Xa xôi đôi đường
Chương 4 : Con đường thành thị
Đã nhiều ngày trôi qua. Hình ảnh về người bạn gái xinh đẹp vẫn dây dưa bên mình. Ngày Linh theo chồng như một cơn ác mộng mà đến giờ Lãm vẫn chưa tĩnh dậy được. Lãm muốn thoát khỏi cơn ác mộng mà không tài nào làm được bởi vì chuyện xảy ra là một sự thật. Linh đã có chồng là một sự thật. Lãm nhìn lên bầu trời cao nơi mà khát khao ngày nào hai đứa kề bên hò hẹn. Đôi mắt ngây thơ nhìn nhau buồn thiu khi Lãm vô tình làm cô bạn mình buồn. Rồi Lãm ngây ngô xin lỗi với những hành động khờ khạo để Linh vui. Đó là chuyện của hai người và nó đã trở thành kỷ niệm thật sự. Có khi và bây giờ trở thành dĩ vãng rồi. Lãm ngây ngô không biết gì nữa. Linh ở đâu và bây giờ có hạnh phúc không. Tất cả vẫn không có câu trả lời. Lãm đứng phất dậy. Lãm quyết định làm nên sự nghiệp của mình để nhớ Linh. Lãm sẽ làm việc để cho vơi đi những nỗi buồn này. Lãm tự trách bản thân vô dụng, Lãm tự trách thân phận và số phận đã đẩy Lãm phải xa Linh. Lời Linh ở đâu lại vọng về: “Lãm hãy làm việc thật giỏi và có một sự nghiệp ổn định. Hãy chứng tỏ cho người khác thấy năng lực của Lãm nhé!”. Lãm thủ thỉ với bản thân mình:
- Giờ thì có làm gì cũng không thể cứu vãng được. Chỉ đành đi làm để quên hết tất cả. Quên đi câu chuyện đau lòng này. Nỗi buồn sẽ là bạn của Linh phải không, Linh?
Lãm bèn vào nhà và không buồn phiền nữa. Lãm cố rắng ngủ một giấc thật say. Ngủ một giấc để quên đi mọi chuyện về Linh. Nhưng Lãm lại thẫn thờ ra, có khi khi ngủ rồi thì lại gặp Linh thì biết làm gì đây. Phải chăng nói lời tạm biết cũng như Linh đã nói. Lãm chợt cười một mình. Lãm chợt nhớ đến bài thơ đã làm dịu nỗi giận của Linh khi ở trường đại học. Khi đó có bạn hỏi Lãm:
- Khi xa Linh thì Lãm nhớ cô ấy không?
Lãm quá quen Linh rồi nên tỏ ra không quan tâm đến chuyện nhớ hay không nhớ:
- Không nhớ! Quen quá rồi nhớ làm gì nữa!
Linh vô tình nghe thấy và giận Lãm. Một anh chàng bên cạnh giảng đạo:
- Người ta thường thích nghe “nói” hơn là thích nghe “làm”. Mặc dù Lãm không thèm quan tâm nhưng Linh lại cần nghe Lãm nói là “có nhớ”. Do đó Lãm phải xin lỗi thôi. Lãm nghe anh bạn nói có lý bèn tỏ ra hối hận. Lãm bèn lấy bút viết ra một bài thơ, tựa đề là “Nhớ em!” hòng làm dịu Linh lại:
Có lẽ mắt anh đã mệt rồi
Có lẽ tim mình vừa hồi hộp
Vì yêu cứ làm ta nhứt nhói
Chỉ vì một người con gái thôi
Không thể cho người yêu hờ hững
Vì tình chúng mình có yêu đâu
Không phải người yêu là tất cả
Chỉ là một phần của thân tôi
Tôi nhớ để rồi tôi đâu khổ
Chỉ nhìn bóng hình nơi ban mai
Tôi hứa yêu em và yêu mãi
Nhớ em mỗi chiều cho không quên
Trời xanh có qua rồi quay lại
Tình ta đã qua rồi qua đi
Chỉ tìm lại tình nơi nỗi nhớ
Khi tình dậy rồi tôi lao đao
Rồi mưa có mưa rơi từng giọt
Giọt ngắn tôi cho nàng rung động
Giọt dài tôi phơi ngoài hiên cửa
Để đến khi nào em ngang qua
Gió bay về nơi xa xứ lạ
Có cho lại mùi hương đi qua
Tình nàng vỗ về như cánh én
Gặp gió có dừng lại hay không?
Tin em một lần cho quên lãng
Tôi yeun một lần để yêu em
Nỗi nhớ cứ dìu ta đi mãi
Đến suốt cuộc đời cũng không quên.”
Lãm cười cười một mình. Thì ra hiệu quả của việc làm thơ cũng hay quá. Linh đã không còn giận Lãm nữa và mến Lãm nhiều hơn. Bạn bè phục lăng anh chàng thi sĩ dỏm này chỉ mới mấy nét viết đã có một bài thơ khá hay. Và làm dịu một cô gái. Thật kì lạ. Lãm nhìn lại những hồi ức mà cười một mình. Cho đến lúc này Lãm cũng không muốn quay về thực tại. Người ta nói uống rượu có thể giải sầu. Lãm không tin và cho đến lúc này Lãm cũng không tin. Khi tỉnh giấc rồi thì lại càng buồn hơn nữa. Tiếng Linh lại cất lên trong lòng Lãm:
- Vậy cho đến bây giờ Lãm muốn làm gì?
Câu hỏi của Linh lại làm Lãm khó trả lời. Linh nói:
- Câu trả lời này chỉ cho kết quả hai mươi phần trăm thành công mà thôi. Còn câu hỏi “bạn muốn gì?” không cần trả lời cũng cho đáp án tám mươi phần trăm kết quả. Vậy Lãm muốn làm gì?
Lãm không trả lời. Từng lời nói cứ như tuông trào ra mãi. Đó là những lời rất dễ thương của Linh. Lãm úp mặt xuống và tự nhủ với bản thân mình:
- Vậy giờ này Lãm phải làm sao đây?
Màn đêm che kính tầm mắt của Lãm. Lãm quyết định lên thành phố làm. Lãm muốn tìm tương lai của mình nơi đất khách. Lãm sẽ tìm gặp lại Linh để xin lỗi. Lãm muốn xin lỗi Linh vì không hiểu trong lòng Linh nghĩ gì để rồi phải xa xôi hai đường. Xin lỗi thật sự.
Một tuần sau đó. Sau khi giải quyết xong những chuyện nhà. Lãm nhờ dì bảy chăm lo ruộng vườn để sau này còn trở về thăm viếng cha mẹ. Dì bảy rất vui khi có những mảnh đất làm ăn. Lãm yên lòng lên đường. Lãm dựa vào danh thiếp của anh chàng quậy phá Cao Long mà đến. Bởi vì Lãm không quen ai nên muốn đặt chân lên thành phố cũng khó. Lãm hi vọng sẽ tìm được một công việc để sống ổn định rồi tìm Linh. Lãm không biết Linh đã ở đâu. Thậm chí cha mẹ Linh cũng lắc đầu không biết. Họ cứ như bán đi con gái mình nên không màn gì nữa. Lãm tội nghiệp Linh nhiều lắm. Lãm nhìn những cảnh vật đang từ từ xa dần và cuối cùng ở lại sau lưng Lãm. Chuyến xe này sẽ đưa Lãm đến xe cảng miền tây để mà đối mặt với cuộc sống xô đẩy nơi thành phố. Đó là lời nói của những người nhà quê lên thành phố làm việc. Họ cho rằng cuộc sống quá xa hoa và không thể chịu đựng được. Lãm không tin vào điều gì cả. Lãm chỉ hi vọng có một công việc tốt là đủ. Những cái xô đẩy mà người ta nói Lãm không cần nghe làm gì. Lãm muốn biến thành con cóc con trong câu chuyện của Linh: Ở dưới chân núi có một đàn cóc, thường ngày chúng sống rất vui vẻ và nhảy nhót nô đùa. Chúng rất thích dọc mưa vì trời mưa làm chúng dễ chịu và có nhiều mồi. Một ngày nọ. Có một con cóc nhìn lên một đỉnh núi và thì thầm: ước gì mình leo lên tới trên đó để nhảy nhót thì vui lắm đây! Nhờ ý tưởng đó mà những con khác cũng bắt tay leo lên. Từng con cóc leo lên và từng con rớt xuống. Chúng thay phiên nhau mà nói rằng không thể leo lên được vì dốc cao và trời mưa nữa. Thế là chúng truyền miệng nhau mà nói rằng khó lắm, không thể leo lên được đâu. Cuối cùng những con cóc trông lên đỉnh thì thấy một con cóc con đang ở trên. Bọn cóc lớn thấy thế liền hỏi bí quyết. Con cóc con chỉ vào lỗ tai của mình và nói: tôi bị điếc tôi không nghe mấy người nói gì. Như thế đấy. Đó là một ngụ ý mà Linh đã cố tình nói cho Lãm nghe. Lãm thích lắm và lấy câu chuyện này làm câu chuyện an ủi mình. Lãm gật đầu và dựa vào một người bên cạnh. Một cô gái có một mùi hương đặc biệt. Lãm cố nhướng mắt mình lên xem mặt nhưng không mở nổi. Cơn buồn ngủ đã kéo Lãm vào những giấc mộng đẹp. Lãm không còn nghe thấy lời nói của những bà nhiều chuyện bên cạnh nữa.
