bèn vỗ tay ầm ĩ cả chiếc xe và mời Ngọc Yến hát. Yến nhìn mặt Lãm buồn và từ chối. Lãm tỏ ra như bị xúc phạm. Yến khiều vai Lãm: - Bộ giận hả? Lãm không nói gì. Sau một lúc Lãm mới cầm tay Yến và thỏ thẻ; - Yến! Khi nào có dịp nhớ dạy Lãm hát nha. Thì ra hát cũng khiến nhiều người vui quá! Có thể đó là một thiếu sót của Lãm. Nghe những lời nói của Lãm. Yến tỏ ra mừng rỡ và kinh ngạc khi Lãm nhờ Yến làm một chuyện dễ dàng đến thế. Yến cầm chặt tay Lãm và nói: - Được thôi. Khi đó em sẽ hành hạ anh Lãm tha hồ. Cho chừa tật thấy ghét! Lãm cười hạnh phúc. Lãm chỉ về phía trước: - Còn khoảng vài chục cây số là đến bến xe Trà Vinh rồi. Mình sẽ đi xe ôm đến nhà Lãm rồi sau đó tính chuyện đi chơi há! Khi đó Lãm sẽ kể câu chuyện quá khứ cho Yến nghe nha. Yến gật đầu và chờ đợi. Yến cười mãi từ khi quen với Lãm. Lãm như có một phép lạ khiến những người bên mình đều hạnh phúc khi gần bên. Yến nói: - Yến đã từ lâu rồi không được vui như những ngày biết Lãm. Lãm như có một cái gì đó khiến người đi cùng cảm thấy hạnh phúc. Lời nói của Yến vừa nói ra thì mặt Lãm lại buồn. Lãm úp mặt mình xuống rồi thì thầm: - Vậy mà người thân quen nhất cuối cùng lại phải chịu đau khổ. Hạnh phúc rồi đau khổ, vậy hạnh phúc để làm gì? Yến không biết nói làm sao chỉ đành nhìn Lãm buồn khi nhớ lại những kỷ niệm củ. Yến lại nhìn thấy hình ảnh một anh chàng buồn tủi khuỵ xuống đất lúc ở chợ hoa. Đó là một ấn tượng khó quên trong đầu Yến. Hình ảnh một anh chàng si tình đang nhớ lại chuyện củ. Chuyến xe dừng lại. Lãm cùng Yến bước xuống nhưng lúc này trời còn tối và còn lâu nữa mới sáng. Lãm bèn dẫn Yến lại băng ghế mà lúc trước ngủ qua. Lãm nói: - Mình ngủ một chút rồi sáng mới lên đường há! Yến gật đầu trông rất dễ thương. Hai người bèn tựa vào nhau và nghĩ ngơi. Yến thì thầm: - Lãm sẽ dẫn Yến đi đến những nơi vui nhất TràVinh nhé! Lần trước không ghé đâu hết. Chỉ ghé chợ Trà Vinh nên không cảm thấy vui gì. Lãm khẽ gật đầu. Lãm từ từ nhắm mắt lại, Lãm liếc sang Yến thì cô ta đã ngủ. Lãm ngồi yên để không đánh thức cô gái cùng đi chơi với Lãm. Lãm nhìn ra ngoài bầu trời và lặng thinh. Lúc này mọi vật trở nên yên tĩnh đến bất ngờ. Trong khi đó, tại Công Ty Đĩa Nhạc Spring, trên văn phòng lầu hai. Một bóng đen nhìn ra cửa sổ rồi khẽ cười. Khuôn mặt không nhìn rõ nhưng một cái cười nham hiểm đã cất lên trong màn đêm đó. Trong văn phòng tối đen không một chút ánh sáng. Dường như hắn muốn bóng tối bao trùm toàn bộ công ty nên hắn mới tỏ ra đắc ý như thế. Hắn thì thầm: - Cô tiểu thư hống hách rồi sẽ về đâu ha ha… Tất cả là của ta… Từ ngoài cửa bước vào hai gã thanh niên trong rất ngầu. Họ nhìn bóng đen với vẻ kính trọng vì người này có quyền thế. Một trong hai gã thưa: - Chừng nào mới hành động ông chủ! Ông chủ tỏ ra chậm rãi: - Cứ từ từ rồi sẽ đến lúc thôi. Lúc này cô chủ của chúng mày đang đi với một thằng học trò xưa của tao. Nó coi bộ hữu dụng đấy! Một trong hai gã lại nói: - Thế còn lão Hoàng thì sao? Không thể đụng đến ông ta sao? Ông chủ bọn họ liếc ngang: - Ông ta nắm quyền, ông ta chỉ sống có một mình! Nếu không còn ai thừa kế thì bọn mày nghĩ xem tình thế sẽ như thế nào? ha ha… Một đứa thắc mắc: - Thế còn bà chủ trẻ tuổi thì sao? Ông chủ không nói mà chỉ mỉm cười. Hắn tỏ ra đắc thắng vì cho rằng bà chủ cũng là đang nằm trong tay thì sợ gì. Khung cảnh như tối sầm lại cho một mưu đồ xấu xảy ra. Mọi chuyện như đã được gã an bài. Sáng hôm sau, Lãm bèn đón xe ôm đi về quê nhà mình. Đoạn đường từ bến xe đến nhà Lãm phải mắt chừng hơn một giờ mới đến được. Yến tỏ ra mệt mỏi vì ngồi xe hơi lâu. Lãm bèn chạy đến cầm phụ một tay. Yến nói: - Bộ Lãm thường đi vậy lắm hả, hơi bị mệt một chút! Lãm nói. - Thực ra tại Yến thích đi đó thôi nếu không mình đi xe gắn máy thì cũng vui nữa. Nhưng làm thế thì chắc chết vì lạnh quá! Yến nhìn anh chàng cố làm mình vui nên không nói gì thêm nữa. Yến nhìn cảnh vật xung quanh để xem hoàn cảnh sống. Yến nói: - Lần trước Yến không đến tới đây nên không nhìn thấy những ngôi nhà bằng lá xiêu sụp. Yến nhìn thấy chỉ là cảnh ở thị xã mà thôi. Lãm bèn dẫn Yến vào một con đường nhỏ. Con đường mà trước kia Lãm đành lòng nhìn Linh theo chồng. Con đường đã thực sự trở thành một kỷ niệm không nguôi được trong lòng Lãm. Nhìn từ xa cánh đồng nhà Lãm hiện ra và thấp thoáng vài cánh cò phất phới. Màu lúa xanh lúc này mới thật sự xanh và quyến rũ. Nhìn từ xa cứ ngỡ là những con sóng đang xô bờ vì cơn gió cố tình thổi mạnh. Chúng chập chờn như vui cùng làn gío. Yến thốt lên: - Sao mà mát thế! Nhìn cánh đồng như cơn sóng vậy há anh Lãm! Đây là một cảnh mà Yến mới thấy lần đầu, Lãm tin không? Lãm gật đầu và tin lời Yến nói. Lãm thì thầm: - Một lúc nữa Lãm sẽ dẫn Yến xem lại những nơi mà lúc trước Lãm dẫn Linh đi cùng. khi đó vui biết chừng nào! Lãm dẫn Yến đi qua con đường nhà Linh để xem lại một chút gì đó. Trong lòng Lãm nói cố quên nhưng làm sao có thể quên được hình dáng một người con gái hiền lành mà cùng mình lớn lên cơ chứ. Lãm như mơ hồ ngang nhà Linh mà trong lòng xôn xao như con tim muốn nhảy ra ngoài. Yến nhìn anh chàng không còn nói gì cả, vẻ mặt Lãm như không còn hồn xác. Yến buông tay Lãm ra và nhìn theo Lãm đi. Lãm không hay biết gì cả. Lãm nghe tiếng nước chảy bên cạnh nhà Linh. Tiếng nước như tiếng gội đầu bên giếng mà Lãm thường qua nhà chọc ghẹo. Yến nhìn thấy thế bèn đá vào chân Lãm. Lãm mới nhìn về hiện tại. Tiếng nước vẫn nghe mà người thì không có. Lãm bèn chậm rãi đi về nhà mình. Lúc này nhà Lãm đã có dì bảy chăm sóc nên nhà cửa rất gọn gàng và ngăn nấp. Dì cũng về nhà mình nên nhà để trống. Lãm bèn dẫn Yến vào nhà để đồ tạm rồi sao đó đi vòng quanh nhà mình chơi. Yến nghe nói chơi thì tỏ ra thích ngay. Trông bộ dạng của Yến như rất trẻ con và còn ham vui. Yến thì thầm: - Có chỗ nào tắm thật lãng mạn không? Lãm lắc đầu: - Không có! Tắm mà cũng có vụ lãng mạn nữa hả bà chị? Lãm chợt nhớ đến hồ sen bèn nói; - Ờ, nếu anh đoán không lầm thì hồ sen có nhiều lá cây và hoa. Ở đó có được gọi là lãng mạn không? Yến nghe nói đến hồ sen thì thốt lên vui mừng và bảo Lãm dẫn đi ngay. Yến nói: - Chưa tắm hồ sen lần nào. Bộ Lãm tắm rồi hả, vui không vậy? Lãm gật đầu cho Yến vui. Bởi vì bản thân Lãm sống ở vùng nông thôn thì chuyện tắm ở ao mương là thường tình. Vừa thấy hồ sen phơi phới mùi hương. Yến bèn cởi đồ rồi đi từ từ ra ngoài giữa hồ tắm. Lãm không dám nhìn mà quay sang chỗ khác. Lãm nói: - Bộ Yến không sợ sao? Yến ngây ngô lắc đầu. Yến tỏ ra không sợ gì cả và ngâm mình trong hồ sen thơ mộng. Yến làm bộ la hoảng lên kêu cứu. Anh chàng khờ khạo Lãm không hay mình bị gạt bèn nhảy xuống và bơi ra ngoài nơi Yến đang vẫy cứu. Lãm bơi lại gần rồi lấy bình tĩnh nhìn lại cô nàng ham vui đang đùa giỡn. Lãm ngước nhìn Yến đang cười chọc mình. Khuôn mặt Yến đột nhiên sáng lên đến mức Lãm không còn dám nhìn vào người con gái ca sĩ này nữa. Một lúc sau Lãm mới nhìn lại một lần nữa. Yến lại nói: - Anh lãm có tắm chung với ai như thế này chưa? Lãm lắc đầu. Lãm nhớ đã cùng Linh tắm qua một lần nhưng lần đó cả hai chỉ là vô tình ngã nhưng lại đọng lại một ấn tượng sâu đậm. Lần này Lãm càng có dịp nhìn làn da hồng hào của Yến. Lãm nói: - Đó có Ngày mai, ngày mai chúng ta sẽ đến Ba Động chơi. Mặc dù không mấy vui nhưng có thể nơi nhiều người đó. Sẵn tiện ghé Ao Bà Ôm ngồi hóng mát cũng được. Yến ra vẻ chóng cằm tập chung nghe Lãm nói. Yến lấy tay sờ xuống hồ sen. Bắt ngờ bắt lên một cái gì đó ngoeo ngoẩy. Yến hỏi: - Đây là con gì vậy? Lãm hết hồn nói: - Rắn nước! Yến nghe xong liền bèn quăng nó đi chỗ khác. Yến ôm chầm lấy Lãm mà nói: - Yến sợ rắn nhiều nhất! Lãm phải bảo vệ Yến nha! Lãm cũng run run; - Lãm cũng sợ nhất là rắn đó. Nè Lãm sợ nhất là con này nè! Lãm vừa nói vừa cằm một con rắn nước cho Yến xem. Yến đỏ mặt và nhảy nhót trông rất hoảng sợ. Yến la lên: - Ghét anh Lãm quá! Hu hu.. ghét thiệt tình đó! Lãm cười và cằm lấy tay Yến mà nói: - Rắn thì cũng biết vui vậy! Nó thấy Yến dễ thương quá nên mới chọc thôi. Nếu không thì nó đã cắn lấy Lãm từ lâu rồi. Yến thấy không? Yến lấy lại bĩnh tĩnh rồi thì thầm: - Bộ lời anh Lãm nói thật hả? Lãm gật đầu rồi từ từ đưa con rắn cho Yến cằm. Yến nhút nhát tỏ ra sợ nhưng khi cằm được rồi thì Yến cảm thấy tự tin hơn. Yến cười khoe với Lãm về lòng can đảm của mình. Cả hai cùng cười