Chuyến xe dừng lại. Lãm giật mình nhìn lại thì chỉ thấy dáng một người nào đó thúc Lãm tỉnh dậy. Lãm mở mắt ra thì chẳng thấy ai ngoài một mình trên xe. Lãm lê bước xuống và thì thầm với bác tài:
- Cho con ngủ thêm một chút được không? Con buồn ngủ lắm!
Bác tài xế chỉ về phía băng ghế chờ đợi. Lãm hiểu ý bèn đến đó ngồi ngủ gật tiếp. Lãm không còn nhớ gì trước khi mình bước xuống xe nữa. Lãm mơ màn ngủ say như chết. Bỗng có tiếng nói trong trẻo cất lên:
- Anh ơi! Nhặt cho em cái khăn đi!
Lãm mơ mơ màn màn lấy khăn cho nó và nhắm mắt ngủ tiếp. Cô bé khoảng bảy tuổi lại hỏi Lãm:
- Anh ơi! Mẹ em đâu rồi!
Lãm không biết cô bé nói gì nên vờ chỉ đại khái là xung quanh. Cô bé ngơ ngẩn đứng yên một chỗ và ngồi lại gần Lãm. Nó dựa vào Lãm mà ngủ. Nó không sợ Lãm vì nhìn Lãm không có vẻ gì xấu cả, cả hai cùng ngủ ngồi mặc cho người người qua lại.
Lãm giật mình và la lên:
- Linh ơi! Đợi anh Lãm với!
Lãm nhìn dáo dát xung quanh chỉ thấy những người tha phương đi đi lại lại mà thôi. Lãm nhìn sang cạnh mình thì phát hiện một cô bé cứ ngồi níu lấy tay Lãm. Nó cũng ngủ say lắm rồi. Trời cũng đã sáng lên. Đèn đường cũng đã tắt. Lãm khiều nó dậy và khẽ hỏi:
- Em ở đây làm gì? Sao lại ngồi cạnh anh? Mẹ em đâu rồi!
Nó lắc đầu không biết. Nó ra vẻ ngoan ngoãn:
- Em muốn theo anh đi chơi. Đừng đuổi em nghe anh?
Lãm nhìn và hỏi tên nó. Nó trả lời:
- Em là Bích Thảo, mẹ kêu em là bé Thảo vì em rất dễ thương.
Lãm cười vò đầu nó. Lãm nhìn nó và bảo:
- Em hãy về đi! Đi theo anh sao được.
Nó cứ bấu chặt lấy tay Lãm không chịu buông ra. Bắt quá Lãm dẫn nó theo. Lãm không sợ lạc đường vì cho rằng có địa chỉ trong tay thì nơi nào cũng đến được. Lãm bèn đón một chiếc xe ôm để chở Lãm vào thành phố. Đến nhà Cao Long ở tạm.
Chiếc xe ôm Lãm kêu cứ chạy mãi như chạy hoài một chỗ. Lãm tỏ ra thắc mắc:
- Sao chú cứ chạy vòng vòng hoài vậy? Có lộn đường không?
Ông ta nghe Lãm nói thế mới cười:
- Ở thành phố đường giống nhau là chuyện thường thôi. Vả lại tôi và cậu cùng quê mà sau lường gạt làm gì.
Lãm không hỏi ông ta nữa. Lãm chỉ còn cách phó thác vào người chạy xe ôm này mà thôi. Lời của những người này thì chẳng thể nào đáng tin cậy được. Lãm nhìn những con đường xa lạ mà Lãm chưa từng đặt chân đến và tỏ ra lạc quan hơn. Lãm tin rằng mình sẽ tìm được một việc làm ổn định. Lãm nhìn con đường và suy nghĩ nhiều thứ. Cô bé theo Lãm không nói gì. Nó chỉ quan sát Lãm một cách kính đáo để tìm hiểu về Lãm. Nó nhìn Lãm một hồi lâu rồi thỏ thẻ:
- Anh sẽ ở đâu vậy?
Lãm nhìn nó và cười:
- Anh sẽ dẫn bé Thảo đi bụi chịu không?
Nghe từ đi bụi bé Thảo tỏ ra không lo lắng gì cả. Nó tỏ ra thích hơn nữa:
- Oa! Đi bụi là gì vậy? Có vui không anh Lãm?
Lãm nhìn vẻ mặt bé Thảo mà không trả lời. Nó trông rất ngộ không giống một đứa trẻ đi hoang. Có thể nó vô tình lạc đường cũng không chừng. Sau này nếu có cơ hội thì tìm gia đình dùm nó. Lãm cho là thế cũng hay nên không phàn nàn về chuyện bé Bi đi cùng.
Ông lái xe dừng lại trước cửa một căn nhà rộng lớn. Một căn nhà với kiểu trang trí thanh lịch bên ngoài giống như một gia đình giàu có. Lãm tỏ ra ngại ngùng nhưng đến lúc này thì Lãm không còn cách nào khác. Lãm bấm chuông gọi Cao Long. Một lúc sau thì một người đàn ông lớn tuổi ra mở cổng. Ông ta khoảng trên bảy chục rồi nhưng hình dáng thì còn khoẻ khoắn. Ông nhìn Lãm một hồi lâu rồi mới lên tiếng:
- Cậu tìm ai?
Lãm lễ phép thưa:
- Dạ! Con tìm Cao Long! Xin hỏi có Cao Long ở nhà không ông?
Ông ta nhìn Lãm từ trên xuống dưới rồi mới gọi Long ra. Cao Long trên lầu nhìn xuống thấy Lãm bèn hô toáng lên:
- A, Lãm!
Nói rồi Long từ trên lầu vội chạy xuống với vẻ mặt hớn hở. Lãm nhìn thấy Cao Long mừng rối rít. Trông Long rất lạ, Long ăn mặc đơn giản nhưng lại hiện ra vẻ con nhà giàu. Vậy mà khi còn học chung trường Lãm không hề hay biết về Long. Cao Long nhìn Lãm và tỏ ra thắc mắc:
- Lãm chắc có chuyện gì rồi hả? Chị Linh đâu sao không thấy?
Lãm phớt lờ và nói ra lí do mình lên đây:
- Chuyện đó gác lại đi! Lần này mình lên đây là nhờ Long giúp đỡ vài ngày. Lãm chưa có chỗ ở nên… Lãm tính tìm một công việc làm….
Không để Lãm nói hết câu. Long bèn ngắt lời Lãm ngay. Vẻ mặt Long mừng khôn xiết:
- Khi biết tin Lãm tốt nghiệp xong. Long rất mừng và dự định mời Lãm đến thành phố, nào ngờ… lại trùng hợp như vậy. Hãy vào nhà đi rồi Long nói cho Lãm nghe…
Cao Long bèn dẫn Lãm vào nhà mình với một niềm vui. Lúc này trong nhà Long có đủ người. Long đứng giới thiệu cho cha mẹ mình:
- Cha! Đây là Lãm người mà con nhắc nè. Anh ấy rất giỏi quản lý đó. Anh Lãm lúc trước đã giúp con nhiều lắm!
Cha Long nhìn Lãm mỉm cười. Ông nói:
- Rất vui được con! Thằng Long nó hay nhắc một anh chàng có biệt tài nói chuyện lắm.
Lãm ngại ngùng khi cha Long nói những lời khen như thế. Long mừng rỡ giới thiệu tiếp những người còn lại trong gia đình mình. Người mở cổng cho Lãm là ông Ba, một người vốn coi sóc vườn hoa trong nhà. Cuối cùng là mẹ Long với tính tình vui vẻ. Long nhìn cô bé đứng bên cạnh Lãm mà nói:
- Nó là ai vậy? Con Lãm hả?
Lãm quơ tay giải thích;
- Không biết nữa. Lãm gặp nó ở bến xe và nó đòi theo Lãm luôn.
Mẹ Long thấy đứa trẻ trông dễ thương nên thích lắm. Bà tỏ ra rất thân mật với bé Thảo. Bé Thảo thích lắm vì có người tốt bụng như mẹ Linh vuốt ve và âu yếm. Long dẫn Lãm lên lầu hai. Long thì thầm:
- Tối này tụi mình luyện “Sơ Gan Thần Chưởng” há!