vui nhìn con rắn đang cọ quậy trên tay mà thấy hạnh phúc. Chỉ là một khoảnh khắc nhỏ nhưng có khi đã là một kỷ niệm thật sự bên mình. Lãm và Yến nằm trên một vùng hoa rộng lớn. Vùng hoa này khác với lần trước Linh và Lãm đi. Lần trước là vì tết nên người ta trồng để tìm thu nhập còn vùng hoa này chỉ là sở hữu của một ông lão giàu có. Ông chán với cảnh sống bon chen thành thị và tìm về nơi hẻo lánh này sống an nhàn. Ông trồng hoa và bonsai khắp khu vườn mình. Ông còn dành năm công đất trồng một loại hoa duy nhất đó là hoa hồng. Theo ông nghĩ thì hoa hồng có tính cách và bề ngoài rất đoàn kết và gắn bó. Nhìn kĩ hoa hồng người ta dễ dàng nhận ra chúng như những bàn tay cuộn vào nhau. Thể hiện một sự đoàn kết và yêu thương lẫn nhau. Có thể vì thế mà người ta đã xem nó là biểu tượng tình yêu nam nữ. Ông lại tấm tắc khen loài phong lan và tỏ vẻ khâm phục: - Chẳng biết vì sao loài lan có nhiều màu và hình dạng khác nhau đến thế. Phải chăng nó thể hiện lòng dạ con người muôn màu và muôn vẻ. Lãm va Yến nhìn lên bầu trời trong xanh và vắng lặng. Yến nhủ thầm: - Đây là lần đầu tiên Yến nhìn thấy hoa hồng nhiều đến thế. xin cám ơn Lãm. Quả như cảm nhận của Linh. Khi ở gần Lãm ai cũng cảm thấy an toàn và hạnh phúc. Có thể vì thế mà bà nội trẻ lại thích Lãm đến thế! Lãm nghe Yến nói liền giật mình. Lãm cười: - Cái gì mà bà nội Yến thích Lãm. Tức cười quá ha ha…. Chuyện lạ mới nghe nha Yến. Yến thấy dáng vẻ Lãm như vậy bèn tỏ ra không có gì. Cô cười và không nói chuyện bà nội nữa. Lãm nhìn Yến như có một thỉnh cầu. Lãm ấp úng: - Ơ Yến có thể hát lại bài “Nàng tinh tú” cho Lãm nghe được không? Yến nhìn lên bầu trời trong xanh. Yến cảm thấy hợp với bài hát bèn đứng dậy. Cô vừa hát vừa múa vởn vơ như đang đua giỡn cùng đàn bướm. Yến cất vang bài ca lên làm chan chứa biết bao nhiêu cảm xúc trong lòng Lãm. Lần đầu tiên Lãm đứng phất dậy và hát đệm theo một người. Lãm hát đệm theo Yến làm cho Yến vui và hát cao hơn nữa. Yến nhìn Lãm mỉm cười: - Giọng Lãm thật thanh. Lãm có chất giọng cao và lại nghe rất lạ. Một giọng hát không nghe giống các ca sĩ đương thời. Yến nhìn Lãm và nói: - Lãm thích hát không? Muốn làm ca sĩ không? Lãm chấp tay lại không dám. Lãm ghét hát còn hơn gì mà muốn làm ca sĩ thì đừng có mơ. Lãm thì thầm và không nói ra ngoài vì sợ Yến buồn. Lãm bèn nói với Yến: - Ngày mai mình đi duyên hải rồi đến Ba Động chơi há! Ăn sò ốc chơi. Yến nghe Lãm nói thế bèn chấp tay lại khấn: - Hi vọng ngày mai cũng vui như hôm nay! Như thế là mãn nguyện rồi! Cùng lúc đó, tại nhà riêng của ông nội Yến, người chủ của hãng băng đĩaSpring. Một hãng khá lớn trong thành phố. Ông nhìn những người hầu cận mình và chấp tay sau lưng. Trông ông có vẻ như không mệt mỏi vì tuổi già tí nào. Ông nói: - Chuyện