Nghe nói lại một biệt ngữ dân nhậu làm Lãm nhớ lại chuyện ở duyên hải. Khi đó vui rất nhiều. Long nói tiếp;
- Tối này Long có nhiều chuyện cần nói với Lãm lắm!
Long nói xong bèn dẫn Lãm đến một căn phòng trống. Căn phòng khá rộng đủ chỗ cho năm người ngủ cùng một lúc. Lãm nhìn căn phòng rộng và không nói gì. Nếu nói ra thì lại biểu lộ ra một niềm vui khôn tả. Một niềm vui vì có một người bạn tận tình giúp đỡ. Lãm tỏ ra rất biết ơn gia đình Long nhiều lắm. Phần cha mẹ Long thì rất có thiện cảm với Lãm ngay từ lúc ban đầu. Môt dáng vẻ thư sinh và khuôn mặt hiền lành. Họ tin tưởng khi để Long giao thiệp với Lãm.
Tối đến. Long dẫn Lãm lên sân thượng để tâm sự rồi lai rai vài chai bia để tạo cảm hứng nói chuyện. Long thì thầm bằng chất giọng buồn bã;
- Lúc ở duyên hải Lãm thấy Long có nhát gan không? Long có nhút nhát gì không?
Lãm lắc đầu và tỏ ra quan tâm đến chuyện buồn của Long. Long không sao nói ra lời:
- Nỗi ám ảnh lúc đó cứ hành hạ Long mãi. Mặc dù Long không có làm chuyện bậy nhưng lời nói của Hoa cứ ám ảnh làm mình không sao quên được.
Long vinh vai Lãm nói tiếp:
- Chỉ có Lãm là người tin Long trong sạch còn minh oan cho Long nữa. Nếu không thì Long không tài nào ngóc đầu dậy nổi rồi.
Long thoáng nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Lãm và thủ thỉ bên tai Lãm:
- Chuyện Long chỉ có bây nhiêu. Còn Lãm thì sao? Bộ chia tay với Linh rồi hả?
Lãm nhìn lên bầu trời đầy sao mà nói:
- Tất cả như kết thúc rồi… Linh đã có chồng rồi….
Long giật mình khi biết một tin kì lạ chưa từng nghe nói đến. Long nói:
- Chỉ xa nhau chỉ mới bốn năm tháng mà Linh đã có chồng. Vậy chồng Linh là ai vậy?
Lãm lắc đầu và kể cho Long nghe tất cả những chuyện xảy ra đối với Linh. Long nghe xong bèn tức giận thay cho Lãm. Long tức cha mẹ Linh đã làm những chuyện phi lí. Họ không xứng làm cha mẹ tí nào. Chỉ vì món nợ mà lại bán con mình. Long vịnh vai Lãm;
- Yên tâm đi! Lãm hãy cùng Long kinh doanh há! Long sẽ cho Lãm làm quản lý điều hành mọi công việc làm ăn. Đó là một ý tưởng gần đây của Long và cha đã đồng ý. Nhưng chưa nghĩ ra phương pháp làm nào tốt. May mà có Lãm nếu không thì Long vất vả nhiều đây! Ngày mai Long sẽ dẫn Lãm đi tham quan công ty của Long há!
Lãm nhìn Long nói và mừng vô cùng. Lãm thì thầm:
- Chẳng ngờ mới lên thành phố thì đã có việc làm… thật may mắn!
Lãm nhìn lên bầu trời cao và thầm cầu mong cho mọi việc sẽ diễn biến tốt đẹp hơn nữa. Lãm hỏi:
- Long kinh doanh gì thế?
Long nhìn Lãm và xua tay đi:
- Ngày mai hãy nói, bây giờ chúng ta cứ tiếp tục luyện công đến tẩu hoả nhập ma luôn há!
Lãm cười và từ chối. Lãm bất đầu cảm thấy sắp sửa bị ngã gục rồi. Đầu Lãm quay mồng mồng và thì thầm bên tai Long:
- Nói thật là không thể tiếp nữa, đây là lần đầu Lãm uống nhiều như thế!
Nói xong Lãm ngã gục xuống và ngủ ngay lập tắc. Long nhìn Lãm và thầm nể phục. Long nhìn vẻ mặt của Lãm và buồn thay cho thần tượng của mình. Long nhủ thầm:
- Có thể Lãm đã đau khổ rất nhiều. Lúc trước Lãm còn an ủi người khác còn bây giờ thì lại an ủi bản thân. Đúng là một anh chàng can đảm hơn cả “ vua mạo hiểm” mình đây!