cháu ta, thế nào rồi. Có ai biết nó đi đâu không? Bọn họ lắc đầu không biết. Bỗng từ ngoài vào. Có tiếng nói lớn cất lên: - Cô chủ đã cùng một anh chàng về Trà Vinh chơi rồi! Thưa ông chủ! Đó là thầy Nhân, bây giờ thầy đã là một người quản lý của hãng đĩa ông rồi. Thầy Nhân liếc nhìn những người đệ tử và ra vẻ như có chuyện gì xảy ra với cô vợ trẻ ông. Thầy Nhân nói: - Tôi điều tra thì nghe nói cô chủ đã về quê cùng một lượt với Lãm và Yến. Và e là có chuyện xảy ra. Ông nội Yến nhìn thầy Nhân với một cách nhìn kì lạ. Nhưng rồi ông chấp tay sau và thỏ thẻ: - Tôi đã già rồi! Cứ mặc cô ta muốn làm gì thì làm. Không nên nói xấu người ta sau lưng, như thế là một thói xấu đấy! Thầy Nhân nghe ông chủ nói thế tỏ ra run sợ. Thầy Nhân khẽ cuối đầu tỏ ra xin lỗi và liếc nhìn đám đệ tử đang đứng bên cạnh mình. Vẻ mặt như muốn làm một chuyện gì đó, có khi là làm hại đến những người mà đã nâng đỡ thầy trong thời gian qua. Linh bồi hồi dạo lại những đoạn đường mà từ nhỏ đã cùng một người thân quên đi học. Linh nhìn lại một dáng vẻ ngây ngô chọc ghẹo khi Linh buồn. Có khi làm những trò khiến Linh không tài nào nhịn được cười. Nghĩ đến đó, Linh lại mỉm cười. Đó là một sự thật trong quá khứ, đã là sự thật thì không thể nào che giấu được. Linh buồn bã không muốn đi tiếp nhưng bước chân Linh lại cứ lần mò về nơi cũ. Linh có ghé nhà mình nhưng cha mẹ đã không còn ở đấy nữa. Họ đã đi đâu rất lâu rồi. Có Thể họ đã bỏ nhà đi từ khi Linh lên xe hoa về nhà chồng giàu có. Có thể họ không còn mặt mũi nào nhìn con mình thương yêu nữa. Có thể họ đã rất hối hận. Linh nhìn lại hồ sen bên nhà Lãm. Linh nhớ lại từng nét trên khuôn mặt đẹp trai ấy. Nó ẩn chứa một sự hiền lành ngay từ lần đầu gặp. Linh thì thầm: - Một năm trước chính mình và anh ấy cùng ở nơi này. Cũng hồi tết năm ngoái mình và Lãm đã cùng bơi trong hồ sen này. Và có dạo một rừng hoa trên đồng cỏ… Giờ này anh Lãm đã đi đâu! Linh chợt nhớ đến bãi biển Ba Động, vùng duyên hải đã xảy ra vài điều khiến bản lĩnh Lãm đã bộc lộ. Nơi đó có vài vỏ sò là kỷ niệm, có bãi cát là nơi hai người còn nghịch ngợm chơi trò xây nhà, mặc dù đã là sinh viên rồi. Bỗng có một em nhỏ chừng mười tuổi thấy chị Linh bèn chạy lại mừng rỡ. Nó ôm lấy chân Linh và nói: - A, chị Linh! Linh ngồi xuống mà nhìn nó với khuôn mặt rạng rỡ hơn: - Bé Châu đã lớn hơn trước rồi nha! Để chị lì xì cho bé nha! Bé châu cười tủm tỉm dễ thương. Nó khoanh tay lại cám ơn chị Linh và nói: - Hôm qua anh Lãm cũng lì xì cho em nữa. Anh Lãm thơm lắm! Nhưng không thơm bằng chị xinh đẹp kia. Linh mừng rỡ vì lại được gặp Lãm nơi quê nhà. Nhưng Linh lại nghe nói đến một chị xinh đẹp thì lấy làm ngạc nhiên. Rồi Linh lại cười vì Lãm đã có một người yêu mới. Linh chảy nước mắt. Linh bảo bé Châu về rồi một mình lang thang. Linh muốn đến vùng biển duyên hải, để mà ôn lại chút kỷ niệm. Hi vọng cơn sóng có phần làm quên đi một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ. Yến và Lãm ngồi trên bờ cát biển. Yến muốn mình hoá thành một cô gái xinh đẹp giống như cảnh trong phim tình cảm lãng mạn. Yến tựa đầu mình vào vai Lãm khiến anh chàng một phen khiến vía. Lãm không muốn làm cô bạn mất hứng đành ngồi yên lặng nghe tiếng sóng. Lãm nhìn ra biển khơi, bên đường chân trời. Một làng gió vô tình đánh vào lòng Lãm biết bao nỗi nhớ. Lãm nhìn những áng mây nhè nhẹ trôi mà lòng nhẹ nhỏm. Yến bên cạnh vẫn thỏ thẻ: - Xin hỏi anh chàng bên cạnh biết bơi không ạ! Hổng biết bơi thì chúng ta về thôi! Lãm nhìn cô nàng bằng ánh mắt hống hách. Lãm nói: - Có biết ta là dân gì không? Người miệt vườn thì làm sao không biết bơi được. Lỡ té xuống mương thì ai cứu đây? Yến nghe Lãm nói thế bèn xô Lãm ra ngoài nước biển. Nước mặn đập vào mặt Lãm khiến Lãm vui quá. Lãm bàn kéo Yến xuống biển cùng tắm. Cả hai tha hồ nghịch nước và đùa giỡn thật vui. Yến nhặt lên một vỏ ốc. Yến nói: - Oa! Ở đây ốc nhiều quá. Nhiều hơn Vũng Tàu nữa. Lãm nghe cô nàng nói xong bèn cười: - Ốc người ta ăn rồi liện đó ha ha… Yến tức giận bền ném vỏ ốc vào người Lãm và tỏ ra rất giận vì bị chọc quê. Yến ngồi xuống rồi không nói gì, Yến ngồi xuống biển chỉ còn thấy được cái đầu mà thôi. Lãm bèn chạy lại kéo cô ta lên và xin lỗi. Vừa chạy lại thì bị Yến ném nguyên đống cát vào người. Lãm không chịu được bèn lấy đống cát đó bôi vào lưng Yến khiến Yến cười thoả thích. Yến cứ chạy và bảo Lãm đuổi theo như Lãm và Linh ở rừng hoa. Lãm thẫn thờ lại rồi buồn xo. Trong khi đang suy nghĩ thì bị Yến ném tiếp cát vào mặt khiến chàng ngu ngơ lãnh trọn. Lãm khuỵ người xuống rồi hụp vào làng sóng. Một lúc sau vẫn không thấy Lãm Yến tỏ ra rất hoang mang và lo sợ. Yến vội chạy lại tìm kiếm Lãm. Bỗng nhiên có bàn tay kéo Yến xuống nước và đụng một người nào đó. Yến nhìn kỹ lại thì thấy anh chàng Lãm đang nhìn mình cười. Yến tán Lãm một cái khiến Lãm hết hồn: - Mai mốt không được làm vậy nữa nhe! Lãm nhìn vẻ mặt lo lắng của Yến và không thể nào giỡn tiếp được. Yến tỏ ra thật tình quan tâm Lãm nên Lãm đành lòng nào mà vui cười trên nước mắt kẻ khác cơ chứ. Cả hai lặng nhìn nhau trong làng nước mang hai màu xanh và xám. Trong nước biển có lẫn với cát nên mang một màu xanh không nguyên thuỷ. Trời đã trở chiều, lúc này Lãm và Yến có thể ngồi xây nhà cát trên bãi biển. Yến mải mê xây nhà còn Lãm mải mê tô thêm cho căn nhà thêm xinh. Yến nói: - Nếu em xây nhà thì anh Lãm làm cho căn nhà thêm xinh. Anh Lãm thấy giống gì không? Lãm làm bộ ngây ngô không biết. Lãm suy nghĩ một hồi thì nói: - Rất giống… Đúng lúc ấy thì có tiếng cãi