Long bèn dìu Lãm về phòng ngủ. Trong thâm tâm Lãm vẫn còn giữ một hình dáng một người. Hình dáng thiên thần của Linh cứ ẩn rồi hiện. Lãm cố níu kéo gọi tên nhưng chẳng qua chỉ là những ảo giác hay là mộng đẹp trong đời. Long nhìn vòng xoay số phận của Lãm đang từng bước xoay đều một cách thầm lặng. Vẫn là một tiếng gọi trong đầu của Lãm khi nhớ về Linh.
Ngày hôm sau. Long bèn dẫn Lãm đến công ty mình tham quan để tìm hiểu công việc. Công ty Long không lớn lắm nhưng lại không kém phần bắt mắt khách hàng. Cách rang trí rất ấn tượng với màu sắc hoà đồng trên các vách tường. Đây là một cách lôi kéo khách hàng mà chính Lãm đã nói cho Long nghe ý tưởng của mình. Chẳng ngờ Long đã áp dụng đúng như lời Lãm nói. Long nói về công ty mình:
- Đây là một công ty thứ hai của cha mình thôi. Ông ấy có một công ty nằm ở Hà Nội và ở đó cũng có nhà quản lý rồi. Vì thế mà Lãm đã gặp cha hồi hôm qua. Công ty mình có nhiệm vụ tìm hiểu thị trường và lập kế hoạch cho việc đem thành phẩm ra thị trường. Và công ty còn có một nhiệm vụ mà Lãm rất thích đó là ý tưởng sáng tạo. Nó thuộc bộ phân kế hoạch ở lầu hai ấy. Nhờ ý tưởng rồi vẽ ra những design cho mẫu giày dép. Còn về mẫu quần áo thì đã có cha lo rồi. Cha là một chuyện ra thiết kế đó.
Lãm nghe Long nói xong bèn tỏ ra rất thích mô hình kinh doanh này. Nó có vẻ được tự do nhiều hơn. Long nói tiếp:
- Chuyện quản lý thì nói sau. Hiện tai thì Lãm cứ theo sát Long là được. Khi nào quen với công việc thì cho Lãm toàn quyền quyết định.
Lãm cười:
- Trông Long còn giống hơn cả vua mạo hiểm đấy!
Long cười và nhìn Lãm với vẻ mặt tin tưởng;
- Nếu là người khác thì Long không tin lắm nhưng đối với Lãm thì Long hoàn toàn tin vào khả năng của Lãm. Cứ từ từ rồi mọi việc sẽ yên ổn thôi.
Lãm gật đầu và nhìn công ty với vẻ mặt đầy hiếu kì. Long nhìn khuôn mặt tự tin của Lãm mà càng nung nóng tin thần. Lãm không tỏ ra nhút nhát khi nghe Long nói thế mà trái lại Lãm càng vững tin đối đầu với những thử thách phía trước. Đó là một bản lĩnh đàn ông mà hiếm có người nào có được.
Những ngày sau đó Long dẫn Lãm đi vòng quanh thành phố chơi. Long muốn Lãm nhanh chóng quen với thành phố và biết nhiều địa điểm phân phối để dễ dàng làm ăn hơn. Long khiều vai Lãm:
- Ê! Lãm đến vũ trường lần nào chưa?
Lãm lắc đầu. Long cười hí hửng và tỏ ra rất buồn cười:
- Vào đó chơi vài lần há?
Lãm không từ chối. Lãm nghe nói vũ trường rất sôi động nhưng chưa đến lần nào. Còn Long tỏ ra hí hửng chứng tỏ nơi đó là nhà của Long rồi. Long còn chỉ tay về phía ngã ba bên phải nhà Long:
- Ở đó có một quán bar cũng hay lắm đó! Ở đó Lãm có thể ngồi uống nước và nghe nhạc trực tiếp của những ca sĩ đang được đào tạo đó! Họ hát cũng khá lắm!
Lãm gật đầu và tỏ ra không thích nhạc lắm. Long không nói nữa, có lần đi chơi chung ở mấy quán Karaokê Lãm không bao giờ hát lần nào. Lãm nói:
- Hát chẳng có hứng thú gì? Hát chẳng khác nào bắt chước mấy ca sĩ hát lại, chán lắm!
Lãm hỏi Long:
- Nơi nào có shop giày dép lớn vậy Long? Mình muốn đến đó để thăm dò thị trường.
Long bèn dẫn Lãm đi. Long có hứng thú với những hành động của Lãm nên Lãm nói là đi liền. Nói là làm là một tác phong của Long mà.