vã gần đó. Lãm nhìn thấy bốn thanh niên đang vây bắt một cô gái tóc dài. Lãm thấy rất giống với Linh nên chạy lại nhanh và cản trở. Lãm đứng khựng lại và không nói gì cả. Lãm mặc cho những thanh niên kia đang cười hả hê. Lãm đi chầm chậm lại và run run chân mình: - Có phải Linh đấy không? Cô gái xoay lại và nhìn Lãm với vẻ mặt vui mừng. Đó chính là Linh bằng xương bằng thịt. Lãm không thể kìm lại nỗi nhớ của mình được nữa. Lãm chạy lại ôm Linh vào lòng và rưng rưng nước mắt: - Kể từ khi ngày ấy xảy ra thì Lãm không còn muốn sống nữa Linh à! Ngày đó là ngày Lãm không quên được. Nó trở thành một cơn ác mộng hằng đêm của Lãm. Linh đẩy Lãm ra và tỏ ra ngượng ngùng: - Không được nói những lời ấy! Tất cả đã thật sự qua rồi! Linh đã có chồng và Lãm cũng có một người con gái khác! Vậy tìm đến làm gì kia chứ! Lãm liền thắc mắc: - Vậy tại sao còn đến đây làm gì? Hãy về đi! Lúc này Yến ở sau đi lại và níu Linh sang một bên nói nhỏ. Anh chàng Lãm ngây ngô không biết họ nói gì và Lãm cũng chẳng quan tâm nữa. Yến nói: - Lãm thật kì. Bạn bè củ mà lại nói ra những lời đó thì đừng trách Yến nhé! Đúng không… chị Linh? Tụi mình thuê một chỗ ở rồi trò chuyện tiếp vậy? Lãm gật đầu với dáng vẻ uể oải. Lãm bèn dẫn hai cô bạn này về phòng trọ, nơi mà Lãm, Linh và các bạn từng ở qua. Và nơi đó còn xảy ra một chuyện buồn của anh chàng Cao Long vui tính. Ba người thuê hai phòng theo ý của cô nương Yến. Yến muốn dễ dàng tâm sự với Linh nên hai người cùng chung một phòng. Lãm ở phòng đối diện và cũng như hơn nửa năm trước. Lãm muốn để những hình ảnh ấy hiện về và muốn kết thúc đi tất cả. Nhưng vẫn như lời Lãm nói: Kỷ niệm không thể ghi lại được nhưng người ta vẫn không bao giờ quên nó. Lãm nhìn lại hôm qua và hôm nay thì khác xa hoàn toàn. Hôm nay màu cuộc sống vẫn tràn trề thì hôm qua những màu sắc đó đã thật sự phai mờ chỉ là những màu trắng đen vô định. Lãm không nói gì cả nhưng trong lòng thì có biết bao điều muốn nói cùng Linh. Lãm đứng trước cửa phong Linh và nhìn Linh ra vẻ kêu gọi. Yến nhìn Linh và thúc đẩy hai người hãy cùng tâm sự một lúc. Lúc này bầu trời đã không còn một chút ánh sáng. Nếu có thì chỉ là những ánh sáng le lói của ánh sao. Ban đêm lúc nào mà không có sao. Chỉ tại ta không thấy mà thôi. Lãm thì thầm: - Linh? Hãy nói nỗi lòng của Linh đi! Nếu cứ để trong lòng thì bệnh chết mất. Đối với Lãm thì nó đã trở thành một căn bệnh nan y rồi. Linh thở dài: - Hẹn ước rồi lỡ hẹn… phải chi đừng hẹn làm gì? Lãm nghe lời nói chứa biết bao sự đau khổ. Lãm tâm sự: - Lãm không thể nói nỗi lòng của mình lúc này được. Lãm biết rằng có thể Linh đã chết từ lâu rồi trong kí ức của Lãm. Lãm nhớ được thì quên được nhưng … Lãm bèn nhìn lên trời cao vời vợi chứa biết bao hi vọng con người. Lãm đọc: “Đã từ lâu rồi không gặp lại Muốn tìm gặp nàng nơi xa phương Nàng là niềm vui là nỗi nhớ Nàng là ánh sáng trong lòng tôi…” Linh nghe Lãm đọc mà không cầm được nước mắt. Lãm nói tiếp: - Lãm đã quên Linh lâu rồi. Nhưng bài thơ vừa rồi lại tố cáo Lãm mất rồi… Lãm trước kia nhìn sao và cầu nguyện. Lãm nói với bản thân không cho Linh buồn phiền gì cả. Nhưng lời nói chỉ là hư vô. Lãm lúc trước không có gì cả, người thân, tiền bạc nhưng vẫn vui vẻ và hạnh phúc. Khi không có Linh thì Lãm chẳng còn gì mà luyến lưu nữa. Nhưng lời nói hôm nào của Linh vẫn còn động lại như in trong đầu Lãm: Hãy ráng làm việc, hãy giữ gìn sức khoẻ nếu không có sức khoẻ thì không làm được gì cả… Linh không dần được tâm sự của mình: - Lãm ơi! Làm sao nói hết bằng một lời đây! Trước mặt Linh chỉ có hai con đường. Một là sống cùng một ông chủ giàu đối xử tốt với mình và thương mến mình, hai là phải chết. Vậy nếu là Lãm thì Lãm sẽ làm như thế nào. Lãm không nói gì cả. Người con gái đã bỏ bước đi cuối cùng trên ngưỡng cửa đại học để theo chồng. Lãm nhìn lại bản thân mà buồn: - Lãm không có ham muốn giàu có. Bởi vì giàu có thì chưa chắc là sống vui. Nhưng vì không giàu có mà Lãm lại mất đi Linh. Một sự thật biết nói như thế nào đây? Lãm chỉ muốn làm một thứ gì đó giúp ích cho đời, thế thôi. Vậy mà…. Chẳng biết nói gì cho vui hơn được. Yến ngồi lắng nghe lời Lãm nói mà rưng rưng khóc. Yến muốn nói cho Lãm nghe mọi chuyện. Yến chính là cháu nội của người cướp đi Linh đồng thời đã giúp Linh. Vậy Yến phải làm gì để đền bù cho Lãm đây. Yến sẽ hát cho Lãm nghe một bài hát mới nhé. Chừng nào về thành phố đi. Bên ngoài Linh và Lãm không còn nói nữa. Giữa họ có một ranh giới mà bản thân hai người không thể vượt qua được. Hai người chỉ lặng nhìn nhau trong phúc chốc để rồi cố giấu đi tất cả những gì đang nghĩ trong đầu. Cố giấu để mà sống vui hơn, hạnh phúc hơn. Sáng hôm sau, Yến không còn thấy Linh ở đây nữa. Linh chỉ để lại một lời nhắn cho Lãm: “Đừng làm Yến buồn nhé, Yến là môt cô gái hiền lành và còn ngây thơ lắm!”. Lãm nhìn lời nhắn và không nói gì. Lãm chỉ cười nhẹ một cái rồi đi ra ngoài. Lãm không nói gì thêm. Lãm chỉ sợ lời nói của mình lúc này sẽ gây ra một tai hại. Có thể Yến sẽ buồn hơn cả Linh nữa. Lãm chỉ hi vọng ngày hôm nay sẽ qua nhanh. Lãm muốn về thành phố, Lãm không muốn ở đây thêm nữa dù chỉ một lúc. Lãm muốn đâm đầu vào công việc để mau chóng quên đi tất cả. Nỗi buồn có xá gì chứ, nỗi buồn không thể làm Lãm bỏ hết tất cả. Lãm im lặng nhìn Yến và ngây ngô không nói. Trong lòng Lãm đau lắm. Rất đau là khác Lãm muốn nghe Yến hát thêm một lần nữa, lúc này chỉ có lời ca của Yến mới cứu nỗi Lãm mà thôi. Yến buồn buồn rồi hát lên. Điệu nhạc trong lòng bắt đầu trỗi dậy và cất vang những lời tình tứ.