Đến một cửa hàng bán giày da lớn. Bên ngoài cửa kính có nhiều hình ảnh quảng cáo rất bắt mắt và dễ thương. Lãm và Long bước vào với tư cách là khách hàng và nhận xét những mẫu mã đẹp. Có nhiều loại màu sắc và nhiều loại giày nhưng đa số là nhập từ nước ngoài nên giá rất đắc và có chất lượng cao. Lãm hỏi một cô gái:
- Theo chị thì màu nào đẹp nhất!
Cô gái nhìn Lãm với vẻ mặt e thẹn. Cô ta chỉ về phía đôi dép màu hồng:
- Em thích màu hồng nhất, bởi vì nó dễ thương!
Nói xong cô ta lấy đôi dép đó và mang vào với vẻ mặc khó chịu:
- Màu thì đẹp nhưng kiểu cọ quá nên không thích lắm.
Lãm nhìn Long cười ra và ghi chép lại những chi tiết nhỏ này. Lãm cũng thử một đôi giày vào và cảm thấy hợp với đôi chân mình. Đôi giày màu đen rất lịch sự và có tính cách. Lãm cầm nó lên và hỏi Long:
- Đôi giày này đẹp há Long!
Long gật đầu và cho ra ý kiến mình:
- Giày rất đẹp. Rất có tính cách của phái mạnh. Rất hợp với Lãm.
Lãm bèn chọn nó. Long thì thích một đôi giày có nhiều màu sắc trẻ trung dùng để đi picnic thì rất hợp. Long nói:
- Mình thích màu sáng hơn. Màu sáng làm cho người ta cảm thấy mình trẻ hơn nhiều. Và bọn thanh niên thành phố thường mua nó đấy! Cả bọn con gái bạn mình cũng thích mấy đôi giày này.
Nghe Long nói thế Lãm bèn ghi chép lại. Lãm nhớ lại một câu nói của một nhà kinh doanh nước ngoài “Con người có nhiều đòi hỏi. Nếu đáp ứng được đòi hỏi đó thì bạn sẽ làm một nhà kinh doanh tài ba”. Câu nói rất hay và dễ hiểu nên Lãm thích lắm. Lãm bèn kêu Long dẫn đi nhiều nơi khác để tìm hiểu. Mỗi một nơi Lãm điều mua một đôi giày. Long thấy thế cũng không tỏ ra ngạc nhiên vì Long hiểu rõ ý định của Lãm sẽ làm gì. Long nghĩ thầm:
- Những chuyện Lãm làm rất kì lạ. Mình chưa nghĩ tới chuyện này bao giờ. Mới theo cha làm mới mấy tháng nếu không có lãm thì mình khó làm lắm! Và không biết nói với cha thế nào. Lãm tỏ ra siêng năng hơn cả mình mong đợi. Thanh you!
Lãm vẫn tập chung vào công việc mình làm. Lãm bắt đầu có hứng thú thật với công việc hiện tại. Lãm làm say mê và không chịu nghĩ ngơi gì. Long để ý thấy Lãm thức đến khuya có khi là không ngủ. Long thấy thế và ngăn cản:
- Lãm phải chú trọng sức khoẻ chứ!
Lãm cười:
- Nếu say mê quá thì biết làm gì bây giờ. Mình đang có một kế hoạch, một kế hoạch táo bạo giống phong cách của vua mạo hiểm Long vậy!
Long nghe thế thấy thích lắm và không cản Lãm nữa. Lãm nhìn về phía thị trường đang chen đẩy và âm thầm tàn sát lẫn nhau và cười. Long nhìn vẻ mặt háo thắng giống mình bèn ủng hộ Lãm hết mình. Lãm cần một xấp giấy design và hình vẽ mẫu giày dép mới. Lãm đưa cho Long:
- Trước mắt thì thực hiện bản thiết kế này trước. Long hãy đưa cho phòng kế hoạch làm đi. Lãm còn một bản nữa nhưng đó là một bí mật khoảng nửa năm sau mới tung ra thị trường. Lãm tin rằng nếu bản đầu được nhiều người chấp nhận thì bản sau chắc chắn thành công hơn nữa.
Long nhìn Lãm đầy ấp tự tin và lật từng trang ra xem thử. Long sững sờ với hình dạng dép đơn giản đến mức không chấp nhận được. Còn giày thì vẫn theo bản củ nhưng có bớt đi những phần mà chỉ hợp với một lứa tuổi. Cần phải tạo ra cho thanh niên và trung niên đều có hứng thú khi mang chúng. Lãm nói:
- Những bản design này Lãm vẽ trong hai tuần qua, sau khi Long chỉ mình cách thiết kế thì mình bắt tay làm ngay. Long thấy thế nào?
Long thấy không thể chấp nhận được bèn nói:
- Long thấy mẫu giày thì dẹp hơn trước nhiều lắm nhưng dép thì hơn kì lạ. Để Long hỏi ý cha xem, có thể ông sẽ cho một ý kiến hay hơn.
Lãm cười về những ý kiến của Long. Nhưng theo Lãm nghĩ thì đây cũng là một thành công bước đầu. Long vịnh vai Lãm và cổ vũ tinh thần cho Lãm:
- Cố gắng như Lãm là quá nhiều rồi. Hãy chờ kết quả há!
Long cảm thấy sững sờ về bản thiết kế mẫu dép mới của Lãm. Mặc dù Long không đưa ra ý kiến khen nhưng Long hết sức kinh ngạc về tài của Lãm. Nhân lúc cha Long chưa đi Hà Nội, Long đưa cho cha mình xem bản thiết kế do Lãm vẽ. Ông vỗ đùi khen:
- Được! Rất mới lạ và trẻ trung làm sao! Như thế là chúng ta có thêm những kiểu dép đặt trưng của công ty mình rồi. Con vẽ sao mà khéo thế!
Long lắc đầu và thưa:
- Không! Những mẫu đó do Lãm vẽ đó cha, cha thấy được không?
Ông đứng khựng người lại. Ông nhìn Lãm một hồi lâu rồi nói:
- Khi bác còn nhỏ như Lãm bây giờ rất thích tạo ra những cái mới lạ cho xã hội. Nhưng lực bất tòng tâm, bây giờ Lãm đã thay bác phác ra một ý tưởng thật mới. Tài giỏi lắm!
Lãm nghe những lời tâm sự của cha Long mà thích gì đâu. Cha Long nói tiếp:
- Với tình trạng này thì bác sẽ không đi Hà Nội nữa, dời lại tháng sau luôn. Chừng nào làm bản thiết kế này xong mới trở về Hà Nội theo dõi. Khá lắm. ..
Cha Long tỏ ra rất quan tâm tới bản thiết kế của Lãm. Long cũng mừng rỡ và vỗ vai Lãm vài cái tỏ ra chúc mừng. Long nói:
- Chúng ta đi đến quán bar uống nước nhé! Nghe nói quán gần nhà mình có một ca sĩ mới hát hay lắm! Đi há!
Lãm không từ chối và đi ngay. Lãm không thích nghe nhạc nhưng lại muốn đi vì hứng thú của Long. Long đang vui thì không nên làm bạn phật lòng. Lãm bèn đi theo Long cho vui.
Ngồi vào bàn quen thuộc của Long. Một vị trí trong góc phòng kính đáo. Quán bar này Lãm vào lần đầu tiên nên cảm thấy không giống những quán nước quê mình và bên Cần Thơ. Nó được người chủ trang trí theo phong cách Trung Quốc, nó giống như một phòng trà bên Thượng Hải. Những người phục vụ thật nhiệt thành và rất lễ phép đối với khách. Đó là một yếu tố chính khiến khách mới như Lãm có cảm tình. Bỗng từ phía sau sân khấu cất lên một tiếng hát trong trẻo. Một tiếng hát rất trầm lặng, thể hiện một nỗi buồn thầm kính đến rơi lệ. Long kề tai nói nhỏ:
- Cô ta là một ca sĩ mới nổi ở quán này. Hát hay và xinh đẹp. Cô ta đang hát bài “Nàng tinh tú” một bài rất hay đó.
Lãm không nhìn và chỉ cậm cụi uống vài ngụm nước. Lãm không thích nghe ca nhạc vì ca nhạc không làm Lãm xao xuyến lúc này. Trong lòng Lãm đang dân trào lên một nỗi nhớ da diết, một hình ảnh quen thuộc. Một cái nhìn mà suốt đời Lãm không quên. Lãm liền úp mặt xuống bàn và không nói gì cả. Long nhìn thấy anh bạn tội nghiệp của mình đang nhớ tới Linh nên không quấy rầy làm gì. Anh chỉ khiều nhẹ vai Lãm như muốn tỏ một sự an ủi. Lãm đứng phất dậy và bỏ ra về. Lãm không muốn nghe những bài hát chứa biết bao sự gian dối. Lãm không muốn nghe thật sự.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
60 chương
614 chương
70 chương